Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 72

Hà Dụ đứng chờ trước cổng trại tạm giam, có phần bồn chồn, cậu mở cửa xe định bước xuống thì Lê Đường ở bên cạnh nói: “Yên tâm ngồi đợi đi, cứ động tới động lui làm gì, bị thương vậy còn chưa đủ nặng sao?”

Hà Dụ nói: “Lê ca, em chỉ là hơi nôn nóng thôi.”

“Nôn gì mà nôn?” Lê Đường nói “Kiều Mộ Đông sắp ra rồi, cậu có nôn cũng đâu vào được trong, cứ ngồi yên trong xe đi, đừng lộn xộn.”

Hà Dụ bất lực cúi đầu xuống, nhìn cánh tay trái đang được bó cố định kín mít của mình, rồi lại nhìn vào kính chiếu hậu xem vết thương trên trán, băng vẫn còn, sáng nay vừa thay thuốc, còn có vệt màu thuốc đỏ thẫm của cồn i-ốt thấm qua lớp băng gạc. Không biết mình trông như thế này liệu có khiến Kiều Mộ Đông nổi giận không. Cũng không biết mấy ngày qua ở trong đó, anh ấy có chịu khổ không, đã thành ra thế nào rồi.

Đúng lúc đó, Lê Đường bỗng nói: “Kiều Mộ Đông ra kìa.”

Hà Dụ ngẩng đầu lên, thấy một cảnh sát đang dẫn Kiều Mộ Đông đi ra, đưa giấy tờ phóng thích cho cảnh vệ gác cổng kiểm tra. Sau đó, viên cảnh sát nói với Kiều Mộ Đông vài câu, rồi đứng nhìn anh bước ra khỏi cổng lớn.

Trên người Kiều Mộ Đông vẫn là bộ quần áo hôm bị bắt, nhưng đầu thì đã bị cạo ngắn sát da, chỉ còn một lớp tóc lún phún. Kiểu đầu này khiến ngũ quan của anh càng lộ rõ, góc cạnh hơn, mang theo một vẻ sắc lạnh, giống như một tội phạm nghiêm trọng vừa được thả ra, đứng trước cổng trại giam, phóng mắt nhìn về phía trước, thở ra một hơi dài.

Hà Dụ đẩy cửa xe bước xuống, cơ thể vẫn còn yếu, phải vịn vào cánh cửa, lớn tiếng gọi: “Kiều Mộ Đông!”

Kiều Mộ Đông quay đầu nhìn về phía anh, nét mặt ngay lập tức giãn ra, nhưng mới bước được hai bước, lông mày lại nhíu lại, tăng tốc bước đến bên cạnh Hà Dụ, một tay túm lấy tóc cậu, kéo ngửa đầu lên, khiến mặt Hà Dụ phải ngẩng lên: “Đệt! Sao trông thảm hại thế này hả?!”

 Hà Dụ kêu “Ái da” một tiếng, vung tay gạt tay Kiều Mộ Đông ra: “Anh buông ra!”

Ngay sau đó, Kiều Mộ Đông đè đầu cậu lại, ôm chặt vào lòng, cúi đầu vùi mặt vào đỉnh đầu cậu.

Cánh tay trái của Hà Dụ bị ôm chặt đến mức đau nhói, nhưng cậu cố nhịn không cử động, để mặc Kiều Mộ Đông ôm mình, rồi đưa tay phải vòng qua eo anh, vỗ nhẹ an ủi.

Khi Kiều Mộ Đông buông cậu ra, lại hỏi lần nữa: “Sao lại thành ra thế này?”

Lê Đường từ trong xe bước xuống, ném cho Kiều Mộ Đông một điếu thuốc.

Kiều Mộ Đông nói cảm ơn, vội vàng đưa cho Hà Dụ bật lửa, anh đã thèm thuốc từ lâu nhưng trong trại thì không sao có được, lúc này chỉ muốn hút ngay cho đã cơn thèm.

Lê Đường lúc này mới chậm rãi nói: “Hà Dụ chạy đi tìm hung thủ giúp cậu, bị người ta đánh.”

Kiều Mộ Đông nắm lấy mặt Hà Dụ, nghiêm túc quan sát: “Não em bị ngấm nước à?”

Lê Đường bật cười: “Cái thằng đánh Lữ Tấn Thông thật ra là một tên điên, cậu đơn thuần là đen đủi mà gặp phải. Hà Dụ thì hay rồi, còn đần độn tự chạy đến trước mặt nó, suýt nữa thì giống thằng họ Lữ kia, giờ vẫn còn chưa tỉnh trong bệnh viện.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Thằng đó đâu rồi?”

Lê Đường cười nói: “Hà Dụ cũng chẳng hiền, đánh nó phải nhập viện, nghe nói vẫn chưa được xuất viện, cảnh sát đang kiểm soát.”

“Đệch!” Kiều Mộ Đông giận dữ: “Tốt nhất là nó nên ngồi tù cả đời, đừng để tôi gặp lại!”

Hà Dụ cười cười: “Không sao đâu.”

“Cục cớt!” Kiều Mộ Đông chửi “Em tự soi gương đi mà xem cái bộ dạng hiện giờ, thế mà bảo không sao?”

Hà Dụ giơ chân đá anh một cái: “Sao anh không soi gương cho em xem?”

Lê Đường vội ngăn hai người: “Đủ rồi, đừng có mà tình tứ giữa đường nữa. Thứ nhất, Kiều thiếu vừa mới được thả, về tắm rửa rồi ăn uống tử tế cái đã. Thứ hai, Hà Dụ, cậu không về bệnh viện để y tá bắt gặp thì ngày mai bác sĩ quản giường mắng chết cho mà coi!”

“Chưa xuất viện à?” Kiều Mộ Đông hỏi.

Lê Đường đáp: “Chưa. Bị đâm đến mức chấn động não, tay cũng bị gãy một bên, sao ra viện nhanh thế được? Mau về đi.”

Kiều Mộ Đông nhìn chằm chằm Hà Dụ: “Còn không bò lên xe ngay!”

Hà Dụ nói: “Được rồi, biết rồi. Giờ về bệnh viện.”

Lê Đường lái xe đưa Hà Dụ về lại bệnh viện trước, sau đó mới chở Kiều Mộ Đông về nhà.

Kiều Mộ Đông về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo mới. Ban đầu Lê Đường định mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng anh được thả, nhưng vì Hà Dụ vẫn còn nằm viện, Kiều Mộ Đông cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống linh đình, nên họ hẹn sẽ tổ chức bữa đó sau khi Hà Dụ xuất viện.

Buổi trưa, Kiều Mộ Đông ở lại bệnh viện, cùng Hà Dụ ăn cơm suất của bệnh viện. Buổi chiều, hai người cùng đi dạo trong khu vườn nhỏ dưới lầu bệnh viện. Tối đến, vì bệnh nhân giường bên cạnh của Hà Dụ mới xuất viện hôm nay nên phòng hai người hiện chỉ còn lại Kiều Mộ Đông và Hà Dụ.

Đợi bác sĩ trực khám xong, Kiều Mộ Đông leo lên giường bệnh, nằm song song bên cạnh Hà Dụ.

Thân hình anh cao lớn, mà giường bệnh lại là giường đơn, cả hai chỉ có thể nằm nghiêng, để cánh tay bị thương của Hà Dụ lộ ra ngoài. Một cánh tay của Kiều Mộ Đông ôm lấy Hà Dụ, thì thầm bên tai cậu: “Về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

Hà Dụ giơ tay phải lên, xoa xoa mái tóc lởm chởm của Kiều Mộ Đông, nói: “Chuyện ngốc nghếch là sao chứ?”

Kiều Mộ Đông nói: “Một mình chạy đi tìm thằng điên, chẳng phải rất ngốc à?”

Bàn tay Hà Dụ nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc anh, “Sao em biết được hắn là thằng điên chứ? Nếu biết trước, kiểu gì em cũng lôi Lê ca đi cùng rồi.”

Kiều Mộ Đông vùi đầu vào ngực cậu: “Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.”

Hà Dụ nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Không sao rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Kiều Mộ Đông lẩm bẩm: “Em biết anh nghĩ gì trong trại tạm giam không?”

Hà Dụ mỉm cười hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Kiều Mộ Đông nói: “Anh nghĩ, nếu lần này anh lại bị tống vào đó, em sẽ không chờ anh nữa. Rồi anh lại nghĩ, thế là tiêu rồi, nếu thật sự bị xử mấy năm, đến khi ra ngoài, Hà Dụ không còn nữa, thì phải làm sao?"

Nghe vậy, Hà Dụ cười: “Chẳng phải cuối cùng cũng không bị xử sao? Nếu thật sự bị xử, thì em cũng không chờ đâu.”

“Cớt.” Kiều Mộ Đông nói: “Em nhìn xem bây giờ mình thành thế nào rồi, liều mạng muốn cứu anh ra ngoài, không có anh là không sống nổi đúng không? Nói thật đi, em yêu anh rồi phải không?”

Hà Dụ khẽ nói: “Ừ, yêu anh rồi, không có anh là không được.”

Kiều Mộ Đông nói: “Đừng có qua loa với anh.”

Hà Dụ cười: “Ai qua loa với anh chứ? Vậy anh muốn nghe câu trả lời gì, em nói cho anh nghe.”

Kiều Mộ Đông nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Hà Dụ cúi đầu, nhìn thấy Kiều Mộ Đông đang nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

Hà Dụ liền gật đầu, “Được, đợi em xuất viện rồi chúng ta tìm một nơi kết hôn.”

Họ không quan tâm là ở đâu, hay có được người khác công nhận hay không, chỉ muốn thông qua một nghi thức, với thái độ thành kính nhất, để hứa hẹn cả đời bên nhau.

Sáng hôm sau, Kiều Mộ Đông bị y tá đi kiểm tra phòng mắng cho một trận.

Cô y tá trẻ đẹp chỉ vào anh: “Sao anh lại nằm trên giường bệnh được chứ! Bệnh nhân suýt nữa bị anh chen xuống giường rồi!”

Kiều Mộ Đông vội vàng bò dậy, kéo Hà Dụ đang bị chen ra mép giường nằm nghiêng lại nằm thẳng vào giữa giường.

Hà Dụ không nhịn được phá lên cười.

Kiều Mộ Đông mang dép vào, vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hai người đều rửa mặt xong, Hà Dụ bất tiện di chuyển, phải đợi bác sĩ khám phòng buổi sáng, nên Kiều Mộ Đông một mình ra ngoài mua bữa sáng.

Anh hỏi Hà Dụ muốn ăn gì, Hà Dụ nói muốn ăn mì bò.

Kiều Mộ Đông hơi ngẩn ra một chút, rồi nói: “Để anh hỏi xem có mang về được không.”

Kiều Mộ Đông đi thang máy xuống sảnh tầng một của tòa nhà ngoại khoa, vừa ra khỏi thang máy thì thấy Văn Quảng Hoa đang đứng bên ngoài, cả hai người đều sững lại khi nhìn thấy nhau.

Văn Quảng Hoa là người lấy lại bình tĩnh trước, chuyện Kiều Mộ Đông được thả ra ông ta đã biết, chuyện của Hà Dụ cũng nghe loáng thoáng được chút ít, nhưng gần đây bận quá nên không kịp liên lạc với Hà Dụ.

Ngược lại, Kiều Mộ Đông thấy kỳ lạ: “Sao anh lại ở đây?”

Văn Quảng Hoa nhìn quanh một vòng, rồi kéo Kiều Mộ Đông ra một góc ít người: “Lăng phu nhân xảy ra chuyện rồi.”

Kiều Mộ Đông ngạc nhiên: “Chu Tuyết Lam? Xảy ra chuyện gì?”

Văn Quảng Hoa thở dài một hơi: “Lăng phu nhân cãi nhau với Lăng tiên sinh, rồi nhảy từ tầng hai xuống, gãy cả hai chân.”

Kiều Mộ Đông hơi nhíu mày, hỏi: “Bà ấy nhập viện ở đây à?”

Văn Quảng Hoa lắc đầu: “Là Lăng tiên sinh. Ông ấy ngất ở nhà, bây giờ đang nằm ở phòng bệnh tầng bảy. Người thì tỉnh rồi, nhưng bác sĩ nói nên theo dõi thêm hai ngày.”

Kiều Mộ Đông trầm mặc một lúc.

Văn Quảng Hoa nói: “Kiều thiếu, nếu rảnh thì lên thăm Lăng tiên sinh một chút, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi, lại gặp chuyện như vậy với vợ, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Anh biết họ cãi nhau vì chuyện gì mà nghiêm trọng thế không?”

Văn Quảng Hoa hơi do dự rồi nói: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi nghe dì Hứa ở nhà ông Lăng nói hình như phu nhân có người bên ngoài, bị Lăng tiên sinh phát hiện.”

Kiều Mộ Đông nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Văn Quảng Hoa hỏi: “Kiều thiếu, tôi lên xem Lăng tiên sinh trước nhé.”

Kiều Mộ Đông nói: “Tôi đi mua bữa sáng cho Hà Dụ, chuyện khác tính sau.”

Kiều Mộ Đông thật sự mang về một tô mì bò cho Hà Dụ, đúng lúc bị bác sĩ điều trị đang khám phòng nhìn thấy, liền trách: “Ăn uống phải thanh đạm một chút.”

Kiều Mộ Đông vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Khám xong, đợi các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Kiều Mộ Đông ngồi bên cạnh giường bệnh, nói với Hà Dụ: “Lăng Cường đang nằm viện ở trên kia.”

“Hử” Hà Dụ khá bất ngờ, “Ông ấy làm sao vậy?”

Kiều Mộ Đông nói: “Chắc là tức giận quá, ngất xỉu ở nhà.”

“Tức giận?” Hà Dụ nói, “Chẳng lẽ là do em làm ông ấy tức?”

Kiều Mộ Đông nhìn cậu: “Ý gì?”

Hà Dụ nhún vai: “Khi anh còn ở trong trại tạm giam, ông ấy có đến tìm em. Lúc đó tâm trạng em không tốt, có cãi nhau với ông ta vài câu, thấy ông ta tức đến phát run luôn.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Hai người cãi nhau cái gì?”

Hà Dụ nói: “Ông ta bảo em tránh xa anh ra, em nói em không tránh, em nhất định không tránh!”

Kiều Mộ Đông bật cười, đưa tay xoa đầu Hà Dụ: “Không phải vì em đâu, là vì Chu Tuyết Lam. Hai người họ cãi nhau, Chu Tuyết Lam nhảy từ tầng hai xuống.”

Hà Dụ tròn mắt kinh ngạc.

Kiều Mộ Đông hơi trầm xuống, vì chuyện Chu Tuyết Lam nhảy lầu khiến anh nhớ đến mẹ mình. Hà Dụ cũng cảm nhận được tâm trạng của anh, bèn đưa tay ra nắm lấy tay anh: “Rốt cuộc là vì chuyện gì mà cãi nhau đến mức đó?”

Kiều Mộ Đông nói: “Vì Chu Tuyết Lam cắm sừng ông ta.”

Hà Dụ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Là với Hà Vũ Thông sao?”

Kiều Mộ Đông ngẩng lên nhìn cậu: “Em biết rồi à?”

Hà Dụ nói: “Em biết lâu rồi. Nhưng em thắc mắc, video trong laptop của anh lấy từ đâu ra?”

Kiều Mộ Đông “Hửm?” một tiếng, có phần ngạc nhiên: “Em xem video trong laptop của anh rồi à?”

Hà Dụ gật đầu: “Tình cờ nhìn thấy thôi.”

Kiều Mộ Đông nắm lấy tay cậu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay: “Đó là do lần trước anh nhìn thấy Chu Tuyết Lam và Hà Vũ Thông ở cùng nhau, cảm thấy có gì đó không đúng, nên nhờ người điều tra giúp.”

Hà Dụ không nghi ngờ gì, mà hỏi: “Anh đã gửi video đó cho Lăng Cường rồi à?”

Kiều Mộ Đông lắc đầu: “Anh chưa gửi. Ban đầu cũng định làm vậy, nhưng sau lại thấy không nỡ.”

Hà Dụ nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Sao lại không nỡ?”

Kiều Mộ Đông nói: “Cũng không biết tại sao nữa, chắc là thấy họ cũng già rồi, thôi thì đừng làm ầm ĩ nữa. Dù có còn tình yêu hay không, cũng đã sống với nhau cả đời rồi.”

Hà Dụ dịu dàng hỏi: “Anh không báo thù cho mẹ mình sao?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Mẹ anh mất bao nhiêu năm rồi, đó là lựa chọn của bà. Thật ra nếu bà cố sống tiếp, chưa chắc giờ đã không hạnh phúc.”

Hà Dụ gật đầu: “Bà sẽ có một đứa con ngoan.”

Kiều Mộ Đông nói: “Nhưng bà vẫn cảm thấy con trai không đủ quan trọng.”

Hà Dụ giơ tay xoa lên mái tóc rối bù của anh.

Kiều Mộ Đông nắm lấy tay cậu, đặt lên đùi mình: “Đừng xoa nữa, cứ như đang trêu chó ấy.”

Hà Dụ bật cười: “Đi thăm Lăng Cường đi, em đi với anh.”

Kiều Mộ Đông nói: “Cậu đi làm gì? Tìm chửi à?”

Hà Dụ nói: “Bản đại gia đây đang vui vẻ, kệ ông ta muốn mắng thì mắng. Em chỉ là muốn ở bên anh thôi.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 72
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...