Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 68: Quyển 4 – Hồi Kết

Đôi khi nghĩ lại, cuộc đời thật sự giống như một vở kịch. Hà Dụ từng vào tù vì Phó Thần Sơn, nhưng cũng chính vì thế mà cậu gặp được Kiều Mộ Đông. Nếu bây giờ hỏi cậu có hối hận vì lựa chọn khi xưa hay không, thì câu trả lời vẫn là: Có. Bởi lẽ vì lựa chọn đó, cậu đã mất đi người thân quan trọng nhất trong đời, một mất mát không gì có thể bù đắp. Thế nhưng nếu hỏi, giả sử vì vậy mà cậu không gặp được Kiều Mộ Đông thì sao? Hà Dụ có lẽ sẽ trả lời: Cậu sẽ tìm kiếm anh ấy khắp thế giới, vì Kiều Mộ Đông chỉ có thể là của cậu.

Ngôi nhà cũ của Kiều Tùng, họ không ở được đầy một tháng đã dọn đi, vì Kiều Mộ Đông cũng bắt đầu thấy nó quá rộng. Trong nhà trống trải đến mức đi lại còn vang vọng tiếng bước chân, chỉ đi rót ly nước thôi cũng mất đến hai, ba phút.

Hơn nữa trong nhà lúc nào cũng phảng phất mùi ẩm mốc và cũ kỹ. Có một hôm, Kiều Mộ Đông đang ngồi trên giường dùng laptop xem phim, Hà Dụ từ tầng dưới mang nước lên, đi đến bên giường nói: “Lúc nãy em đi ngang qua phòng ông ngoại anh, hình như thấy có người đang ngồi trong đó.”

Kiều Mộ Đông ngẩng đầu nhìn cậu.

Hà Dụ tiếp lời: “Trông giống ông ngoại anh lắm.”

Kiều Mộ Đông nói: “Im đi, đừng nói linh tinh.”

Hà Dụ ngồi xuống mép giường: “Căn nhà này âm u như có ma ấy.”

Kiều Mộ Đông hết chịu nổi: “Được rồi, mai chuyển!”

Tất nhiên không thể dọn nhanh đến vậy, nhưng dưới sự giục giã của Hà Dụ, Kiều Mộ Đông cũng tìm được một căn nhà nhỏ gần công ty của cậu. Tạm thời thuê lại để ở, còn Hà Dụ thì vẫn đang tìm ngôi nhà mà cậu thật sự ưng ý, tốt nhất là kiểu duplex giống căn nhà trước của Kiều Mộ Đông, có thể đặt được bồn tắm massage đủ chỗ cho cả hai người cùng nằm.

Mặc dù ngày nào cũng cãi nhau chí chóe với Kiều Mộ Đông, Hà Dụ vẫn cảm thấy đó mới là trạng thái sống tốt nhất. Nếu không có gì bất trắc, hai người cứ như vậy mà sống đến răng long đầu bạc.

Sau khi chuyển nhà, Hà Dụ lười không muốn lái xe đi làm nữa. Cửa nhà có tuyến xe buýt, chỉ ba bốn trạm là đến công ty. Nếu dậy sớm và không gấp, cậu còn có thể đi bộ gần nửa tiếng đến nơi.

Chiếc xe phần lớn vẫn để Kiều Mộ Đông sử dụng.

Thực ra từ khi Lê Đường đến giúp Kiều Mộ Đông, công việc của anh nhàn hơn trước rất nhiều. Lê Đường là người làm việc chu đáo, cẩn thận, từ việc lớn đến việc nhỏ hầu như chẳng cần Kiều Mộ Đông phải bận tâm. Kiều Mộ Đông cũng rất biết ơn Hà Dụ, chính vì trước đây cậu đã năn nỉ anh giúp đỡ Lê Đường mới đổi lại được sự tận tâm của anh ấy như hôm nay.

Tuy nhiên, những chuyển động bên phía Kiều Mộ Đông, Lăng Cường dĩ nhiên đều biết rõ.

Lăng Cường bỗng cảm thấy bất lực vô cùng. Ông ta dường như đã hết cách với Kiều Mộ Đông. Thậm chí ông không rõ mình nên vui hay giận, con trai ông dù rời khỏi ông vẫn không phải là một kẻ vô dụng. Chính vì vậy, ông cũng không còn bất kỳ đòn bẩy nào để ép Kiều Mộ Đông quay lại bên cạnh mình.

Lăng Cường trông như già đi không ít. Lưng ông vốn thẳng tắp, giờ cũng bắt đầu khom xuống.

Lăng Chỉ Lộ đã ra nước ngoài để giải khuây. Trước đó cô vẫn nhất quyết không chịu gặp Phó Thần Sơn. Vì chuyện này, Chu Tuyết Lam đã từng tâm sự với cô, hỏi cô thật sự không thể tha thứ cho Phó Thần Sơn sao?

Lăng Chỉ Lộ nói: “Anh ta căn bản không đặt con vào lòng.”

Chu Tuyết Lam thở dài một hơi, nói: “Cậu ta đối với con, so với ba con đối với mẹ, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Lăng Chỉ Lộ lạnh lùng nói: “Đó đều là giả vờ cả. Anh ta cưới con chỉ vì tiền của ba con, vì Lăng Vân thôi. Anh ta nghĩ mình đang nhẫn nhịn con, nhưng anh ta đâu biết rằng con cũng luôn nhẫn nhịn anh ta. Giờ thì con đã nghĩ thông rồi, tại sao con lại phải tiếp tục nhẫn nhịn anh ta? Đàn ông tốt với con trên đời thiếu gì? Một lòng một dạ yêu con, không mơ tưởng đến người khác, kiểu đó chẳng lẽ không có?”

Chu Tuyết Lam nói: “Con có nghĩ đến việc ba con rất hài lòng với Phó Thần Sơn không? Nếu đổi người khác, muốn cướp Lăng Vân từ tay Kiều Mộ Đông còn khó hơn!”

“Con không nghĩ đến!” Lăng Chỉ Lộ nói “Con chẳng muốn tranh gì với Kiều Mộ Đông cả. Sau này ba con chết, theo pháp luật thì tài sản chúng ta đều có phần, sao Lăng Vân lại chỉ là của anh ta!”

Chu Tuyết Lam vội vàng bịt miệng cô lại: “Con nói bậy gì thế! Không được nói vậy! Đó là ba con đấy!”

Lăng Chỉ Lộ giận dữ: “Ông ấy có quan tâm đến con không? Ông ấy từng nghĩ đến việc sống tốt với con chưa? Ông ấy chẳng thương con chút nào, sao còn xứng làm cha cơ chứ!”

Bất chấp sự phản đối của Lăng Cường, Lăng Chỉ Lộ vẫn nhất quyết ra nước ngoài giải khuây cùng mấy người bạn.

Khi Phó Thần Sơn nghe tin, anh ta lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần nghĩ cách dỗ dành Lăng Chỉ Lộ nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy mơ hồ như vậy. Rất nhiều lần muốn buông bỏ tất cả, ly hôn cho xong. Nhưng rồi lại tự hỏi, đến nước này rồi mà buông tay thì chẳng khác nào uổng công. Anh đã đánh đổi quá nhiều, giờ thứ duy nhất còn giữ được là một Lăng Vân không chắc chắn, sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Tối hôm đó, sau khi bàn chuyện làm ăn với một khách hàng xong, Phó Thần Sơn một mình lái xe đến quán bar. Anh ngồi trong góc khuất, không nói một lời, uống hết ly này đến ly khác.

Cuối cùng anh nằm dài trên ghế sofa, gần như mất hết ý thức.

Có một nhân viên phục vụ đến gần, khẽ lay cánh tay anh: “Tiên sinh, ngài ổn chứ?”

Phó Thần Sơn che mặt, bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

Nhân viên ghé sát tai nghe, nói: “Tiên sinh, hay là để tôi giúp ngài gọi cho bạn của ngài đến đón nhé?”

Phó Thần Sơn như thì thào ra một cái tên.

Nhân viên phục vụ ghé sát hơn, nghe được anh ta nói: “Hà Dụ…”

Khi Hà Dụ nhận được điện thoại, cậu đang ngồi một mình đọc sách ở nhà.

Đầu dây bên kia nói: “Xin hỏi có phải Hà Dụ tiên sinh không? Bạn anh, Phó Thần Sơn, hiện đang say rượu trong quán bar của chúng tôi, phiền anh có thể đến đón anh ấy được không?”

“Ai cơ?” Hà Dụ ngạc nhiên, hỏi lại.

Đối phương nhắc lại rõ ràng: “Phó Thần Sơn.”

Hà Dụ có chút lưỡng lự, rồi nói: “Có thể để anh ấy nghe máy được không?”

Đầu dây bên kia dường như gọi hai tiếng “Phó Thần Sơn”, nhưng không thấy phản hồi, đành nói: “Anh ấy uống nhiều lắm, giờ chắc không nói được gì rồi.”

“Vậy à.” Hà Dụ im lặng một lát rồi nói: “Vậy phiền anh cho tôi địa chỉ quán bar. Tôi sẽ xem có thể nhờ ai đó đến đón cậu ấy hay không.”

Người phục vụ vội vàng nói: “Vâng, được ạ.”

Sau khi ghi lại địa chỉ, Hà Dụ cúp máy.

Cậu nhìn địa chỉ vừa ghi lại, trong lòng có chút bất an, đi tới đi lui trong nhà, do dự vài phút, cuối cùng vẫn gọi điện cho Kiều Mộ Đông. Cậu đoán chắc Kiều Mộ Đông sẽ không vui, nhưng cứ để Phó Thần Sơn say mèm trong quán bar như vậy dường như cũng không ổn. Cách xử lý tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra là để Kiều Mộ Đông gọi người nhà họ Lăng đến đón về.

Kiều Mộ Đông vẫn chưa về nhà, anh vừa ra khỏi một buổi tiệc xã giao. Nhưng vì phải lái xe nên không uống rượu.

Khi nhận được cuộc gọi của Hà Dụ, quả nhiên anh không vui: “Liên quan gì đến em chứ?”

Hà Dụ chẳng còn cách nào, nằm sấp trên ghế sofa nói: “Em đã nghe máy rồi, chẳng lẽ cứ mặc kệ cậu ta?”

“Mặc kệ!” Kiều Mộ Đông nói.

Hà Dụ bất đắc dĩ nói: “Anh gọi cho người nhà họ Lăng một cuộc đi, nếu họ cũng không quan tâm, thì em cũng sẽ mặc kệ, được chưa?”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Anh gọi cho ai? Lăng Chỉ Lộ hay là Lăng Cường? Người nhà họ Lăng giờ chắc chẳng ai thèm lo cho thằng đó nữa, em đừng quan tâm làm gì.”

Nghe vậy, Hà Dụ thở dài.

Kiều Mộ Đông nghe xong thấy khó chịu: “Sao? Xót à?”

Hà Dụ nói: “Không phải xót, chỉ là cảm thấy… em cũng không biết phải nói sao.”

Kiều Mộ Đông nói: “Sao em không tự đi đón nó luôn đi?”

Hà Dụ đáp: “Chẳng phải sợ anh hiểu lầm sao? Cái gì cũng phải để tâm cảm xúc Kiều đại gia nhà em mà!”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng, nói: “Gửi anh địa chỉ đi, anh qua xem thử.”

Hà Dụ có chút bất ngờ:“Anh thật sự đi à?”

Kiều Mộ Đông nói: “Qua nhìn một cái, cùng lắm thì ném nó vào khách sạn gần đó là xong. Anh xem như đã tận tình tận nghĩa, đừng mong gì hơn, anh không nghe đâu.”

Hà Dụ cười: “Được rồi, thế là đủ rồi. Đi nhanh về nhanh, em đợi anh ở nhà.”

Kết thúc cuộc gọi với Hà Dụ, Kiều Mộ Đông lái xe theo địa chỉ đến quán bar nơi Phó Thần Sơn đang ở. Từ sau vụ Hà Dụ bị bắt cóc, anh đã không còn để tâm đến mối quan hệ giữa Hà Dụ và Phó Thần Sơn nữa. Anh nhìn ra được Hà Dụ đã không còn đặt Phó Thần Sơn trong lòng. Dù ngoài mặt gọi là bạn bè bình thường, nhưng thực chất chẳng có qua lại gì cả. Sau một mối quan hệ như vậy, ai còn có thể thực lòng mà làm bạn bình thường nữa?

Đỗ xe ở ven đường bên ngoài quán bar, Kiều Mộ Đông bước vào bên trong.

Phó Thần Sơn thực ra đã ngủ một giấc và tỉnh táo hơn chút, đang ngồi ngẩn người ở một góc. Thấy Kiều Mộ Đông đi đến, anh ta ngẩng đầu lên, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người phục vụ gọi điện trước đó liền bước tới, hỏi Kiều Mộ Đông: “Anh là Hà Dụ tiên sinh phải không?”

Kiều Mộ Đông lắc đầu: “Là Hà Dụ nhờ tôi đến đón người.”

Sắc mặt Phó Thần Sơn hơi ảm đạm, đưa tay lau mặt nói: “Không sao đâu, không cần, ngại quá, phiền anh đêm khuya còn ra ngoài.”

Kiều Mộ Đông không lập tức rời đi, xác nhận lại: “Không sao thật?”

Phó Thần Sơn đáp: “Không sao, cảm ơn anh.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Cậu tự về được chứ?”

Phó Thần Sơn trả lời: “Tôi đi gọi xe.”

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”

Khi Kiều Mộ Đông quay người, Phó Thần Sơn nói: “Giúp tôi cảm ơn Hà Dụ.”

Kiều Mộ Đông ngoảnh đầu lại nhìn anh ta: “Tôi có thể thay cậu ấy trả lời: không cần khách sáo.”

Ra khỏi quán bar, Kiều Mộ Đông đứng ở cửa châm một điếu thuốc, vừa hút một hơi thì bên cạnh bỗng có một người nhảy ra, tươi cười khoác lấy cánh tay anh, gọi: “Kiều thiếu.”

Kiều Mộ Đông quay đầu lại, thấy Lữ Tấn Thông mặc áo thun cổ chữ V màu đen, quần jeans bó sát người màu đen, cổ đeo một sợi dây chuyền dài, đang cười toe toét nhìn anh.

Lữ Tấn Thông dường như đã uống khá nhiều, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hắn ghé sát Kiều Mộ Đông nói: “Kiều thiếu, anh nói xem chúng ta có duyên không, lần nào đi uống rượu cũng gặp anh.”

Hắn thấy lần này Kiều Mộ Đông chỉ đi một mình, không có Hà Dụ đi cùng, liền mượn rượu lấy dũng khí, lân la tiến tới. Hắn thật sự rất hứng thú với Kiều Mộ Đông, sau đó đã quay lại Lăng Vân tìm Văn Quảng Hoa, kết quả là Văn Quảng Hoa nói với hắn rằng Kiều Mộ Đông đã từ chức, sau này cũng không cần đến hắn nữa.

Lữ Tấn Thông cảm thấy rất tiếc nuối. Hắn rất tự tin vào ngoại hình của mình, người trong giới này ai mà chẳng đuổi theo hắn, dù chỉ được ngủ với hắn một lần cũng đã là may mắn. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Kiều Mộ Đông dành cho Hà Dụ, hắn đã biết hai người đó có quan hệ không bình thường. Đã cùng thích đàn ông thì dựa vào bản lĩnh để tranh giành, theo đuổi thì có gì sai? Huống chi họ Kiều còn nhiều tiền.

Kiều Mộ Đông thấy Lữ Tấn Thông đột ngột tiến sát lại, cũng không ngạc nhiên lắm, điềm tĩnh nói: “Là cậu à?”

Lữ Tấn Thông tưởng rằng có cơ hội, liền ghé sát vào tai Kiều Mộ Đông, nói: “Là em đây, thiếu gia Kiều, anh đi đâu vậy, có thể cho em đi nhờ một đoạn không?”

Lẽ ra Kiều Mộ Đông không nên có cảm xúc gì với người như Lữ Tấn Thông. Nếu là mấy năm trước, gặp kiểu đàn ông tự dâng đến cửa như vậy, nhất định sẽ chơi đùa một phen. Nhưng bây giờ anh đã không còn tâm trạng đó nữa. Trong mắt anh, Lữ Tấn Thông cố ý tiếp cận, mà mục đích tiếp cận chắc chắn là do Lăng Cường sai khiến, muốn chia rẽ quan hệ giữa anh và Hà Dụ.

Kiều Mộ Đông chán ngấy mấy trò mèo của Lăng Cường.

Anh rút điếu thuốc từ miệng ra, đưa đến trước môi Lữ Tấn Thông, khẽ nâng cằm.

Lữ Tấn Thông vui mừng khôn xiết, tiến đến rít một hơi, rồi phả khói thẳng vào mặt Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, giẫm tắt, hỏi Lữ Tấn Thông: “Cậu muốn đi đâu?”

Lữ Tấn Thông nói: “Anh đi đâu thì em đi đó, được không?”

Kiều Mộ Đông nói: “Được, lên xe đi.”

Hai người cùng lên xe, Kiều Mộ Đông không nói thêm gì, khởi động xe, lái xe hướng về nhà.

Lữ Tấn Thông tưởng rằng Kiều Mộ Đông đã chấp nhận lời mời của mình, tâm trạng rất tốt, còn khe khẽ ngân nga hát.

Thấy Kiều Mộ Đông lái xe về phía nam thành phố, Lữ Tấn Thông đưa tay sờ lên đùi Kiều Mộ Đông, hỏi: “Kiều thiếu, định đi đâu vậy?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Về nhà.”

Lữ Tấn Thông sửng sốt, sau đó tưởng rằng Kiều Mộ Đông định đưa mình về nhà, hỏi: “Anh định đưa em về nhà anh sao?”

Kiều Mộ Đông lắc đầu, “Tôi đâu có ý đó, là cậu tự nói tôi đi đâu cậu đi đó. Tôi tiện đường chở cậu một đoạn thôi.”

Lúc này Lữ Tấn Thông mới nhận ra có gì đó không ổn, nhìn quanh thấy hai bên đường đã vắng vẻ, toàn là bãi cỏ rộng, liền hỏi: “Kiều thiếu, anh có ý gì vậy?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Không có ý gì cả. Cậu muốn thế nào tôi đều chiều ý rồi, sau này đừng làm phiền tôi nữa là được.”

Nghe vậy, sắc mặt Lữ Tấn Thông thay đổi, lớn tiếng nói: “Dừng xe!”

Kiều Mộ Đông đã đạt được mục đích, đạp phanh dừng xe bên đường, nói: “Lăng Cường cho cậu bao nhiêu tiền để tới quấy rầy tôi? Cậu đi nói với Lăng Cường, chuyện này thật không đáng, cũng chẳng có tác dụng gì, bảo ông ta đừng phí công nữa.”

Lữ Tấn Thông nói: “Đồ thần kinh! Không biết anh đang nói gì!” Chính hắn cũng có chút hoảng, vội vàng mở cửa xe định xuống.

Kiều Mộ Đông nghiêng người, bấm hạ cửa kính xe, nói: “Giúp tôi nhắn với Lăng Cường một câu: chuyện gì cũng nên có chừng mực, đừng để đến mức xé mặt nhau!”

Lữ Tấn Thông quay đầu lại, tức giận đá một cái vào cửa xe của Kiều Mộ Đông, “Đồ chết tiệt! Tưởng ai thèm anh chắc! Đừng tưởng có chút tiền mà giỏi giang gì!”

Kiều Mộ Đông lắc đầu, khởi động xe rời đi. Chạy được một đoạn khá xa vẫn còn nghe tiếng chửi rủa của Lữ Tấn Thông phía sau.

Về đến nhà, Hà Dụ vẫn đang nằm trên ghế sofa đọc sách. Thấy Kiều Mộ Đông trở về, cậu lập tức ngồi dậy, “Anh về rồi à?”

Kiều Mộ Đông cởi áo khoác treo sau cánh cửa, mệt mỏi vươn vai một cái.

Hà Dụ nói: “Anh đi tắm trước đi.”

Kiều Mộ Đông đi tới, “Em không hỏi tình hình của Phó Thần Sơn à?”

Hà Dụ lắc đầu, chỉ nói: “Anh đã đến rồi?”

Kiều Mộ Đông ngồi xuống sofa, “Đến rồi.”

Hà Dụ nói: “Vậy thì em không hỏi nữa.”

Nghe vậy, Kiều Mộ Đông xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cậu.

Hà Dụ đá đá chân anh: “Mau đi tắm đi.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 68: Quyển 4 – Hồi Kết
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...