Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 66
Sau khi Hồng Mẫn Hàng xuất viện, anh ta rất thành ý chủ động hẹn gặp Kiều Mộ Đông, dự định đưa lại việc xây dựng Tân Lăng Vân lên bàn nghị sự.
Lần này Kiều Mộ Đông không từ chối nữa, chỉ là để Văn Quảng Hoa thay mình ra mặt nói chuyện.
Văn Quảng Hoa cảm thấy điều đó không ổn lắm: “Chuyện này tôi không quyết được, phía Đế Hồng sẽ cho rằng chúng ta không có thành ý.”
Kiều Mộ Đông nói: “Trước đây không phải đã đàm phán gần xong rồi sao? Cứ theo điều kiện cũ mà soạn hợp đồng, rồi đưa cho Lăng Cường xử lý.”
Nghe vậy, Văn Quảng Hoa sững người: “Ý của Kiều thiếu là không định nhúng tay vào nữa?”
Gần đây, Kiều Mộ Đông thực sự không còn tâm trạng để quản lý chuyện của Lăng Vân, anh nói: “Tôi vẫn phải quản chứ, nếu Hồng Tiểu Miêu muốn giở trò, gọi cho tôi, tôi sẽ đích thân đi tìm cậu ta xử lý.”
Văn Quảng Hoa không còn cách nào, đành làm theo lời dặn, đồng thời cũng gọi điện báo với Lăng Cường.
Lăng Cường hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Lăng Cường trông có phần mệt mỏi.
Gần đây trong nhà nhiều chuyện rối rắm, Lăng Chỉ Lộ sống chết không chịu tha thứ cho Phó Thần Sơn, mỗi ngày ở nhà chỉ vì mấy chuyện vụn vặt mà nổi nóng. Hôm qua Phó Thần Sơn tới, mới gõ cửa phòng cô thì đã nghe tiếng đập đồ kèm theo tiếng quát đuổi anh ta cút đi. Nếu không thì lại nhất quyết đòi ly hôn. Dĩ nhiên Lăng Cường không đồng ý, nên Lăng Chỉ Lộ lại tự nhốt mình trong phòng không ra, cơm cũng không chịu ăn.
Chu Tuyết Lam thì ngày nào cũng khóc, nhưng không dám khuyên Lăng Cường, chỉ dám lặp đi lặp lại khuyên Lăng Chỉ Lộ. Hơn nữa, không biết có phải là do ông quá đa nghi hay không, nhưng ông cảm thấy tinh thần Chu Tuyết Lam gần đây rất không ổn, thường hay ngồi thẫn thờ một mình, chỉ cần nghe thấy âm thanh lớn một chút là giật mình.
Còn Phó Thần Sơn gần đây cũng không còn giữ được phong độ. Ban đầu còn cố khuyên nhủ Lăng Chỉ Lộ vài ngày, nhưng không có kết quả gì, giờ hai ngày liền anh ta không hề xuất hiện ở nhà họ Lăng.
Lăng Cường gọi Phó Thần Sơn đến văn phòng, hỏi: “Con định mặc kệ vậy à? Con cũng định ly hôn với Chỉ Lộ thật à?”
Phó Thần Sơn ngồi đối diện, sắc mặt nặng nề: “Con không khuyên được cô ấy.”
Lăng Cường nghiêm mặt: “Khuyên không được thì nghĩ cách khác! Mua quà, đưa đi chơi, không được thì quỳ xuống xin lỗi! Ta không tin nó có thể giận con cả đời!”
Phó Thần Sơn im lặng một lát, suýt nữa thì hỏi, nếu là ông, ông có sẵn sàng quỳ xuống xin vợ mình tha thứ không? Nhưng anh không hỏi. Anh biết không thể nói câu đó, Lăng Cường không coi anh ngang hàng với người nhà họ Lăng. Ông ta chưa từng xem trọng anh. Đến giờ anh đã nhịn được đến mức này, không cần vì một phút tức giận mà phản kháng vô ích.
Lăng Cường thấy sắc mặt Phó Thần Sơn rất khó coi, cuối cùng dịu giọng: “Đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Hai đứa mới cưới, cả đời còn dài, lần này coi như là bài học, lần sau đừng phạm lại. Chỉ Lộ tính cách bướng bỉnh, không chịu được uất ức, nhưng bản chất rất đơn giản, kiên nhẫn khuyên nhủ, rồi sẽ tốt lên thôi.”
Phó Thần Sơn gật đầu: “Con biết rồi.”
Lăng Cường nói: “Được rồi, đi làm việc đi.”
Khi Phó Thần Sơn ra ngoài thì đúng lúc gặp Kiều Mộ Đông đang định gõ cửa vào. Hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì, lặng lẽ lướt qua nhau như người xa lạ.
Kiều Mộ Đông đẩy cửa bước vào, hỏi Lăng Cường: “Ông tìm tôi à?”
Buổi sáng anh đang ở ngoài, Lăng Cường gọi điện bảo anh quay về Lăng Vân.
Sắc mặt Lăng Cường rất tệ, không mời anh ngồi, hỏi thẳng: “Rốt cuộc con định thế nào?”
Kiều Mộ Đông bước vào, tiện tay đóng cửa lại, hỏi: “Cái gì gọi là định thế nào?”
Lăng Cường tháo kính lão xuống, xoa sống mũi: “Con định không cần Lăng Vân nữa à? Con muốn giao nó cho ai? Con định ra ngoài làm gì? Làm lưu manh à?”
Những câu hỏi liên tiếp dồn dập, Kiều Mộ Đông bình tĩnh lắng nghe, rồi nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn có Lăng Vân.”
“Kiều Mộ Đông.” Lăng Cường nói, “Rốt cuộc con đang nghĩ gì? Ta thật sự không hiểu nổi nữa.”
Kiều Mộ Đông nói: “Lăng Vân là tâm huyết của ông, ông coi nó như sinh mạng. Nhưng với tôi thì không, tôi có nhiều thứ quan trọng hơn nó, bạn bè tôi, anh em tôi. Nếu phải từ bỏ người quan trọng nhất chỉ để có được Lăng Vân, thì tôi càng không cần nó.”
Lăng Cường cười lạnh: “Lại là Hà Dụ.”
Kiều Mộ Đông nói: “Ông nói đúng, chính là Hà Dụ.”
“Ta cứ nghĩ.” Lăng Cường nói chậm rãi, “Chúng ta còn thời gian, để con dần dần hiểu ra rằng con và thằng đàn ông đó không thể nào. Nhưng giờ xem ra, ta phải sớm đánh thức con mới được. Kiều Mộ Đông, đừng phí thời gian vào cái mối quan hệ đó nữa, các người sẽ không có kết quả gì đâu.”
Kiều Mộ Đông nhìn thẳng vào ông: “Tôi thật sự không hiểu ông lấy đâu ra tự tin đó. Dựa vào đâu mà ông dám nói như vậy?”
Lăng Cường nói: “Dựa vào việc con là con trai ta. Con không cần phải đi những con đường vòng, ta sẽ chỉ cho con con đường ngắn nhất, thuận lợi nhất.”
Kiều Mộ Đông chợt cảm thấy bất lực. Người trước mặt anh, dù có là người anh căm ghét, không muốn nhận, thì suy cho cùng vẫn là cha ruột. Dù ông ấy cố chấp và sai lệch, nhưng cũng là đang cố gắng yêu anh theo cách của riêng ông.
Sau một hồi im lặng, Kiều Mộ Đông nói: “Tôi sẽ không đi theo con đường ông vạch ra, và ông cũng đừng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu để chia rẽ tôi và Hà Dụ nữa. Dù ông có cho người giết cậu ấy, tôi cũng sẽ đứng ra chắn dao thay. Không có gì ngăn được chúng tôi cả.”
Lăng Cường nhìn chằm chằm vào Kiều Mộ Đông, hỏi: “Không gì ngăn được?”
“Đúng.” Kiều Mộ Đông đáp.
Lăng Cường hít sâu một hơi: “Nếu con không muốn làm việc thì thôi, ta không quản nữa. Nhưng ta cũng không nuôi kẻ vô dụng. Con muốn đi thì đi cho sạch sẽ. Nhà con đang ở, xe đang lái, thẻ tín dụng đang dùng, tất cả để lại cho ta. Con có thể dắt thằng đó cùng nhau cút.”
Kiều Mộ Đông đứng dậy, nói: “Được.”
Lăng Cường lạnh lùng nhìn anh, nói: “Con thử xem, sống thế này thì người đàn ông đó còn ở bên con được bao lâu?”
Kiều Mộ Đông chống hai tay lên mép bàn, cúi người nhìn thẳng Lăng Cường: “Lúc ông ở bên mẹ tôi, ông có bao nhiêu tiền? Tôi nói cho ông biết, dù ông có nghèo cả đời thì mẹ tôi vẫn sẽ ở bên ông cả đời! Là ông không cần bà ấy nữa! Hay ông thử xem, nếu ông không còn một xu dính túi, người đàn bà họ Chu kia sẽ ở bên ông được bao lâu? Lăng Cường, ông có thể sai cả đời, nhưng tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của ông!”
Nói xong, Kiều Mộ Đông lấy chìa khóa xe ra ném lên bàn làm việc của Lăng Cường.
Ngực Lăng Cường phập phồng dữ dội, ông trừng mắt nhìn Kiều Mộ Đông, như thể không thể thở nổi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng câu Kiều Mộ Đông vừa nói, cho dù ông nghèo cả đời, mẹ tôi vẫn sẽ bên ông cả đời, giống như một nhát dao đâm thẳng vào ngực. Tưởng rằng vết thương kia đã lành từ lâu, hóa ra chỉ là được che giấu mà thôi, một khi rách ra, máu liền tuôn không ngừng.
Kiều Mộ Đông dứt khoát xoay người rời đi.
Lăng Cường bấu chặt lấy mép bàn, trong đầu không kìm được hiện lên vô số ký ức từng ở bên Kiều Văn Hinh và cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc bà nhảy lầu. Thực ra ông chưa từng tận mắt chứng kiến Kiều Văn Hinh nhảy xuống, nhưng sau khi biết tin, ông không ít lần mơ thấy cảnh đó, cứ như chính mắt nhìn thấy vậy. Bà mặc một chiếc váy đơn giản, từ tầng sáu nhảy xuống, trong chớp mắt đã đánh mất sinh mệnh tươi đẹp ấy.
Lăng Cường nhắm mắt lại, không dám nghĩ thêm nữa, đưa tay lên che mặt.
Trong văn phòng của Kiều Mộ Đông cơ bản chẳng có gì để thu dọn, vì anh đã lâu không quay lại.
Hoàng Hải Sinh lo lắng đứng nhìn.
Kiều Mộ Đông đấm nhẹ vào ngực anh ta: “Sau này không cần theo tôi nữa, thoải mái đi.”
Anh bước ra khỏi tòa nhà Lăng Vân, việc đầu tiên là gọi điện cho Hà Dụ: “Anh bị Lăng Cường đuổi ra rồi.”
Hà Dụ khi đó đang họp nhóm, lén ra ngoài bắt máy, nghe xong thì vui mừng hỏi: “Thật à?”
Kiều Mộ Đông nghe ra sự vui vẻ trong giọng cậu, khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng chúng ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà, nhà và xe đều phải trả lại cho ông ta. Có khi sắp phải lang thang rồi.”
“Không sao,” Hà Dụ sợ anh buồn, nhẹ giọng an ủi, “Chiều em xin nghỉ sớm, đi thuê một căn hộ nhỏ, rồi về thu dọn đồ đạc. Xe thì mượn Lê ca trước cũng được, chắc anh ấy không phiền đâu.”
Kiều Mộ Đông nghe vậy, nói: “Việc gì phải đợi em tan làm? Anh đi thuê nhà luôn, rồi về dọn đồ. Không cần làm phiền Lê ca đâu, trong nhà đồ đạc với thiết bị điện tử đều không phải của chúng ta, nên không nhiều, gọi một chiếc xe là được.”
“Vậy à?” Hà Dụ hơi lo lắng.
Kiều Mộ Đông nói: “Anh nói được là được, bớt lải nhải đi.”
Nói xong, Kiều Mộ Đông cúp máy.
Hà Dụ quay lại phòng họp nhưng rõ ràng không còn tập trung. Trong lòng cậu có chút phấn khích, cậu chưa bao giờ tham lam gì nhà đẹp xe sang, chỉ cần được ở bên Kiều Mộ Đông, sống những ngày yên bình là đủ. Dù có phải thuê nhà nhỏ, miễn là hai người sống cùng nhau là được rồi.
Với tâm trạng ấy, cậu cố gắng qua nửa ngày làm việc. Vừa hết giờ, cậu xin phép Trương Tần rồi rời công ty. Ban đầu định bắt taxi, nhưng nghĩ đến chuyện sau này còn phải mua nhà trả góp, cậu quyết định tiết kiệm nên bắt xe buýt.
Khi về đến nhà đã gần bảy giờ tối, Kiều Mộ Đông đã dọn đồ gần xong.
Như anh nói, phần lớn đồ trong nhà đều là của Lăng Cường chuẩn bị, họ không cần mang theo. Cả chiếc máy tính bàn trong thư phòng cũng là có sẵn nên Hà Dụ vội vàng lấy ổ cứng di động ra sao lưu tài liệu cá nhân.
Hai người từ trước đến nay không nấu ăn thường xuyên, đồ nhà bếp cũng không đầy đủ. Kiều Mộ Đông nói bỏ hết đi, mua đồ mới. Nhưng Hà Dụ thì tiếc tiền, nghĩ mua nhiều một lúc tốn kém, nên vẫn cố gắng đóng gói đem theo.
Kiều Mộ Đông mặc kệ, anh ngồi trên ghế sofa nhìn Hà Dụ đi đi lại lại thu dọn những món đồ nhỏ.
Lúc rời đi, Hà Dụ đột nhiên có chút không nỡ. Dù biết từ đầu căn nhà này không phải là nơi ở lâu dài, nhưng sau khi ra tù, rất nhiều kỷ niệm giữa cậu và Kiều Mộ Đông đều gắn bó với nơi này. Lần này rời đi, Kiều Mộ Đông có thể sẽ quay lại, nhưng bản thân cậu thì sẽ không. Nếu Kiều Mộ Đông một lần nữa thỏa hiệp với Lăng Cường, có lẽ đó sẽ là ngày hai người chia tay.
Chìa khóa được để lại trong hòm thư dưới lầu, Kiều Mộ Đông đã nhắn cho Lăng Cường đến lấy. Anh kéo hai va li lớn, Hà Dụ kéo theo một cái, đứng dưới chung cư, lại ngẩng đầu nhìn lên tầng cao một lần nữa.
Lên xe, Kiều Mộ Đông báo tài xế địa chỉ, là ở vùng ngoại ô phía nam thành phố. Dù gần nơi Hà Dụ làm, nhưng lại xa trung tâm, chắc chắn không tiện sinh hoạt hay đi lại.
Hà Dụ nghe vậy, liền ôm lấy cánh tay Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Hà Dụ lắc đầu, nói: “Ổn mà. Tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Không đắt.”
“Vậy thì tốt.” Hà Dụ nói: “Nếu tiện thì mua một chiếc xe đi.”
Kiều Mộ Đông nói: “Anh tưởng em muốn để dành tiền mua nhà?”
Hà Dụ lắc đầu: “Tiền đặt cọc còn không đủ. Mua một chiếc xe cũ rẻ rẻ để đi lại cho tiện. Em thì chỗ làm gần, nhưng anh sau này đi lại sẽ không thuận tiện.”
Kiều Mộ Đông bật cười khẽ: “Dù sao thì anh cũng thất nghiệp rồi.”
Hà Dụ nói: “Nhưng anh cũng phải có kế hoạch chứ? Dù có quay về Bắc Thành làm lưu manh thì mỗi tháng cũng nên có ít thu nhập chứ.”
“Lưu manh lấy đâu ra thu nhập?” Kiều Mộ Đông nói.
Hà Dụ đưa tay xoa đầu anh: “Anh cao ráo như vậy, đi làm bảo vệ cũng được, không thì ra công trường khuân gạch, em không tin không kiếm được đồng nào.”
Kiều Mộ Đông gạt tay cậu ra: “Anh mà đi khuân gạch cho người ta à?”
Hà Dụ biết mình chỉ đùa, bèn cười nói: “Vậy vị đại gia này tính sao đây?”
Kiều Mộ Đông nói: “Em bớt lo đi, lo thân mình là được rồi.”
Lúc này, xe taxi đã rời khỏi đường vành đai ba, tài xế hơi bối rối hỏi lại Kiều Mộ Đông về hướng đi. Anh nghiêng người ra trước, nhìn biển đường rồi chỉ đường cho tài xế.
Hà Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra khu vực phía nam thành phố này đã được quy hoạch, các khu căn hộ mọc lên không ít, chỉ là do vùng ngoại ô còn rộng nên tiện ích xung quanh chưa phát triển đầy đủ, nhìn chung vẫn khá hẻo lánh. Khu vực họ đang đến, bên trái là một khu chung cư cao tầng, bên phải là một khu biệt thự thấp tầng. Khi nghe Kiều Mộ Đông nói sắp đến, cậu liền nhìn về phía khu chung cư bên trái.
Không ngờ xe lại rẽ về bên phải.
Hà Dụ vội nói: “Không phải đi sai hướng rồi à?”
Tài xế nói: “Không phải hai người nói ở đây sao?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Đúng rồi, bác tài cứ lái vào đi.”
“Hả?” Hà Dụ kinh ngạc túm lấy tay anh.
Kiều Mộ Đông mỉm cười, nắm lấy mu bàn tay cậu: “Đây là căn biệt thự mà ông ngoại anh mua trước kia. Bây giờ là nhà mới của chúng ta.”
Hà Dụ vẫn không thể tin nổi: “Ông ngoại anh?”
Kiều Mộ Đông gật đầu.
“Sao có thể?” Hà Dụ thấy khó tin, cậu vốn đã chuẩn bị tâm lý sống kham khổ cùng Kiều Mộ Đông, thế mà bây giờ lại được báo tin là đã có biệt thự. Không, chắc chắn không chỉ có mỗi căn này, cậu nhớ Kiều Mộ Đông từng nói Kiều Tùng có rất nhiều tiền. Cậu nắm lấy tay anh: “Tài sản Kiều Tùng để lại không chỉ mỗi căn này đúng không?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Tất nhiên là không, còn nhiều hơn anh nghĩ. Nhưng thuế phải nộp cũng không ít.” Anh lẩm bẩm như than phiền.
Lúc này, xe taxi theo hướng Kiều Mộ Đông chỉ dẫn đã dừng trước một căn biệt thự tối om, vắng lặng.
Tuy là biệt thự đơn lập, nhưng khoảng cách giữa các căn không quá xa. Hà Dụ có thể nhìn thấy ánh đèn le lói từ nhà đối diện.
Kiều Mộ Đông trả tiền xe, lấy hành lý xuống, taxi quay đầu rời đi.
Anh lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hà Dụ đi theo sau, thấy anh mở cửa, rồi lần tìm công tắc bật đèn trần lên. Trong chốc lát, ánh sáng ấm áp màu cam lan tỏa khắp căn nhà rộng lớn, so với căn hộ trước kia thì rộng hơn rất nhiều.
Kiều Mộ Đông nói: “Anh đã gọi người đến dọn dẹp trước rồi.”
Tuy nhiên, do lâu ngày không có người ở nên trong nhà vẫn còn hơi ẩm thấp, lạnh lẽo. Đồ nội thất có phần cũ kỹ, phong cách cổ điển, mang rõ dấu ấn của chủ nhân cũ.
Hà Dụ có chút không quen.
Nhưng Kiều Mộ Đông thì không để tâm nhiều như vậy. Anh ngồi phịch xuống bộ ghế gỗ kiểu cổ điển, vỗ lên đùi mình, nói: “Lại đây ngồi.”
“Làm gì?” Hà Dụ đi tới.
Kiều Mộ Đông kéo cậu ngồi lên đùi mình, nói: “Ăn mừng chúng ta chuyển nhà.” Rồi liền cúi xuống hôn lên môi Hà Dụ.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
