Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 71
Đêm hôm đó, Hà Dụ gần như không ngủ được. Trời mới tờ mờ sáng, cậu đã gọi điện cho Lê Đường: “Lê ca, đi với em xem một đoạn camera giám sát nhé.”
Theo bằng chứng phía cảnh sát, hiện trường vụ án là đoạn giữa đại lộ Nam Thành. Đi tiếp không xa là một ngã tư có gắn camera giám sát. Nhân chứng nói sau khi gây án, nghi phạm lái xe tiếp tục chạy về phía trước. Trừ khi quay đầu giữa đường, nếu không chắc chắn hắn sẽ phải đi qua ngã tư đó. Trước đó, xe của Kiều Mộ Đông cũng phải đi ngang qua ngã tư này để rẽ về phía nam, như vậy tất cả sẽ được camera ghi lại.
Hà Dụ đã ghi lại biển số chiếc xe mà camera trước quán bar quay được. Nếu xác nhận được rằng chiếc xe ấy cũng đi qua ngã tư vào đúng khoảng thời gian ấy thì khả năng nghi phạm là chủ xe đó là rất cao.
Phát hiện này khiến Hà Dụ không khỏi phấn khích.
Để xem được camera giao thông, cần nhờ đến mối quan hệ của vị luật sư họ Cao do Hồng Mẫn Hàng giới thiệu. Lê Đường đi cùng cậu, sau khi nghe Hà Dụ trình bày phát hiện, anh giơ tay khoác vai cậu, vỗ nhẹ vào lưng một cái như muốn nói thằng nhóc Hà Dụ này thật không dễ dàng, Kiều Mộ Đông đối tốt với cậu là hoàn toàn xứng đáng.
Xem camera là việc vô cùng nhàm chán, vì xe chỉ lướt qua màn hình chớp nhoáng. Xác định được khoảng thời gian ước chừng rồi, cũng không dám tua nhanh nữa, chỉ có thể ngồi đó theo dõi từng phút từng giây.
Hà Dụ tính toán thời gian Kiều Mộ Đông rời khỏi quán bar và về đến nhà, ước chừng lúc anh ấy đi qua ngã tư, rồi cùng Lê Đường ngồi xem. Sau hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy xe của Kiều Mộ Đông đi qua màn hình. Không đến mười phút sau, một chiếc SUV màu đen khác xuất hiện. Chính là chiếc có biển số trùng với chiếc mà camera trước bar đã ghi lại. Chiếc xe này không đi thẳng, mà rẽ phải tại ngã tư, sau đó biến mất khỏi màn hình.
Lê Đường chống cằm trầm tư: “Rất có khả năng là người này bám theo Kiều thiếu, thấy Lữ Tấn Thông xuống xe rồi Kiều thiếu lái xe đi, thì dừng lại bên đường và ra tay.”
“Chắc chắn là hắn!” Hà Dụ nhìn chằm chằm vào màn hình, nói chắc nịch.
Lê Đường nói: “Chi bằng báo cảnh sát đi, đem hết những gì chúng ta biết giao cho họ. Vốn dĩ chứng cứ chống lại Kiều Mộ Đông cũng không rõ ràng, giờ thêm cái này, họ càng khó định tội hơn.”
Hà Dụ đưa tay lên lau mặt, nói: “Em không biết nữa. Em sợ cảnh sát thấy những điều này chẳng có ý nghĩa gì, sẽ cho là chúng ta đang suy diễn quá nhiều.”
Lê Đường hỏi: “Vậy em tính sao?”
Hà Dụ đáp: “Em muốn tìm ra người đó”.
Lê Đường hỏi cậu: “Rồi sao nữa?”
Hà Dụ suy nghĩ một chút, nói: “Tìm cách hỏi hắn, moi ra đầu mối.”
“Đừng ngốc thế” Lê Đường xoa đầu cậu: “Nếu đúng là hắn gây án thì chắc chắn là người nguy hiểm. Kiều Mộ Đông còn đang bị giam, sao anh có thể để chú mày mạo hiểm như vậy? Đừng nghĩ linh tinh nữa, để anh nói chuyện với luật sư Cao, hỏi xem nên xử lý thế nào. Chú mày ngoan ngoãn về nhà chờ tin đi.”
Tuy Lê Đường nói vậy, nhưng Hà Dụ không cam lòng chỉ ngồi nhà đợi. Cậu biết chỉ cần có biển số xe, Lê Đường có thể tra ra chủ xe. Nhưng Lê Đường không nói, có lẽ không muốn cậu manh động. Nhưng Hà Dụ không chịu từ bỏ, dù đã giao bằng chứng cho cảnh sát, cậu vẫn không muốn chỉ biết ngồi yên đợi kết quả.
Tôi hôm đó, Hà Dụ lại đến phố Hải Loan một lần nữa.
Cậu đi dọc hai bên bãi đỗ xe ven đường, không thấy chiếc SUV quen thuộc nào. Đành ngồi xổm xuống lau mặt, rồi đứng dậy đi về phía quán bar nơi Lữ Tấn Thông thường lui tới.
Nhân viên phục vụ đã quen mặt, mời cậu ngồi, hỏi: “Anh lại đến à? Vẫn chưa hỏi được gì sao?”
Hà Dụ lắc đầu: “Cho tôi một chai bia,”
Phục vụ mang bia tới, rồi tò mò hỏi: “Tôi nghe nói Lữ Tấn Thông gặp chuyện, anh có quan hệ gì với anh ta mà quan tâm vậy?”
Hà Dụ do dự rồi đáp: “Tôi là bạn của anh ta.”
Phục vụ bật cười: “Thôi đi, nếu là bạn thì hôm trước đã chẳng hỏi tôi xem anh ta có thù oán hay thân thiết với ai.”
Hà Dụ không biết đáp sao, đành nói: “Thật ra là bạn tôi bị oan, tôi muốn tìm bằng chứng chứng minh anh ấy vô tội.”
“Ồ? Người đánh là bạn anh?”
Hà Dụ lắc đầu: “Không, anh ấy không đánh ai cả,”
Phục vụ dò xét hỏi: “Vậy người đó không chỉ là bạn thôi đúng không?”
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh ta. Đây là một quán bar dành cho gay, những người đến đây đều giống như cậu và Kiều Mộ Đông, có vẻ cũng chẳng có gì cần phải giấu giếm. Vì thế, cậu gật đầu, “Chúng tôi đang yêu nhau.”
Người phục vụ nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thán: “Ở đây tôi đã thấy đủ kiểu đàn ông, nhưng loại như anh thì là lần đầu. Nếu người đàn ông đó thật sự phải ngồi tù, chẳng lẽ anh vẫn sẽ đợi anh ta? Anh thật sự tin hai người đàn ông ở bên nhau có thể đi đến cuối đời sao?”
Hà Dụ nghiêm túc nói: “Có thể đi đến cuối đời hay không thì tôi không biết, nhưng nếu anh ấy thật sự phải ngồi tù, tôi nghĩ mình sẽ đợi.”
Người phục vụ bỗng khẽ thở dài một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hà Dụ, khẽ nói: “Anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện kia đi.”
Nghe vậy, Hà Dụ ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy không xa có một người đàn ông tóc hơi dài, mặc áo sơ mi đen đang ngồi đó.
Người phục vụ nói nhỏ: “Người đó tên là Tiểu Bân, có quan hệ khá tốt với Lữ Tấn Thông, hai người thường xuyên đến đây cùng nhau.”
Hà Dụ có chút ngạc nhiên, liền nói cảm ơn anh ta.
Người phục vụ mỉm cười: “Những chuyện khác tôi cũng không tiện nói nhiều, khách quen cả, đắc tội không nổi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy định rời đi, Hà Dụ vội giữ lại, hỏi nhỏ: “Vậy anh có biết chủ xe chiếc xe SUV màu đen, biển số là D547X là ai không?”
Người phục vụ có vẻ mơ hồ: “Biển số thì tôi không biết, nhưng xe SUV màu đen… có một vị khách khá cao, tôi nhớ đã từng thấy Lữ Tấn Thông rời đi cùng anh ta, hình như là lái một chiếc Chery Tiggo màu đen?”
Hà Dụ vội hỏi: “Anh ta là ai? Anh biết anh ta ở đâu không?”
Người phục vụ bất lực nhún vai: “Anh ta chỉ đến đây hai, ba lần, vì đều đi cùng Lữ Tấn Thông nên tôi có ấn tượng. Bình thường hình như ít đến, tôi còn không biết tên anh ta.”
Hà Dụ gật đầu: “Cảm ơn anh nhiều.”
Đợi người phục vụ rời đi, Hà Dụ hít sâu một hơi, cầm lấy chai bia của mình rồi đi về phía người đàn ông tên Tiểu Bân kia.
Tiểu Bân đang ngồi một mình, thấy có người ngồi xuống bên cạnh thì quay đầu nhìn, nhưng vừa nhìn một cái liền lập tức quay đi.
Hà Dụ chưa từng chủ động bắt chuyện với người lạ kiểu này, nhưng vẫn cố dày mặt nói: “Tôi có thể mời anh một ly không?”
Nghe vậy, Tiểu Bân bật cười, quay đầu nhìn Hà Dụ rồi nói: “Cũng đẹp trai đấy, nhưng không phải gu của tôi, đừng phí thời gian.”
Hà Dụ vội vàng nói: “Xin lỗi, anh có quen Lữ Tấn Thông không?”
Nụ cười trên mặt Tiểu Bân biến mất, đánh giá Hà Dụ một lượt rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Hà Dụ đáp: “Tôi chỉ muốn tìm ra kẻ thực sự đã đánh Lữ Tấn Thông.”
Tiểu Bân nói: “Cảnh sát chẳng phải đã bắt được rồi sao?”
Hà Dụ vội lắc đầu: “Đó không phải sự thật. Anh có quan hệ tốt với Lữ Tấn Thông phải không? Anh có biết gần đây anh ấy có xích mích với ai không? Hoặc có đắc tội với ai không?”
Tiểu Bân lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì. Tôi với anh ta không thân.”
Hà Dụ không kìm được kéo tay anh ta lại, “Anh chẳng phải bạn của Lữ Tấn Thông sao? Anh định cứ thế nhìn anh ấy bị đánh nằm viện, còn kẻ thủ ác thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?”
Tiểu Bân hất mạnh tay ra: “Cậu là ai? Cậu đâu phải cảnh sát, tôi chẳng có nghĩa vụ nói gì với cậu cả.”
Hà Dụ vội nói: “Tôi cũng muốn giúp anh ấy mà. Tôi biết anh ấy từng qua lại với một người đàn ông cao lớn, lái chiếc Chery Tiggo màu đen, đúng không? Giữa họ có mâu thuẫn gì sao?”
Tiểu Bân rõ ràng sững người, “Cậu nói Tống Vân Khải?”
“Tống Vân Khải?” Hà Dụ liền hỏi lại.
Nhưng Tiểu Bân lại quay mặt đi: “Tôi chẳng biết gì cả.”
Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn bước vào từ cửa quán bar.
Người phục vụ đang đón khách lập tức quay đầu nhìn về phía Hà Dụ, nhưng không nói gì. Hà Dụ và Tiểu Bân cũng nhìn thấy người vừa mới vào kia, Hà Dụ nhận ra lông mày của Tiểu Bân lập tức nhíu chặt, liền hỏi: “Là người đó à?”
Tiểu Bân không nói gì, cúi đầu nâng ly uống một ngụm rượu.
Người đàn ông cao lớn đó đảo mắt nhìn quanh quán bar một vòng, sau đó ngồi xuống một góc.
Nhìn từ phía sau, vóc dáng của anh ta thực sự có chút giống Kiều Mộ Đông.
Khi người phục vụ đi ngang qua Hà Dụ, anh ta cố tình che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi khẽ gật đầu.
Hà Dụ lập tức hiểu ra. Cậu hít sâu một hơi, buông Tiểu Bân ra, đứng dậy cầm theo chai bia, giả vờ như không có chuyện gì rồi bước về phía người đàn ông kia.
Tiểu Bân theo bản năng định kéo cậu lại, nhưng không kịp.
Hà Dụ mang theo chai bia, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông cao lớn đó, cố gắng dùng giọng điệu lả lơi mà nói: “Anh có thể mời em một ly không?”
Người đàn ông quay đầu lại, cẩn thận quan sát Hà Dụ, rồi nói: “Cậu chẳng đang uống rồi sao?”
Chai bia của Hà Dụ hầu như chưa uống ngụm nào, lúc này cậu đưa miệng chai lên gần miệng người đàn ông: “Em là đang mời anh uống đấy.”
Người đàn ông không nhận, mà hỏi: “Cậu quen Tiểu Bân à?” Lúc nãy khi bước vào, hắn đã thấy Hà Dụ ngồi cùng Tiểu Bân.
Hà Dụ không kìm được siết chặt các ngón tay, sau đó dứt khoát nói: “Đúng vậy, tôi còn quen cả Lữ Tấn Thông nữa.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu.
Trong lòng Hà Dụ rất căng thẳng, nhưng vẫn ghé sát lại người đàn ông, khẽ nói: “Tối ngày 17 tháng 10, anh thấy Lữ Tấn Thông rời đi cùng một người đàn ông, liền lái chiếc Chery Tiggo màu đen của mình đuổi theo. Khi tới đường lớn Nam Thành, thấy Lữ Tấn Thông được thả xuống xe, anh theo tới đó, đánh anh ta trọng thương rồi lái xe rời khỏi hiện trường. Có phải vậy không, Tống Vân Khải?”
Tống Vân Khải nhìn cậu, trầm giọng nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Hà Dụ nói: “Anh nghĩ là không ai thấy sao? Đáng tiếc là anh xui xẻo, đã có người nhìn thấy anh ra tay ở đường Nam Thành. Cảnh sát chỉ là chưa bắt được anh thôi. Chỉ cần tôi báo án, họ sẽ đến ngay với nhân chứng để nhận diện anh.”
Tống Vân Khải hỏi: “Cậu là ai?”
Hà Dụ đáp: “Tôi là bạn của Lữ Tấn Thông.” Nói rồi, cậu cố ý liếc nhìn Tiểu Bân: “Tiểu Bân cũng có thể chứng minh anh có động cơ gây án.”
Tống Vân Khải khoanh tay trước ngực: “Vậy sao cậu không báo cảnh sát đi? Gọi ngay bây giờ cũng được.”
Thực ra mục đích của Hà Dụ chỉ là thử phản ứng của hắn, đến mức này cậu càng tin người trước mặt rất có thể chính là hung thủ. Nhưng những gì cậu nói ra chỉ là để dụ hắn, nếu lúc này báo cảnh sát mà hắn không nhận tội, thì cũng chẳng có bằng chứng rõ ràng.
Hà Dụ hơi do dự, suy nghĩ không biết nên gọi cho Lê Đường trước hay trực tiếp báo cảnh sát.
Không ngờ Tống Vân Khải nói: “Sao? Không báo à? Không báo thì tôi đi đây.”
Hà Dụ theo phản xạ nắm lấy cánh tay hắn: “Khoan đã.”
Tống Vân Khải bất ngờ quay lại nắm lấy tay Hà Dụ: “Sao? Không nỡ để tôi đi à?”
Hà Dụ nói: “Anh chẳng phải bảo tôi báo cảnh sát sao? Vội gì? Tôi gọi ngay bây giờ.” Nói rồi, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tống Vân Khải thấy vậy liền cười lạnh, hất tay Hà Dụ ra và bước nhanh ra ngoài.
Hà Dụ còn chưa kịp bấm số, thấy Tống Vân Khải bỏ đi thì vội vàng đuổi theo. Ngay tại cửa quán bar, cậu nắm lấy tay hắn, tay kia cầm điện thoại định gọi 110. Không ngờ Tống Vân Khải đột nhiên chụp lấy tay còn lại của cậu, kéo mạnh anh về phía đường.
Hà Dụ cố vùng vẫy nhưng Tống Vân Khải quá cao lớn và khỏe mạnh. Hắn bóp cổ tay Hà Dụ bẻ mạnh, khiến điện thoại rơi xuống đất.
Cậu thấy mình bị kéo về phía chiếc xe của Tống Vân Khải đang đỗ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, liền hét lớn: “Buông tôi ra! Thả tôi ra! Cứu với!”
Có không ít người đi đường nhìn thấy, nhưng không ai tiến lên can thiệp.
Tống Vân Khải kéo Hà Dụ tới bên cạnh xe, đập đầu cậu vào cửa xe một cú mạnh. Hà Dụ lập tức cảm thấy đau nhói ở trán, choáng váng, trời đất quay cuồng. Hắn lại đấm thêm một cú vào bụng cậu, rồi mở cửa xe, ném cậu lên ghế sau. Hà Dụ không còn sức phản kháng, người cuộn tròn lại, mắt tối sầm, đưa tay lên trán thì cảm nhận được một mảng nóng ẩm trơn trượt.
Tiểu Bân và nhân viên quán bar nghe thấy tiếng động liền chạy ra, lúc này Tống Vân Khải đã đẩy Hà Dụ vào ghế giữa phía sau và đóng cửa xe.
Tiểu Bân kinh hãi muốn ngăn Tống Vân Khải lại nhưng bị hắn đẩy mạnh ngã ngồi xuống đất.
Nhân viên phục vụ vội rút điện thoại ra gọi cảnh sát, nhưng Tống Vân Khải đã lên ghế lái và nổ máy.
Hắn phóng xe lao vút đi, nhiều người trên phố nhìn thấy nhưng không ai dám cản. Tống Vân Khải như kẻ điên, lái xe vun vút trên con phố nhỏ Hải Loan.
Cơn đau trên người Hà Dụ dần dịu lại, máu trên trán chảy xuống làm mờ một bên mắt. Cậu gắng gượng ngồi dậy, nhào lên tựa vào lưng ghế lái, vươn tay trái quấn lấy cổ Tống Vân Khải.
Tống Vân Khải khỏe vô cùng, rảnh tay trái ra nắm chặt cổ tay Hà Dụ, cố gỡ ra. Hà Dụ chống không lại, tay trái bị hắn bóp chặt, liền dùng tay phải kéo cần số, đẩy về mo. Tiếng động cơ gầm lên, nhưng xe bắt đầu giảm tốc. Khi Tống Vân Khải định với tay sang chuyển lại số, Hà Dụ đạp lên ghế, dùng toàn lực đè đầu hắn về phía trước, chỉ nghe “Bốp!” mộtt tiếng, đầu hắn đập mạnh vào vô lăng.
Vô lăng cũng bị kéo lệch, xe lao sang một bên, đâm vào chiếc ô tô con đang đỗ ở làn bên.
Xe của Tống Vân Khải bị dừng lại do va chạm. Lực va khá mạnh, nhưng vì xe của hắn chắc chắn, chiếc xe bị đâm thì móp méo nặng hơn.
Hà Dụ bị bật ra đập vào cửa xe, rồi lại bị nảy ngược về phía trước, cuối cùng ngã quỵ xuống sàn xe nằm bất động. Tay cậu đau buốt, cả người rã rời, không rõ Tống Vân Khải sống chết thế nào, chỉ còn đủ sức nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, cảnh sát và xe cấp cứu đến nơi, đưa Hà Dụ ra khỏi xe và lên cáng.
Cậu bị thương nặng, chấn động não do chấn thương đầu, xương trụ cánh tay trái gãy, khắp người bầm tím từng mảng lớn, có thể thấy được bằng mắt thường.
Lê Đường nhìn cậu nằm trên giường bệnh, bất lực nói: “Tên đó là kẻ điên, đánh Lữ Tấn Thông thê thảm như vậy, chú mày còn dám tự đi tìm hắn?”
Sau hơn một ngày nằm viện, triệu chứng chấn động não của Hà Dụ đã thuyên giảm, tay gãy cũng đã được cố định. Cậu ngồi dậy, đầu còn quấn băng, hỏi: “Bao giờ Kiều Mộ Đông được thả ra?”
Lê Đường cười nhẹ: “Với bộ dạng này mà để Kiều Mộ Đông thấy, cậu nghĩ cậu ta sẽ bình tĩnh được à?”
Hà Dụ nói: “Em muốn đi đón anh ấy.”
Lê Đường thở dài: “Luật sư Cao nói, ngày mai Kiều Mộ Đông sẽ được thả khỏi trại tạm giam. Ngày mai cậu có xuất viện được không?”
Hà Dụ thì thầm: “Đợi khám phòng xong là em đi, anh nhớ đến đón em nhé.”
Lê Đường bất lực nói: “Cứ chờ mà xem Kiều Mộ Đông nổi trận lôi đình thế nào đi.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
