Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 67
Kiều Mộ Đông lật người, đè Hà Dụ xuống dưới thân.
Hà Dụ không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Chiếc ghế sofa gỗ lim cổ này đâu giống chiếc ghế da mềm mại rộng rãi ở nhà Kiều Mộ Đông trước kia. Cậu vừa nằm xuống đã cảm thấy lưng bị cấn đau, lại thêm thân hình to lớn của Kiều Mộ Đông đè lên, Hà Dụ thậm chí nghe được cả tiếng xương cốt mình va chạm.
Cậu đẩy Kiều Mộ Đông ra, anh không chịu, cố chấp nói: “Ngay tại đây luôn.”
Hà Dụ mặt mày trắng bệch, giơ chân húc mạnh vào dưới bụng anh, buộc anh phải lật người ngồi dậy. Cậu chống người nói: “Không được, cứng quá, chết người đó.”
Kiều Mộ Đông đập một cái lên ghế gỗ, cũng thấy hơi cứng thật, đành tiếc nuối từ bỏ.
Hà Dụ đứng dậy, đi một vòng quanh tầng một, cảm thấy nơi này thật sự quá rộng. Tầng một ngoài bếp và nhà vệ sinh còn có hai phòng ngủ và một phòng chứa đồ. Tính cả các phòng trên tầng hai nữa thì với hai người ở thôi, căn nhà này thật sự quá rộng, mang lại cảm giác lạnh lẽo và trống trải.
Kiều Mộ Đông vẫn ngồi trên ghế sofa, thấy Hà Dụ đi một vòng rồi quay lại với tâm trạng không mấy vui vẻ, bèn vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Sau đó anh khoác tay lên vai Hà Dụ, hỏi: “Không thích à?”
Hà Dụ lắc đầu: “Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy rộng quá, không phù hợp với hai đứa mình.”
Kiều Mộ Đông suy nghĩ một chút: “Vậy thì thuê hai người giúp việc đi.”
Hà Dụ nhìn anh bất lực: “Hay anh thuê em luôn đi, mỗi tháng trả lương cho em.”
Kiều Mộ Đông đáp: “Chẳng phải em đang chê nhà rộng quá à?”
Hà Dụ nghe vậy, nói: “Chính vì chỉ có hai người ở nên nó mới rộng quá. Mình vẫn nên đổi sang căn nhỏ hơn.”
“Vậy còn căn này thì sao?” Rõ ràng Kiều Mộ Đông khá thích ngôi nhà này.
“Là ông ngoại anh để lại mà, anh muốn làm gì thì làm.” Hà Dụ đáp.
Kiều Mộ Đông duỗi chân dài, gác lên bàn trà trước mặt, cảm thán: “Thật ra rộng vẫn tốt, nhà cũ chật quá, đến chân còn không duỗi thẳng được.”
“Anh thôi đi!” Hà Dụ không nhịn được vỗ lên đùi anh một cái.
“Được rồi.” Kiều Mộ Đông nói, “Ở đây tạm một thời gian đã, lúc nào tìm được căn phù hợp thì mình chuyển. Nhưng giờ thì…” Anh đứng dậy, tiện thể kéo Hà Dụ lên theo: “Đi xem phòng ngủ của chúng ta nào.”
Hai người không chọn căn phòng chính ở tầng trên có phòng làm việc. Chỉ cần nghĩ đến việc Kiều Tùng từng sống ở đó, Hà Dụ đã cảm thấy không thoải mái.
Phòng khách tuy là phòng phụ nhưng cũng không nhỏ, có ban công và nhà vệ sinh riêng. Giường cũng rất rộng, với vóc dáng to lớn như Kiều Mộ Đông, dù hai người nằm mỗi bên thì cũng không chạm vào nhau.
Tất nhiên, chuyện Hà Dụ muốn không chạm vào nhau là không thể nào. Có lẽ vì đổi môi trường sống, tinh thần cũng phấn chấn, Kiều Mộ Đông đã dày vò cậu một trận ra trò.
Hà Dụ siết chặt tấm ga trải giường, ngửa đầu lên th* d*c. Cảm giác điểm mẫn cảm bên trong liên tục bị va chạm, cọ xát khiến cậu vừa khó chịu lại vừa hưng phấn. Nhưng điều khiến cậu xúc động hơn cả chính là việc Kiều Mộ Đông lựa chọn cùng cậu đối mặt với mọi thứ. Có lẽ lần này, anh thực sự sẽ đi cùng cậu đến cuối con đường, đến tận cuối cuộc đời.
Trong cơn trầm mê xen lẫn rối bời, Hà Dụ vừa mất tập trung vừa không thể dứt ra được. Kiều Mộ Đông chỉ nghĩ rằng cậu đang chìm đắm trong kh*** c*m nên càng ra sức hơn.
**
Sáng sớm, đồng hồ sinh học đánh thức Hà Dụ. Cậu chợt nhớ mình đã chuyển ra ngoại ô, không biết sẽ đi làm bằng cách nào, liền vội vàng bò xuống giường.
Kiều Mộ Đông hé mắt nhìn cậu một cái, rồi xoay người ngủ tiếp.
Hà Dụ vội tắm rửa, quay lại lay Kiều Mộ Đông dậy: “Em đi làm bằng gì đây?”
Kiều Mộ Đông mắt vẫn nhắm, mơ màng nói: “Anh không biết.”
Hà Dụ lay anh mạnh hơn: “Anh phải biết chứ!”
Bất đắc dĩ, Kiều Mộ Đông ngồi dậy: “Ra ngoài bắt taxi đi, anh thật sự không biết đi xe gì luôn.”
Nghe vậy, Hà Dụ nhanh chóng khoác áo chạy ra ngoài.
Thế nhưng khu biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, xung quanh lại khó bắt được taxi trống, cuối cùng Hà Dụ vẫn bị trễ giờ làm. Dù Trương Tần không nói gì, cậu vẫn thấy áy náy.
Đến giờ tan làm, Kiều Mộ Đông nói sẽ đến đón cậu.
Hà Dụ hỏi: “Anh đón em kiểu gì? Lại đi taxi nữa à?”
Kiều Mộ Đông cười cười: “Khi nào em ra thì biết.”
Khi Hà Dụ bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, không thấy Kiều Mộ Đông đâu. Lúc này, một chiếc Honda CRV màu đen mới tinh bấm còi, Hà Dụ quay lại thấy Kiều Mộ Đông đang ngồi ghế lái vẫy tay gọi.
Kiều Mộ Đông bước xuống xe: “Tặng em đấy, từ nay khỏi phải chen chúc xe buýt nữa.”
Hà Dụ ngẩn người, không kìm được đưa tay chạm lên nắp capo xe. Một chiếc xe khoảng hơn hai mươi vạn, với hoàn cảnh hiện tại của Kiều Mộ Đông thì không phải quá đắt, nhưng Hà Dụ vẫn thấy khó mà tin nổi. Điều này khác hoàn toàn với tương lai mà cậu đã hình dung, khiến cậu không biết nên thấy vui hay tiếc nuối.
“Hà Dụ!” Bỗng có người gọi to tên cậu từ phía sau.
Hà Dụ và Kiều Mộ Đông đồng thời quay đầu lại, thấy Tạ Triển đang chạy tới.
Tạ Triển lúc đầu chỉ nhìn thấy Hà Dụ nên mới gọi, nhưng đến khi đến gần và thấy Kiều Mộ Đông cũng có mặt thì hơi lúng túng, song vẫn phải gượng gạo bước tới.
Dĩ nhiên, không chỉ có Tạ Triển cảm thấy khó xử, ngay cả Hà Dụ cũng vậy. Cậu chưa từng giới thiệu mối quan hệ giữa mình và Kiều Mộ Đông với đồng nghiệp hay những người bạn học như Tạ Triển.
Tạ Triển nhìn chiếc xe mới trước mặt Hà Dụ, có vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Hà Dụ, xe mới à? Cậu mua hả?” Cậu ta không nghĩ một người như Kiều Mộ Đông lại lái chiếc xe chỉ hơn hai mươi vạn.
Hà Dụ không biết nên trả lời là phải hay không, nhất thời không biết đáp sao.
Lúc này, Kiều Mộ Đông bên cạnh liền nói: “Xe của tôi.”
Tạ Triển cười gượng, chào hỏi: “Chào Kiều tiên sinh, tôi là bạn học của Hà Dụ, tên Tạ Triển. Không biết anh còn nhớ tôi không?”
Kiều Mộ Đông hoàn toàn không nhớ, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, khẽ gật đầu: “Chào cậu.”
Tạ Triển lại hỏi Hà Dụ: “Hai người tính đi đâu vậy?”
Hà Dụ mỉm cười: “Tôi đi ăn tối với Kiều Mộ Đông. Anh ấy tiện đường nên đến đón tôi tan làm.”
“Vậy à,” Tạ Triển nói, “Vậy tôi không làm phiền nữa, chỉ là tình cờ thấy cậu nên chào hỏi một tiếng.”
Hà Dụ gật đầu: “Vậy bọn tôi đi trước nhé.”
Hai người lên xe, Hà Dụ vẫy tay chào Tạ Triển. Lúc Kiều Mộ Đông khởi động xe, cậu bỗng hỏi: “Cậu về nhà à? Có muốn bọn tôi chở một đoạn không?”
Tạ Triển vội từ chối: “Thôi thôi, không tiện đường đâu, hai người đi đi.”
Kiều Mộ Đông mỉm cười gật đầu: “Vậy bọn tôi đi trước.”
Chiếc xe vừa chạy được một đoạn, Kiều Mộ Đông tấp vào lề đường, nói với Hà Dụ: “Xe của em mà, thử lái đi.”
Thấy chỗ này không tiện dừng lâu, Hà Dụ cũng không từ chối, nhanh chóng đổi chỗ với Kiều Mộ Đông rồi nhập vào dòng xe đông đúc giờ tan tầm.
Từ sau khi lấy bằng, Hà Dụ rất ít lái xe, tay lái cũng không quá vững. Cậu chăm chú nhìn phía trước, nói: “Hay là anh giữ mà dùng đi. Mỗi ngày anh cũng có nhiều việc, đột nhiên không có xe thì bất tiện.”
Kiều Mộ Đông nói: “Anh không sao.”
Hà Dụ thử dò hỏi: “Hay mua thêm chiếc nữa? Mua loại rẻ thôi, chiếc này anh dùng.”
Kiều Mộ Đông cười: “Em từng thấy ông chủ nào tự mình lái xe chưa?”
Hà Dụ bật cười: “Ông chủ gì chứ?”
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng, vỗ ngực: “Ông chủ họ Kiều đây.”
Hà Dụ hỏi tiếp: “Vậy ông chủ Kiều, tối nay chúng ta ăn ở đâu?”
Kiều Mộ Đông chỉ tay phía trước: “Cứ lái đi, nghe anh chỉ.”
Hai người kẹt xe suốt gần hai tiếng, cuối cùng cũng lái xe đến gần ga tàu hỏa phía bắc thành phố. Kiều Mộ Đông bảo Hà Dụ tìm bãi đỗ xe.
“Ở đây?” Hà Dụ hơi ngạc nhiên. “Ở đây có gì ăn đâu?”
Tuy không rành khu Bắc thành, nhưng khu vực quanh ga tàu thì cậu đã từng đến nhiều lần. Không phải nơi không có đồ ăn, nhưng rõ ràng không phải chỗ lý tưởng để hẹn hò hay ăn tối yên tĩnh.
Dù vậy, vì Kiều Mộ Đông đã nói, nên Hà Dụ vẫn lái xe vào một bãi đỗ ngầm rồi cùng anh đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi bãi xe, đi qua một hầm chui. Vừa bước ra ngoài, Hà Dụ liền thấy Lê Đường đang đứng trước một quán ăn nhanh vẫy tay với họ.
“Lê ca?” Hà Dụ sửng sốt.
Kiều Mộ Đông khoác vai cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Lê Đường mặc một chiếc sơ mi dài tay và quần jeans xám, dáng người cao ráo. Anh chào hai người một tiếng rồi đi vào trong quán ăn.
Hà Dụ khó hiểu, nói: “Mình ăn ở đây? Anh hẹn Lê ca ăn cái này á?”
Kiều Mộ Đông nói: “Ừ. Dắt em đến thử món.”
Đó là một quán ăn nhanh kiểu Trung Quốc, chuyên phục vụ các suất cơm truyền thống với tốc độ rất nhanh. Vì nằm gần nhà ga, lượng khách rất đông, nhiều người kéo theo hành lý, gọi một phần cơm, ăn vội rồi rời đi. Nhịp độ phục vụ cũng vì thế mà rất nhanh chóng.
Kiều Mộ Đông dẫn Hà Dụ đến một bàn bốn người, hỏi: “Muốn ăn gì? Anh đi gọi món.”
“Còn Lê ca?” Hà Dụ hỏi.
Kiều Mộ Đông chỉ về quầy gọi món: “Anh ấy đang xếp hàng. Mau nói muốn ăn gì đi.”
Hà Dụ do dự một chút: “Gọi đại phần cơm gà xào ớt đi.”
Kiều Mộ Đông đứng dậy đi về phía quầy.
Hà Dụ không nhịn được, rướn cổ nhìn theo. Cậu thấy Lê Đường từ phía sau bếp đi ra, bên cạnh là một người đàn ông trẻ mặc vest thắt cà vạt. Người kia thấy Kiều Mộ Đông thì mỉm cười bắt tay. Ba người đứng một bên, thì thầm trò chuyện.
Hà Dụ rất muốn qua nghe, nhưng quán ăn đông người quá, cậu sợ nếu rời chỗ thì bàn sẽ bị chiếm mất.
Một lát sau, ba người đã nói chuyện xong, Kiều Mộ Đông thực sự đi xếp hàng gọi món, còn Lê Đường quay lại bàn ngồi bên cạnh Hà Dụ.
Hà Dụ nói: “Hai người có chuyện gì giấu em đúng không?”
Lê Đường cười, rút một điếu thuốc ra ngậm trên miệng rồi lại nhớ ra là nơi công cộng không được hút thuốc, liền lấy ra, nói: “Tự hỏi Kiều Mộ Đông đi.”
Một lúc sau, Kiều Mộ Đông bê khay đồ ăn về, đặt lên bàn.
Hà Dụ nhìn anh.
Kiều Mộ Đông đặt phần cơm trước mặt cậu: “Ăn đi.”
Lê Đường cũng cầm phần của mình lên, vừa ăn vừa nói: “Tôi đã nói rồi, khu này là vị trí vàng, mở quán ăn nhanh là hợp nhất.”
“Đúng,” Kiều Mộ Đông nói, “Anh giỏi, anh nói đúng.”
Hà Dụ cầm đũa lên, nghi hoặc nhìn hai người, hỏi: “Đừng nói với em là hai người hợp tác làm ăn đấy nhé?”
Lê Đường cười: “Không phải hợp tác, là anh làm công cho Kiều thiếu đấy. Cậu ấy vì cậu mà chăm chỉ làm việc.”
Hà Dụ tròn mắt nhìn Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông cười: “Mới bắt đầu thôi.”
Hà Dụ đặt đũa xuống, nói: “Kiều Mộ Đông.”
“Sao?” Kiều Mộ Đông hỏi.
Hà Dụ nói: “Em cứ tưởng anh ra ngoài dắt đàn em đi thu tiền bảo kê.”
Lê Đường nghe vậy bật cười: “Thật ra bây giờ cậu ta cũng đang dắt đàn em đi thu tiền.”
Hà Dụ nói: “Em vẫn luôn sợ anh lại dính vào chuyện gì, rồi bị cảnh sát bắt lần nữa.”
Kiều Mộ Đông đặt tay lên mu bàn tay cậu: “Anh nói rồi, đừng lo. Em nghĩ nhiều quá.”
Hà Dụ hơi giận: “Sao không nói với em?”
Kiều Mộ Đông chậm rãi nói: “Làm ăn không dễ dàng, từ trước đến giờ đến tiền mua xe, mua nhà còn không có. Anh cũng không biết phải nói gì với em. Giờ sống tốt rồi, nhưng cũng không phải vì anh giỏi, mà vì Kiều Tùng để lại cho anh một khoản. Nếu không, tiền thuê mặt bằng và sửa sang chỗ này chắc anh cũng không lo nổi.”
Hà Dụ nói: “Em không để tâm mấy chuyện đó, em sẵn sàng cùng anh chịu khổ.”
Kiều Mộ Đông nói: “Nhưng anh để tâm.”
Lê Đường đưa tay khoác vai Hà Dụ: “Đừng đần nữa. Giờ là lúc chú mày nên ôm lấy cậu ta mà khóc, nói ‘Kiều Mộ Đông, em yêu anh’. Một người đàn ông có trách nhiệm như cậu ta anh thấy không nhiều, mà yêu sâu sắc thế này thì anh chưa từng gặp. Đã có duyên đến được với nhau, thì hãy biết trân trọng.”
Hà Dụ cúi đầu: “Lê ca, đừng nói mấy câu cảm động vậy chứ.”
Kiều Mộ Đông cúi xuống nhìn cậu: “Khóc rồi à?”
Hà Dụ ngẩng đầu trừng anh: “Có gì đáng để em khóc?”
Kiều Mộ Đông “hừ” một tiếng: “Còn không đáng à? Phải quỳ xuống hôn chân anh mới phải!”
Hà Dụ đá anh một cái: “Cút đi!”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
