Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 69
Sáng hôm sau, Kiều Mộ Đông dậy sớm, nói hôm nay có việc, có thể lái xe đưa Hà Dụ đi làm nên bảo cậu mau đi rửa mặt để xuất phát.
Hà Dụ đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa, ngạc nhiên thò đầu ra ngoài nhìn: “Ai vậy? Sớm thế?”
Kiều Mộ Đông cũng cảm thấy kỳ lạ, anh khoác áo ngoài rồi đi ra mở cửa, thấy hai người đàn ông đứng ngoài cửa. Họ lập tức đưa thẻ ngành ra và nói: “Chúng tôi là cảnh sát đồn Nam Thành, xin hỏi Kiều Mộ Đông có sống ở đây không?”
Kiều Mộ Đông khẽ nhíu mày: “Tôi đây, có chuyện gì vậy?”
Một viên cảnh sát nói: “Là thế này, đêm qua có một vụ hành hung, muốn mời anh về đồn phối hợp điều tra một chút.”
Lúc này Hà Dụ đã vội vàng từ nhà vệ sinh chạy ra, kinh ngạc hỏi: “Hành hung gì cơ? Điều tra gì?”
Cảnh sát nói: “Không sao đâu, chỉ là phối hợp công việc, làm một bản ghi lời khai thôi.”
Cả Kiều Mộ Đông và Hà Dụ đều từng vào tù, đã quá quen với mấy lời nhẹ nhàng của cảnh sát, nhưng càng như thế lại càng biết sự việc không hề đơn giản.
Hà Dụ vô thức nắm chặt cánh tay Kiều Mộ Đông: “Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể nói rõ được không?”
Kiều Mộ Đông vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: “Không sao, anh đi với họ xem sao.”
“Không được!” Hà Dụ muốn giữ anh lại, ánh mắt đầy lo lắng, sợ Kiều Mộ Đông đi rồi sẽ không thể quay lại nữa.
Kiều Mộ Đông cũng cảm thấy không yên tâm, liền nói với Hà Dụ: “Có chuyện gì thì tìm Lê Đường, bảo anh ấy nhờ Hồng Mẫn Hàng giúp, em đừng lo quá.”
Hà Dụ vẫn không dám buông tay.
Kiều Mộ Đông xoa đầu cậu, rút tay ra, đi theo hai cảnh sát rời khỏi nhà.
Thì ra đêm qua sau khi Kiều Mộ Đông bỏ Lữ Tấn Thông lại ven đường, hắn ta đã gặp chuyện. Không biết bị ai đánh đến trọng thương, tụ máu nội sọ, hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Lý do cảnh sát tìm đến Kiều Mộ Đông ngay lập tức là vì có người trông thấy anh lái xe đưa Lữ Tấn Thông rời khỏi đường Hải Loan.
Tại đồn cảnh sát, Kiều Mộ Đông khai rằng anh có lái xe đưa Lữ Tấn Thông từ Hải Loan đến gần Đại lộ phía Nam, sau đó thả hắn xuống, hai người chỉ cãi nhau vài câu, không hề đánh nhau chứ đừng nói gì đến chuyện gây thương tích.
Nhưng cảnh sát lại nói: “Có người trông thấy anh đánh người.”
Kiều Mộ Đông cảm thấy không thể tượng tưởng nổi: “Thấy tôi đánh? Tôi không hề ra tay, sao lại bảo thấy tôi đánh người?”
Lúc này, cảnh sát không tiết lộ thêm chi tiết nào nữa.
Sau khi bị ghi lời khai nhiều lần với cùng một nội dung, cuối cùng khi bị đưa vào trại tạm giam, Kiều Mộ Đông biết lần này rắc rối thật rồi.
Ngay khi Kiều Mộ Đông bị đưa đi, Hà Dụ lập tức gọi cho Lê Đường.
“Bị cảnh sát bắt?” Lê Đường hết sức kinh ngạc.
Hà Dụ nói: “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy cảnh sát đó cũng không nói rõ, chỉ bất ngờ đến nhà bắt người đi.”
Lê Đường nói: “Anh hiểu rồi, cậu đừng vội, để anh tìm người dò la tin tức trước.”
Hà Dụ đưa tay ôm trán: “Lê ca, em không thể không lo. Em từng ngồi tù, em biết trại tạm giam khổ thế nào. Em không thể nhìn Mộ Đông bị nhốt vào đó một cách không rõ ràng như vậy.”
Lê Đường trấn an: “Giờ còn chưa rõ sự tình cụ thể, cậu cứ bình tĩnh, anh dò hỏi xong rồi mình bàn tiếp.”
Hà Dụ cố ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Em hiểu rồi. Em cũng sẽ tìm cách hỏi thăm thêm. Cảm ơn anh, Lê ca.”
So với Lê Đường và Kiều Mộ Đông, mối quan hệ xã hội của Hà Dụ quá đơn thuần, cậu không thể tìm được nguồn tin gì hữu ích. Sau đó, có cảnh sát mời cậu đến đồn để ghi lời khai, hỏi về đêm 17 tháng 10 đã xảy ra chuyện gì.
Đó chính là đêm trước khi Kiều Mộ Đông bị bắt. Hà Dụ nói mình ở nhà một mình, khoảng gần 10 giờ đêm nhận được điện thoại từ quán bar báo rằng Phó Thần Sơn say rượu, nhờ cậu đến đón. Sau đó cậu bảo Kiều Mộ Đông đi thay, đến khoảng 11:30 thì Kiều Mộ Đông về đến nhà.
Một trong hai cảnh sát lấy lời khai, người trẻ hơn hỏi cậu: “Cậu sống cùng Kiều Mộ Đông? Quan hệ giữa hai người là gì?”
Hà Dụ đáp: “Bạn bè.”
“Bạn bè?” Viên cảnh sát trẻ cười cười, có vẻ ám muội.
Hà Dụ đứng thẫn thờ bên đường, lúc này điện thoại Lê Đường gọi đến. Anh nói cho cậu biết, hóa ra đêm đó có một người tên là Lữ Tấn Thông bị đánh trọng thương gần đại lộ Nam Thành, sau đó được đưa vào bệnh viện, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Lữ Tấn Thông xuất hiện ở khu vực đó là vì được Kiều Mộ Đông chở từ đường Hải Loan tới. Có người tận mắt thấy Lữ Tấn Thông lên xe của Kiều Mộ Đông, sau đó có người khác lại trông thấy ở đại lộ Nam thành có một người đàn ông cao lớn ra tay đánh Lữ Tấn Thông, rồi lái chiếc xe SUV màu đen rời đi.
Hà Dụ trở nên căng thẳng: “Có người trông thấy anh ấy đánh người?”
Lê Đường nói: “Thật ra không thấy rõ là cậu ấy, chỉ nói là một người đàn ông cao lớn, bên cạnh là một chiếc SUV màu đen. Cảnh sát suy đoán là Kiều Mộ Đông nên đã tạm giữ cậu ấy. Kiều Mộ Đông có tiền án, cảnh sát chắc chắn sẽ xin gia hạn tạm giữ, nhốt cậu ấy trong trại một tháng rồi mới đề nghị Viện Kiểm sát phê chuẩn bắt giam.”
Hà Dụ nói: “Chắc chắn không phải là anh ấy.”
Lê Đường trầm ngâm một lúc, “Tính cách của Kiều thiếu không tốt lắm, lần trước cũng vì cố ý gây thương tích mà bị vào tù. Giờ cảnh sát cứ bám lấy cậu ấy cũng là điều dễ hiểu.”
Hà Dụ nói: “Không phải anh ấy. Em không tin Kiều Mộ ĐSu khi đánh người ngoài đường lại có thể bình tĩnh về nhà nói chuyện với em như không có gì. Em hiểu anh ấy hơn bất kỳ ai.”
Nghe vậy, Lê Đường nói: “Anh tin cậu. Nhưng cậu có biết Lữ Tấn Thông là ai không?”
“Lữ Tấn Thông?” Hà Dụ lắc đầu, “Em chưa từng nghe đến cái tên này.”
Lê Đường nói: “Tôi đã cho người tìm hiểu, người này thường xuyên xuất hiện ở các quán bar đường Hải Loan, là một nhân vật nổi tiếng trong giới gay ở đó, đời tư cực kỳ phức tạp. Nhưng điều kỳ lạ là, năm nay cậu ta từng làm việc ở Lăng Vân một thời gian ngắn, chưa đến hai tháng đã rời đi.”
“Lăng Vân?” Hà Dụ lặng lẽ lắng nghe, chợt nhớ đến một người, lần trước khi đi hát cùng đồng nghiệp, Kiều Mộ Đông đến đón cậu, lúc đó gặp phải một người đi nhờ xe, Kiều Mộ Đông từng nói người đó là nhân viên của Lăng Vân.
Lê Đường nói: “Tôi nghi ngờ, có người đang cố tình hãm hại Kiều Mộ Đông. Rất có thể có liên quan đến Lăng Cường.”
Cúp máy, Hà Dụ cảm thấy nực cười. Đến giờ này mà Lăng Cường vẫn không chịu buông tha cho họ sao? Vì sao? Chỉ vì Kiều Mộ Đông không chịu ở lại thừa kế Lăng Vân? Nên ông ta muốn ép con trai ruột mình đến đường cùng?
Hà Dụ không tin nổi, trên đời sao có thể có người cha như vậy. Dù có hủy hoại Kiều Mộ Đông thì ông ta cũng không có đứa con trai khác mà thay thế. Ông ta sẽ không làm thế đâu.
Vậy là ai? Hà Dụ bỗng toàn thân cứng đờ, Phó Thần Sơn! Đúng rồi, hôm đó Kiều Mộ Đông đến đường Hải Loan là vì Phó Thần Sơn. Rõ ràng Phó Thần Sơn nói mình say tới bất tỉnh, nhưng tại sao lại không cùng Kiều Mộ Đông rời đi, mà lại để người ta thấy Lữ Tấn Thông lên xe của Kiều Mộ Đông? Đúng vậy, nhất định là Phó Thần Sơn, cậu ta thấy Kiều Mộ Đông rời khỏi Lăng Vân vẫn chưa yên tâm, nhất định phải đạp chết Kiều Mộ Đông mới thấy hài lòng!
Hà Dụ lấy điện thoại ra, tìm số của Phó Thần Sơn. Có lẽ vì quá tức giận, ngay cả ngón tay cậu cũng hơi run. Cậu tìm một vòng trong danh bạ mà không thấy số của Phó Thần Sơn, số đó đã bị Kiều Mộ Đông xóa đi từ lâu. Cậu lại nhớ đến cuộc gọi trước đây nhờ đến đón Phó Thần Sơn, liền mở nhật ký cuộc gọi và gọi lại số đó.
Quả nhiên là Phó Thần Sơn bắt máy, giọng có phần bất ngờ, dường như không nghĩ Hà Dụ sẽ gọi cho mình.
Hà Dụ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể giấu được sự xúc động, cậu nói: “Phó Thần Sơn, cậu đang ở đâu?”
“Tiểu Dụ?” Giọng Phó Thần Sơn rất nhẹ: “Có chuyện gì vậy? Tôi đang bận công việc một chút, có gì không?”
Hà Dụ nói: “Tôi muốn gặp cậu, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Phó Thần Sơn đang triệu tập hai trưởng phòng để nghe báo cáo công việc, đành phải bảo họ đợi, rồi bước vào phòng nghỉ: “Muốn gặp tôi ngay bây giờ? Chuyện gấp à?”
Hà Dụ đáp: “Rất gấp. Tôi muốn gặp cậu ngay lập tức.”
Lâu lắm rồi Hà Dụ mới dùng giọng điệu cứng rắn như thế với Phó Thần Sơn. Phó Thần Sơn ngập ngừng rồi nói: “Được, cậu đang ở đâu? Tôi đến tìm.”
Hà Dụ chậm rãi nói: “Trường cấp hai số 13. Cậu đến đi.”
Cấp hai số 13 là ngôi trường mà Hà Dụ và Phó Thần Sơn từng học cùng nhau. Suốt một thời gian dài, nơi này là ký ức hạnh phúc nhất của Hà Dụ.
Sau bao nhiêu năm, trường đã xây thêm tòa nhà học và phòng thí nghiệm mới, nhưng sân thể thao vẫn y nguyên như cũ, thậm chí các thiết bị thể thao cũng không hề thay đổi vị trí.
Hà Dụ dựa vào xà kép, lặng lẽ chờ đợi Phó Thần Sơn.
Khi Phó Thần Sơn đến nơi, liền nhìn thấy Hà Dụ đang yên lặng đứng đó, hình ảnh ấy bất giác trùng khớp với ký ức hơn mười năm trước. Hồi đó anh thích chơi bóng rổ, nhưng Hà Dụ thì thấp bé, chơi không giỏi. Mỗi chiều tan học, anh đi đánh bóng, Hà Dụ đều tựa vào xà kép gần sân bóng rổ chờ anh để cùng về nhà.
“Tiểu Dụ!” Phó Thần Sơn lớn tiếng gọi, chạy nhanh về phía cậu.
Vì là buổi sáng, sân thể dục không có lớp nào học, trên sân chỉ có hai người họ.
Phó Thần Sơn chạy đến bên Hà Dụ, hơi thở có phần gấp gáp, anh đã lâu không vận động, vì công việc mỗi ngày đều bận rộn không ngừng, cũng chẳng còn thời gian để chơi bóng như xưa.
“Phó Thần Sơn.” Hà Dụ đứng thẳng dậy nhìn anh, không có nụ cười trên mặt, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Phó Thần Sơn thấy nét mặt nghiêm túc của cậu, cũng nghiêm túc lại, nói: “Cậu hỏi đi.”
Hà Dụ hỏi: “Tối hôm đó, cậu nhờ người gọi điện bảo tôi đến đón cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Thần Sơn cho tay vào túi quần, nói với Hà Dụ: “Cậu không phải muốn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, mà là muốn hỏi Kiều Mộ Đông xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Hà Dụ bất ngờ túm lấy cổ áo anh ta: “Là cậu phải không?”
Phó Thần Sơn đưa tay nắm lấy tay cậu, nói: “Tiểu Dụ, cậu bình tĩnh một chút. Cảnh sát đã tìm tôi, hỏi về chuyện tối đó. Tôi nói với họ, tôi thấy Kiều Mộ Đông rời khỏi quán bar, sau đó tôi thanh toán xong cũng ra ngoài. Khi đến cửa, tôi thấy một thanh niên lên xe của Kiều Mộ Đông, họ cùng rời đi. Cảnh sát đưa tôi nhận dạng ảnh của người đó, nghe nói người ấy tối hôm đó bị đánh trọng thương.”
Hà Dụ buông tay ra, nhưng vẫn không thể tin nổi: “Đang yên đang lành sao cậu lại gọi tôi tới đó? Cậu chẳng bảo là say đến mức bất tỉnh rồi sao? Vậy tại sao Kiều Mộ Đông đến thì cậu lại tỉnh lại? Phó Thần Sơn, cậu muốn hãm hại Kiều Mộ Đông phải không? Anh ấy không tranh giành Lăng Vân với cậu nữa, thì cậu cứ lấy đi, tiền của Lăng Cường cậu muốn bao nhiêu cứ lấy, Kiều Mộ Đông không cần một đồng! Nhưng cậu buông tha cho anh ấy có được không? Anh ấy không đánh người, đừng hãm hại anh ấy!”
“Tiểu Dụ! Tiểu Dụ, cậu bình tĩnh lại đã!” Phó Thần Sơn nghe những lời chỉ trích của cậu, cảm thấy tim mình thắt lại, anh đưa tay định ôm lấy cậu, muốn cậu bình tĩnh nghe anh giải thích.
Nhưng Hà Dụ không cho anh tới gần, cậu giơ tay đẩy mạnh Phó Thần Sơn ra, chính cậu cũng lùi lại hai bước, tựa lưng vào xà kép.
Phó Thần Sơn thấy ánh mắt đầy căm ghét của Hà Dụ nhìn mình, cả người như choáng váng, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng. Anh nói: “Tiểu Dụ, sao có thể là tôi được? Hôm đó tôi say thật, cuộc gọi đó không phải do tôi nhờ ai gọi. Hơn nữa, tôi đâu biết Kiều Mộ Đông sẽ đến, làm sao có thể thiết kế gài bẫy anh ta được? Chúng ta quen nhau hơn hai mươi năm rồi, cậu không biết tôi là người thế nào sao?”
Nhưng Hà Dụ lại nói: “Chính vì tôi biết cậu là người thế nào! Cậu ích kỷ, vì tiền mà không từ thủ đoạn, tham ô công quỹ, khi có chuyện xảy ra lại bắt tôi gánh thay! Cậu biết rõ tôi thích cậu, suốt ngần ấy năm, cậu cứ nhìn tôi lún sâu vào không lối thoát, lại cứ giữ bộ dạng bạn bè, không chấp nhận cũng không buông tha! Cậu nghĩ trong mắt tôi, cậu là loại người gì?”
Phó Thần Sơn nghe xong, lắc đầu muốn kéo tay cậu lại, liên tục gọi tên: “Tiểu Dụ, Tiểu Dụ, không phải như vậy… Cậu luôn là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi chưa từng muốn làm tổn thương cậu, tôi muốn đối xử tốt với cậu.”
Nhưng Hà Dụ kiên quyết không để anh ta chạm vào mình, gạt tay anh ta ra, nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Nếu cậu thật sự muốn tốt với tôi thì trả Kiều Mộ Đông lại cho tôi, tôi không cần gì cả, chỉ cần anh ấy trở về.”
Phó Thần Sơn nhắm mắt lại một lúc, “Tôi thật sự không hãm hại Kiều Mộ Đông.”
Hà Dụ lạnh lùng nhìn anh ta: “Được, bất kể cậu nói có thật hay không, từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Coi như chưa từng quen biết.”
Phó Thần Sơn không thể tin nổi nhìn cậu, “Tiểu Dụ, chúng ta từng nói sẽ làm bạn cả đời mà.”
“Bạn bè cái mẹ gì!” Hà Dụ nói, “Tôi tự lừa mình dối người nửa đời người, giờ thì đã hiểu ra tất cả. Nếu có thể, tôi thà chưa từng quen biết cậu!”
Nếu không quen Phó Thần Sơn, cậu đã không mù quáng yêu thầm một người hơn mười năm, đã không vì một phút bốc đồng mà gánh tội thay người khác đi tù, đã không khiến mẹ bệnh nặng rồi ra đi mà chẳng kịp nhìn mặt lần cuối. Hà Dụ biết, lỗi là ở bản thân, là sai đến không thể tha thứ. Có lẽ cậu chẳng có tư cách chỉ trích Phó Thần Sơn như vậy, vì tất cả đều là lựa chọn của chính cậu, không thể trách ai. Nhưng những cảm xúc bị dồn nén suốt bao năm cuối cùng cũng đến lúc bùng nổ, cậu không thể phán đoán lời Phó Thần Sơn là thật hay giả, cậu hoang mang, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất như phát điên đó là muốn Kiều Mộ Đông quay về.
Còn đoạn quá khứ đầy tủi hổ kia, hãy coi như đã kết thúc hoàn toàn. Ít nhất, cậu chưa từng có lỗi với Phó Thần Sơn, và từ nay về sau, cũng sẽ không còn vướng bận tình cảm gì với Phó Thần Sơn nữa.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
