Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 70
Mấy ngày liên tiếp, Hà Dụ cứ quanh quẩn ở gần khu quán bar, mang theo ảnh của Kiều Mộ Đông và Lữ Tấn Thông, hỏi hết người này đến người khác xem có ai từng gặp họ hay không.
Kiều Mộ Đông vốn ít khi lui tới khu này, nên đa số người được hỏi đều lắc đầu. Chỉ có mấy nhân viên phục vụ trong quán bar là nhớ được việc anh từng đến đón Phó Thần Sơn vào đêm đó. Nhưng họ cũng chỉ thấy Kiều Mộ Đông rời đi, còn sau đó thế nào thì không rõ.
Quán bar có lắp camera ở cửa, trong đoạn video có thể thấy rõ Kiều Mộ Đông và Lữ Tấn Thông lên xe rời đi cùng nhau. Nghe nói phía cảnh sát đã đến lấy đoạn ghi hình, nhưng Hà Dụ muốn xem thì không dễ. May mà có Lê Đường dẫn người đến cùng, bên kia mới chịu cho họ xem lại.
Về sau Hà Dụ mới biết, người đi cùng Lê Đường là một luật sư họ Cao, người của Hồng Mẫn Hàng. Ông Cao có mối quan hệ xã hội rất rộng, phần lớn tin tức mà Lê Đường có được đều là nhờ ông ta tìm người dò hỏi giúp. Ông nói với Hà Dụ, với bằng chứng hiện tại mà cảnh sát có, thì rất khó để định tội Kiều Mộ Đông. Viện kiểm sát có lẽ sẽ không dễ dàng phê chuẩn khởi tố. Nhưng trong vòng một tháng tạm giữ, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm mọi cách để gom đủ chứng cứ buộc tội. Nếu bị họ nắm được điểm yếu, tình hình sẽ rất nguy hiểm.
Nghe ý luật sư Cao, dường như ngay cả ông cũng không chắc Kiều Mộ Đông vô tội. Ngay cả Lê Đường dù từng nói tin tưởng thì lúc này cũng hỏi rằng nếu không tìm được bằng chứng mới thì liệu có cách nào cứu Kiều Mộ Đông hay không.
Chỉ có Hà Dụ vẫn kiên quyết muốn tìm bằng chứng chứng minh Kiều Mộ Đông vô tội. Cậu cũng không rõ vì sao mình lại tin chắc như vậy, bởi cậu biết tính anh nóng nảy, không phải không có khả năng ra tay đánh người. Nhưng lần này, cậu cảm thấy chắc chắn không phải là anh. Vì đêm hôm đó anh trở về không hề có dấu hiệu gì bất thường, mà nếu thật sự làm ra chuyện đánh người đến mức bị thương nặng, sao anh có thể ung dung trước mặt cậu như không có gì xảy ra?
Dù không tra ra thêm gì từ phía Kiều Mộ Đông nhưng Hà Dụ lại nghe được không ít về Lữ Tấn Thông.
Dù cậu nhận thức rõ xu hướng tính dục của mình từ cấp hai, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ biết vùi đầu học hành, chưa từng bước chân vào quán bar dành cho người đồng tính. Lần này coi như là khai nhãn. Lữ Tấn Thông quả nhiên là người có tiếng ở đây, nhiều nhân viên phục vụ xác nhận thường thấy anh ta ra vào, thậm chí còn hay đi cùng nhiều người đàn ông khác nhau. Với họ, việc Lữ Tấn Thông đêm đó đi cùng Kiều Mộ Đông chẳng có gì lạ.
Hà Dụ hỏi: “Có biết anh ta có thù oán với ai không?”
Nhân viên nhún vai: “Mấy người sống kiểu đó, xung đột cãi nhau là chuyện bình thường. Nhưng chưa nghe nói có mâu thuẫn gì nghiêm trọng cả.”
Hà Dụ đành nói: “Cảm ơn anh.”
Khi người đó định rời đi, cậu lại hỏi tiếp: “Anh có biết ai là bạn thân của anh ta không?”
Đối phương ngập ngừng: “Tôi không thân lắm, cũng không rõ.”
Hà Dụ hiểu họ không muốn nói nhiều, dù sao mình cũng không phải cảnh sát. Mục đích xuất hiện ở đây là để cứu Kiều Mộ Đông, họ có e dè cũng là chuyện bình thường. Cậu chỉ có thể tiếp tục dò hỏi, lần lượt tìm kiếm đầu mối, muốn biết rõ vì sao đêm đó Kiều Mộ Đông lại chở Lữ Tấn Thông đi, và vì sao lại bị người ta nhìn thấy.
Còn nhân chứng trên đại lộ Nam Thành, cảnh sát không tiết lộ danh tính. Từ nội dung bản ghi lời khai, người này chỉ thấy một người đàn ông cao to lái xe SUV màu đen, ngoài ra không biết biển số xe hay kiểu dáng cụ thể. Ngay cả màu áo của người đó cũng không chắc chắn.
Vài ngày sau, khi Hà Dụ đang hoàn toàn bế tắc, cậu nhận được một cuộc điện thoại. Là Văn Quảng Hoa gọi đến, mở đầu liền nói rõ: “Lăng Cường muốn gặp cậu.”
Vào thời điểm này, lý do Lăng Cường muốn gặp chắc chắn liên quan đến chuyện của Kiều Mộ Đông, không cần đoán cũng biết.
Văn Quảng Hoa vẫn tỏ ra lịch sự, hẹn thời gian gặp mặt tại tập đoàn Lăng Vân. Trước khi cúp máy, ông ta có chút do dự rồi nói: “Lăng tiên sinh tính tình cố chấp, nhưng ông ấy thật lòng muốn tốt cho Kiều thiếu.”
Hà Dụ đáp: “Tốt hay không không phải do ông ấy nói là được. Thứ gọi là tốt đó, Mộ Đông không gánh nổi.”
Hà Dụ không chần chừ, lập tức lái xe đến tập đoàn Lăng Vân.
Từ bãi đậu xe đi thang máy lên sảnh chính, Hà Dụ chợt cảm thấy mỗi lần đến đây tâm trạng mình đều khác. Trước kia nếu vô tình gặp Lăng Cường trong thang máy còn có chút lo lắng lẫn phấn khích, giờ thì phải trực tiếp đối mặt ông ta, cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn đó sẽ không phải một cuộc gặp vui vẻ.
Văn Quảng Hoa đợi ở sảnh, lịch sự chào: “Hà tiên sinh.”
Hồi còn làm ở Lăng Vân, Văn Quảng Hoa đã là người của công ty nhiều năm. Tuy ông không nhớ đến một nhân viên nhỏ như Hà Dụ, nhưng Hà Dụ lại có ấn tượng với ông, một quản lý trung cấp ôn hòa, cởi mở và có năng lực.
Lần gặp lại này, ấn tượng đó vẫn không đổi.
Văn Quảng Hoa dẫn Hà Dụ đi thang máy lên văn phòng Lăng Cường. Khi thang máy chỉ còn hai người, ông nói: “Lữ Tấn Thông là người tôi sắp xếp để tiếp cận Kiều thiếu. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật xin lỗi.”
Hà Dụ sững người nhìn ông.
Thang máy đến nơi, Văn Quảng Hoa giữ cửa, chưa ra vội. Ông nói tiếp: “Tôi đã cho người điều tra chuyện này, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Hà Dụ hỏi: “Lữ Tấn Thông là ai? Tại sao ông lại để anh ta tiếp cận Mộ Đông?”
Văn Quảng Hoa khẽ cười chua chát: “Chuyện này nói ra dài dòng, đợi gặp Lăng tiên sinh rồi tôi sẽ từ từ giải thích.”
Họ cùng đi đến văn phòng, Văn Quảng Hoa gõ cửa: “Lăng tiên sinh, Hà Dụ đến rồi.”
Bên trong vang lên giọng lạnh lùng: “Vào đi.”
Văn Quảng Hoa mở cửa, mời Hà Dụ vào rồi khép cửa lại, không theo vào.
Hà Dụ bước vào, thấy Lăng Cường đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Dù đã nghe tiếng bước chân, ông vẫn không quay đầu.
Lần đầu Hà Dụ đến văn phòng này là khi mới vào làm. Giờ đứng trước bàn làm việc, cậu không nói gì, chờ Lăng Cường quay lại nhìn mình.
Cuối cùng, Lăng Cường xoay người lại, nhìn cậu từ đầu đến chân rồi nói: “Ngồi đi.”
Hai người ngồi đối diện qua bàn làm việc lớn.
Hà Dụ mở lời: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Lăng Cường chậm rãi nói: “Chuyện của Kiều Mộ Đông tôi nghe rồi.” Rồi ông hừ lạnh: “Đó là kết quả lựa chọn của nó, bỏ Lăng Vân theo cậu, giờ ra nông nỗi này?”
Hà Dụ điềm tĩnh: “Anh ấy không ra nông nỗi gì cả. Anh ấy chỉ đang sống cuộc đời mình chọn, chẳng ai có quyền can thiệp.”
Lăng Cường cười khẩy: “Chọn cuộc đời? Tự đưa mình vào tù lần nữa gọi là lựa chọn?”
Hà Dụ hít sâu: “Tôi không biết đây là tai nạn hay có người cố ý, nhưng đó là chuyện khác. Anh ấy không sai.”
Lăng Cường bất ngờ đập mạnh lên bàn, khiến cả mặt bàn rung lên, cây bút trên bàn bật lên. Ông quát: “Không sai?! Nó sai lầm rất lớn rồi! Là tại cậu, kéo nó vào con đường sai lầm, bám riết lấy nó không buông, nên nó mới thành ra thế này!”
Hà Dụ không lớn tiếng, nhưng kiên định đáp: “Anh ấy không sai, tôi cũng không sai. Sai là ông, một người cha độc đoán, tự cho mình là đúng! Ông không xứng làm cha!”
Văn Quảng Hoa ở bên ngoài nghe thấy hai người bắt đầu cãi nhau, liền lập tức sai thư ký của Lăng Cường mang vào hai ly trà, sau đó tự tay đẩy cửa bước vào, đặt trà xuống trước mặt Hà Dụ và Lăng Cường.
Lăng Cường gần như tức đến phát điên, trán nổi gân xanh, dường như muốn động thủ. Nhưng vì Văn Quảng Hoa đột ngột bước vào, ông ta cố kìm nén cơn giận, chỉ nhìn Hà Dụ bằng ánh mắt lạnh như băng.
Hà Dụ vẫn ngẩng đầu, ưỡn ngực đối diện với ánh mắt của ông ta, không hề lùi bước.
Văn Quảng Hoa đóng cửa lại, nhưng không rời đi, mà đứng bên bàn, nói: “Hay là nghĩ cách làm sao đưa Kiều thiếu ra ngoài trước đã.”
Lăng Cường hừ lạnh một tiếng: “Cứ để nó ở trong đó một thời gian, cho nó tỉnh táo lại, tự nhìn lại xem mình thực sự muốn gì.”
Chưa để Hà Dụ lên tiếng, Văn Quảng Hoa đã nói: “Lăng tiên sinh, làm vậy thực sự không ổn.”
Lăng Cường nói: “Có gì mà không ổn? Đây chẳng phải là do nó tự chọn sao? Tự gánh hậu quả thì có gì không đúng?”
Hà Dụ bình tĩnh hỏi: “Lăng tiên sinh, đây là cách ông đối xử với con ruột của mình sao?”
Lăng Cường cười lạnh: “Loại con như thế, tôi cần để làm gì? Sao? Cậu muốn tôi ra tay giúp nó à? Đến nước này rồi, cậu không nghĩ ra cách nào nữa, giờ lại chạy đến nhờ tôi giúp đỡ sao?”
Hà Dụ nhìn ông: “Ông không phải giúp tôi, mà là giúp con trai ông!”
“Hừ/” Lăng Cường nói: “Một điều kiện, cậu biến khỏi cuộc đời nó, càng xa càng tốt. Khi đó, nó mới lại là con tôi. Nếu không thì khỏi bàn!”
Hà Dụ đưa hai tay lên, day mắt. Văn Quảng Hoa nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Sau khi hạ tay xuống, giọng Hà Dụ vẫn bình tĩnh: “Lăng tiên sinh, hôm nay ông gọi tôi đến chỉ để nói mấy lời này sao? Ông muốn tôi rời khỏi Kiều Mộ Đông, đổi lại ông sẽ giúp anh ấy thoát tội, đúng không?”
Lăng Cường gật đầu: “Thì sao? Sau này, khi nó được thả ra, quay về tiếp quản Lăng Vân, có khi nó sẽ cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã buông tay, để nó đi đúng con đường nên đi.”
“Không đâu,” Hà Dụ nói: “Ông không hiểu gì về con trai mình cả. Miệng ông nói vì anh ấy, nhưng thực ra chỉ nghĩ đến bản thân, Lăng Vân của ông, tiền bạc của ông. Trong mắt ông, Kiều Mộ Đông chỉ là công cụ nối dõi, chứ không phải một con người có suy nghĩ độc lập. Tôi nói cho ông biết, tôi không hối hận, Kiều Mộ Đông cũng sẽ không hối hận. Người hối hận, sau cùng chỉ có thể là ông. Ông đưa ra điều kiện hôm nay, tôi không chấp nhận. Nếu ông không cứu anh ấy thì thôi, chúng tôi cũng chẳng cần. Dù anh ấy có phải ngồi tù mười năm, tôi cũng sẽ đợi. Khi ấy, anh ấy mới bốn mươi tuổi, tôi mong ông và Lăng Vân của ông còn có thể đứng vững đến lúc đó. Cứ chờ mà xem!”
Nói xong, Hà Dụ đứng dậy. Cậu thấy sắc mặt Lăng Cường vẫn lạnh lùng, nhưng tay ông ta lại khẽ run lên, có lẽ vì quá tức giận.
Hà Dụ lúc này cũng chẳng bận tâm đến tâm trạng của ông ta, trong lòng cậu vẫn đang rối bời vì chuyện của Kiều Mộ Đông. Cậu nhìn ông ta, nói: “Trong mắt ông, chắc tôi chỉ là con kiến, một ngón tay là có thể đè chết. Cảm ơn ông bao năm nay vẫn chưa làm thế. Nếu sau này ông thật sự thấy chướng mắt, thì giết tôi một lần cho xong. Bằng không, chỉ cần còn sống, tôi sẽ bám lấy con trai ông cả đời.”
Cậu xoay người rời khỏi, tâm trạng cũng chẳng bình lặng như vẻ bề ngoài. Nhịp thở dồn dập, mặt hơi đỏ. Khi vừa bước tới thang máy, cậu nghe thấy Văn Quảng Hoa gọi tên mình.
Văn Quảng Hoa chạy theo: “Tôi sẽ nói rõ với cậu chuyện về Lữ Tấn Thông.”
Hà Dụ nhìn xung quanh.
“Theo tôi,” Văn Quảng Hoa nói.
Ông dẫn Hà Dụ đến văn phòng mình, mời cậu ngồi xuống.
Hà Dụ hỏi: “Sếp của ông đã nói không lo cho Kiều Mộ Đông nữa, sao ông còn giúp tôi?”
Văn Quảng Hoa đáp: “Vì tôi thấy cậu nói đúng. Ông ấy sẽ hối hận thôi. Tôi đã theo ông ấy gần hai mươi năm, không muốn thấy ông ấy đi tới bước đường đó.”
Ánh mắt Hà Dụ rơi xuống mặt bàn, một lát sau mới hỏi: “Lần trước Kiều Mộ Đông bị đi tù vì gây thương tích, ông ấy cũng dùng chuyện đó để uy h**p anh ấy à?”
Văn Quảng Hoa khựng lại: “Cậu cũng biết chuyện đó?”
Hà Dụ nói: “Kiều Mộ Đông nói cho tôi. Có vẻ ông ta chưa bao giờ thật sự xem anh ấy là con. Giống như tôi nói, chỉ xem anh ấy là người nối dõi, công cụ để tiếp tục giấc mộng quyền lực của mình.”
“Ông ấy nghĩ sai rồi,. Văn Quảng Hoa nói: “Càng lớn tuổi, rồi ông ấy sẽ nhận ra cái gì mới thực sự quan trọng.”
“Hi vọng là vậy.” Hà Dụ nói.
“Vụ án lần này, cậu đang có manh mối gì trong tay?”
Hà Dụ lắc đầu: “Ngoài những chứng cứ phía cảnh sát có, tôi chẳng có gì cả. Nhưng luật sư nói bằng chứng đó vẫn chưa đủ, khả năng viện kiểm sát không phê duyệt bắt giam cũng rất lớn.”
Văn Quảng Hoa gật đầu: “Tôi cũng nghe được vậy. Cảnh sát vẫn đang thu thập thêm bằng chứng, mong là không có gì xấu xảy ra. Còn về Lữ Tấn Thông, thực lòng xin lỗi. Chính tôi đưa cậu ta vào Lăng Vân, định để cậu ta theo Kiều Mộ Đông làm việc.”
Hà Dụ nghi hoặc nhìn ông.
Văn Quảng Hoa thở dài: “Do Lăng tiên sinh chỉ thị. Như cậu nói, ông ta không hiểu gì về con trai mình, suy nghĩ đơn giản quá. Tưởng tìm vài người trai gái trẻ đẹp đến gần Kiều Mộ Đông là có thể chia rẽ lòng tin giữa hai người.”
Hà Dụ nói “Ông ấy đang dùng lòng dạ mình để đo người khác.”
Văn Quảng Hoa mỉm cười không phản bác, nói tiếp: “Tôi làm việc không tốt. Lữ Tấn Thông là kẻ sống buông thả, thường xuyên lui tới quán bar, quan hệ lăng nhăng, kết giao rộng nhưng cũng đắc tội nhiều người. Có thể cậu ta thấy Kiều thiếu vừa mắt nên muốn bám theo, rồi mới xảy ra chuyện.”
Hà Dụ hỏi “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”
“Thật lòng mà nói.” Văng Quảng Hoa nói: “Nếu không phải Kiều thiếu làm, tôi đoán có thể Lữ Tấn Thông bị người khác mà cậu ta từng đắc tội ra tay. Hoặc là bị cướp đêm, không may bị thương, mà Kiều thiếu lại thành người chịu tội thay.”
Hà Dụ lắc đầu: “Người đánh hắn lái xe SUV màu đen, không phải tình cờ. Là cố ý dừng xe, xuống tay rồi bỏ đi.”
Văn Quảng Hoa nói: “Vậy rất có thể là người quen của Lữ Tấn Thông.”
Hà Dụ bỗng nhiên nói: “Vì sao không thể là người quen của Kiều Mộ Đông?”
Văn Quảng Hoa hỏi “Ý cậu là gì?”.
Hà Dụ nói: “Có thể có người cố ý hãm hại Kiều Mộ Đông.”
Văn Quảng hoa hỏi: “Cậu nghi ai?”
Hà Dụ nói: “Ban đầu tôi nghi Lăng Cường.”
“Không thể nào,” Văn Quảng Hoa nói, “Lăng tiên sinh không đến mức làm ra chuyện đó.”
Hà Dụ hỏi: “Nếu không phải Lăng Cường, thì những người khác trong nhà họ Lăng thì sao? Phó Thần Sơn? Chu Tuyết Lam? Lăng Chỉ Lộ?”
Văn Quảng Hoa lắc đầu, thở dài một hơi, “Tôi không nghĩ vậy. Nếu đã là muốn hãm hại thì sao lại để bằng chứng mập mờ, chừa lại cho Kiều thiếu một con đường thoát thân chứ?”
Hà Dụ sững người, đúng vậy, nếu thật sự có người muốn hãm hại Kiều Mộ Đông thì nhân chứng tận mắt kia phải chỉ rõ ràng rằng người đánh người chính là Kiều Mộ Đông, chứ đâu thể mơ hồ nói một câu rằng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn lái chiếc xe SUV màu đen. Trừ phi, phía sau còn có chứng cứ nào khác, đang chờ để một đòn hạ gục Kiều Mộ Đông.
Văn Quảng Hoa nhìn ra được Hà Dụ đang quá căng thẳng, liền đứng dậy bước tới bên cạnh cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Thả lỏng một chút, chưa chắc mọi chuyện đã tệ đến vậy. Biết đâu cảnh sát sẽ tìm được chứng cứ mới chứng minh Kiều thiếu vô tội. Đừng tự ép mình quá.”
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Văn Quảng Hoa nói: “Nếu có gì cần giúp, cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Buổi tối về đến nhà, Hà Dụ đi tắm, sau đó rót cho mình một cốc nước nóng.
Cậu ngồi xuống bên bàn làm việc, mở laptop của Kiều Mộ Đông. Trước đó khi đến quán bar xem camera giám sát, cậu đã sao chép đoạn video gần nửa tiếng, từ lúc Kiều Mộ Đông vào quán đến lúc rời đi, cả phần trước và sau. Giờ có thời gian, cậu muốn xem lại một lần nữa.
Cậu cắm USB vào, mở phần mềm phát video, đang định tìm tệp video thì vô tình bấm mở một tệp trong lịch sử phát lại. Rất nhanh, một đoạn video quay lén bật lên khiến Hà Dụ sững người.
Video bắt đầu bằng cảnh Chu Tuyết Lam và Hà Vũ Thông ngồi bên mép giường lớn trong khách sạn nói chuyện. Sau đó, khi hai người bắt đầu c** q**n áo, Hà Dụ lập tức nhấn tạm dừng.
Cậu thật sự không thể tiếp tục xem nữa.
Việc Hà Vũ Thông và Chu Tuyết Lam có quan hệ mờ ám, Hà Dụ luôn biết. Nhưng từ sau lần suýt bị Hà Vũ Thông hãm hại đến suýt chết, Hà Dụ theo bản năng bài xích mọi thứ liên quan đến người đàn ông đó, đến mức ngay cả ký ức cũng không muốn gợi lại, đương nhiên càng không nghĩ đến chuyện họ còn để lại những đoạn video như vậy.
Nhưng tại sao lại có trên máy tính của Kiều Mộ Đông? Kiều Mộ Đông lấy được từ đâu?
Đầu óc Hà Dụ lúc này rối tung lên. Nhìn vào khung hình bị dừng lại, cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ, hay là gửi đoạn video này cho Lăng Cường, nói với ông ta rằng mình đang nắm giữ điểm yếu của nhà họ Lăng, để ông ta tránh xa mình và Kiều Mộ Đông ra?
Nhưng rồi Hà Dụ lại thấy suy nghĩ đó thật nực cười. Dùng video của Hà Vũ Thông và Chu Tuyết Lam để uy h**p Lăng Cường thì thật quá hoang đường. Hai người đàn ông đó, dù bọn họ không muốn thừa nhận, một người là ba ruột của cậu, người còn lại là ba ruột của Kiều Mộ Đông. Đây đúng là chuyện kinh tởm nhất trên đời.
Cuối cùng, Hà Dụ vẫn tắt đoạn video kia đi, mở đoạn camera giám sát và bắt đầu xem kỹ lưỡng.
Phần đầu không có gì đáng chú ý, cậu tua đến lúc Kiều Mộ Đông xuất hiện, thấy anh ấy đỗ xe rồi vào quán bar. Chưa đến ba phút sau, anh ấy rời khỏi quán, đứng bên lề đường hút thuốc, rồi bị Lữ Tấn Thông khoác tay. Hai người có vẻ nói chuyện khá thân mật, sau đó cùng lên xe và lái đi.
Toàn bộ quá trình đều rất bình thường. Hà Dụ thấy chiếc xe SUV màu đen khuất khỏi khung hình, chưa đến hai mươi giây sau, lại có một chiếc xe SUV màu đen khác lao vút qua.
Xe SUV màu đen?
Hà Dụ tua lại đoạn video, khi Kiều Mộ Đông và Lữ Tấn Thông đang đứng nói chuyện bên đường, thì cách họ không xa phía sau họ có một người đàn ông cao lớn đang đứng nhìn hai người. Đợi đến khi hai người họ lên xe, người đàn ông kia liền biến mất khỏi khung hình. Không lâu sau, chiếc xe SUV màu đen chạy từ phía sau tới.
Rất có khả năng, người đàn ông đó đã thấy Kiều Mộ Đông và Lữ Tấn Thông lên xe, rồi tự mình lái xe đuổi theo.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
