Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 65

Tang lễ của Kiều Tùng được tổ chức vô cùng đơn giản. Không có linh đường, cũng chẳng có nghi lễ tiễn biệt. Chỉ sắp xếp thời gian đưa đi hỏa táng, sau đó Kiều Mộ Đông và Hà Dụ lái xe đến nhận tro cốt đem về.

Phần mộ ông được chôn tại khu nghĩa trang công cộng loại bình dân nhất. Họ đặt bình tro cốt vào, để công nhân dùng xi măng trát nắp mộ lại là xong. Trên bia mộ thậm chí cũng không có lấy một tấm ảnh.

Ngay cả cháu ngoại như Kiều Mộ Đông còn chẳng buồn thương tiếc, nói gì đến một người ngoài như Hà Dụ. Nhưng cái chết của một con người dù sao cũng khiến người ta xúc động. Hà Dụ đứng yên trước bia mộ, nhìn tên của Kiều Tùng, cố gắng tưởng tượng về quá khứ oai hùng của ông ta trên giang hồ, nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Kiều Mộ Đông mua một dây pháo, đến khu vực được phép đốt, tháo pháo ra, quấn dây mồi lửa lại rồi đốt. Anh chạy ra xa vài bước, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc khiến mặt đất cũng rung lên. Như thể hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, anh vỗ tay rồi nói với Hà Dụ: “Đi thôi.”

Hà Dụ chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải đi làm, nên những việc còn lại đều do Kiều Mộ Đông tự lo liệu.

Kiều Mộ Đông lái xe đưa Hà Dụ đến công ty, trên đường quay về thì bị kẹt xe, anh bật radio trong xe lên nghe thì bất ngờ nghe được tin Hồng Mẫn Hàng đã xuất viện.

Kiều Mộ Đông rất ngạc nhiên, lập tức gọi điện cho Lê Đường.

Lê Đường nói: “Đúng vậy, tin thật đấy.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Chú cậu ta đã nhượng bộ rồi à?”

Lê Đường đáp: “Không kéo dài được nữa, có lẽ đã đạt được thỏa thuận riêng với Mẫn Hàng, Hồng Mẫn Hàng quay về, tạm thời cũng sẽ không động đến hai ông chú của mình.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Tôi à?” Lê Đường nói, “Hồng Mẫn Hàng đã quay về, tôi đương nhiên là hoàn thành sứ mệnh rút lui. Kiều tổng, tôi còn đang đợi cậu thu nhận tôi đây.”

Kiều Mộ Đông nghe vậy không nhịn được cười, nhưng vẫn có chút cảm khái mà nói: “Hồng Tiểu Miêu qua cầu rút ván thật rồi.”

Lê Đường cười: “Nhà họ Hồng vốn dĩ đã không có chỗ cho tôi từ lâu rồi, nên không có gì đáng tiếc cả. Còn sau này cậu ta muốn xử lý hai ông chú như thế nào, tôi không can dự.”

Kiều Mộ Đông nói: “Được, có lẽ sắp tới chúng ta sẽ có hành động lớn, đến lúc đó sẽ liên hệ với anh.”

Lê Đường đáp: “Luôn sẵn sàng đợi lệnh Kiều thiếu gia.”

Gần đây Đằng Tường nhận được một đơn hàng lớn, toàn bộ công ty phải tăng ca hai tuần liền để kịp tiến độ. Hà Dụ bận rộn đến mức không làm xuể việc trong ngày, tối về nhà vẫn phải tiếp tục tăng ca.

Kiều Mộ Đông cũng không có thời gian để xót thương cậu, bản thân anh mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài đến tận mười một, mười hai giờ đêm mới về nhà. Hà Dụ dần dần cũng cảm thấy có lẽ Kiều Mộ Đông đang bận rộn với thứ gì đó không chỉ là công việc ở Lăng Vân. Nếu đúng là vậy, cậu cho rằng đó là chuyện tốt, nếu cứ phụ thuộc vào Lăng Vân thì mãi mãi sẽ bị Lăng Cường thao túng. Nếu có thể tự tìm việc gì đó khác để làm, cho dù thu nhập không cao, hai người cùng cố gắng vượt qua, cậu cũng không thấy sao cả.

Kiều Mộ Đông chỉ nói: “Kinh doanh đàng hoàng, em nghĩ nhiều rồi.”

Hà Dụ vừa làm việc vừa liếc anh: “Anh đừng để mình bị bắt đấy, em nói trước, nếu anh bị nhốt lại thì chúng ta coi như xong.”

“Phì!” Kiều Mộ Đông mắng yêu: “ Bớt nói gở, đừng rủa anh!”

Hai tuần sau, mọi công sức được đền đáp. Âu Vận Gia đứng trên ghế, phấn khích tuyên bố: “Cảm ơn mọi người, năm nay thưởng Tết nhất định không làm mọi người thất vọng!”

Cả văn phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay vui mừng.

Hà Dụ chống cằm, cũng cười rất tươi, rồi nghe mọi người đồng thanh hô: “Đi ăn! Đi ăn! Đi ăn!”

Âu Vận Gia hô lớn: “Không vấn đề! Tối nay ăn lẩu, sau đó đi karaoke! hoan nghênh mang theo người nhà!”

Mọi người đồng loạt hoan hô.

Hà Dụ tất nhiên không thể mang theo người nhà, dù có muốn thì Kiều Mộ Đông chắc cũng không có thời gian.

Buổi tối, mọi người ăn lẩu. Vì đông người nên không khí rất náo nhiệt, ai uống được rượu thì bị chuốc rượu, ai không uống được cũng khó thoát, nhất là mấy thanh niên như Hà Dụ, không phải lái xe thì càng bị chuốc nhiều.

Cuối cùng, cậu giả vờ ngủ gục trên bàn mới tránh được tiếp tục bị chuốc rượu.

Ra khỏi nhà hàng, Âu Vận Gia nói đã đặt sẵn phòng ở KTV bên cạnh, kéo cả nhóm sang luôn.

Mấy người lớn tuổi, có con nhỏ thì viện cớ về, còn lại phần lớn là thanh niên, và cả ông chủ Âu Vận Gia.

Vừa ra ngoài, gió lạnh thổi qua khiến Hà Dụ muốn nôn. Cậu tránh vào một con hẻm cạnh nhà hàng lẩu và nôn hết sạch những gì đã ăn trong tối.

Có người đưa cho cậu một chai nước khoáng, Hà Dụ nhận lấy súc miệng.

Âu Vận Gia hỏi: “Không sao chứ?”

Hà Dụ lắc đầu, nói: “Sếp à, tôi không đi hát nữa đâu.”

Âu Vận Gia lập tức nói: “Không được, nhất định phải đi.”

Hà Dụ nói: “Tôi không hát nổi nữa, chóng mặt quá.”

Âu Vận Gia đáp: “Cho dù qua đó nằm ngủ cũng phải đi.”

Hà Dụ thật sự không từ chối được, mọi người còn đang đợi, đành phải theo sang KTV.

Quả nhiên đúng như Âu Vận Gia nói, Hà Dụ đến nơi là nằm ngủ luôn, chiếm nửa cái sofa, lấy tay che mắt, ngủ say như chết.

Đến hơn mười giờ, mọi người vẫn chưa có dấu hiệu muốn về, điện thoại trong túi áo Hà Dụ reo lên, nhưng cậu không nghe thấy.

Âu Vận Gia giúp cậu lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Kiều Mộ Đông thì lập tức lay cậu dậy.

“Alo?” Hà Dụ mơ màng nhận điện thoại.

Kiều Mộ Đông hỏi: “Em đi đâu vậy? Sao còn chưa về nhà?”

Hà Dụ xoa trán, nói: “Đi hát với đồng nghiệp, uống nhiều quá nên ngủ quên.”

Kiều Mộ Đông nói: “Em đang ở đâu? Anh tới đón.”

Khi Kiều Mộ Đông đến nơi, mọi người vẫn chưa giải tán. Hà Dụ đứng dậy chào tạm biệt, lần này Âu Vận Gia cũng không giữ cậu lại nữa.

Ra đến cửa, thấy xe của Kiều Mộ Đông đỗ ngay trước cửa KTV, Hà Dụ cười khẽ, bước chân lảo đảo đến gần, gục lên cửa xe hỏi: “Bác tài, đi đường Hà Tinh không?”

Hà Tinh là con đường nơi khu nhà họ đang sống.

Kiều Mộ Đông nói: “Đi, lên xe mau.”

Hà Dụ mở cửa lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Nhưng tôi không mang theo tiền thì sao?”

Kiều Mộ Đông khởi động xe, đáp: “Vậy thì ngủ với tôi một giấc làm phí xe.”

Hà Dụ im lặng một lát rồi nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”

Kiều Mộ Đông bỗng nghi ngờ quay đầu nhìn cậu: “Em biết anh là ai không đấy?”

Hà Dụ cười: “Tài xế taxi mà!”

Kiều Mộ Đông suýt chút nữa muốn túm tóc cậu bắt nhìn rõ lại, nhưng rồi nghe cậu bổ sung một câu: “Tài xế Kiều.”

Lúc này Kiều Mộ Đông mới thở phào, mắng: “Mẹ nó! Uống rượu vào là bắt đầu lẳng lơ!”

Con đường này đầy quán ăn, lẩu, KTV, tiệm massage, phòng xông hơi. Đường không rộng, lại đậu xe hai bên nên Kiều Mộ Đông phải chạy chậm.

Hà Dụ đã nhắm mắt lại. Kiều Mộ Đông đang định cho kính cửa sổ bên cậu lên thì đột nhiên thấy một người đàn ông từ ven đường lao tới, đập mạnh vào cửa xe và hét: “Kiều tiên sinh! Cứu tôi với, có người đang đuổi theo tôi!”

Hà Dụ bị đánh thức, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Kiều Mộ Đông nhíu mày. Người đó là Lữ Tấn Thông, từng được Văn Quảng Hoa sắp xếp đi cùng anh xem đất ở tây thành.

Anh nhìn ra sau, quả thực có ba bốn người đang đuổi theo. Kiều Mộ Đông mở khóa xe, cho hắn lên.

Lữ Tấn Thông vội mở cửa ngồi vào ghế sau.

Anh lập tức nhấn ga rời khỏi khu phố.

Hà Dụ chưa hoàn hồn, quay đầu nhìn Lữ Tấn Thông, cảm thấy hơi quen quen.

Lữ Tấn Thông thở hổn hển, bám vào lưng ghế Kiều Mộ Đông: “Cảm ơn Kiều tiên sinh!”

Lữ Tấn Thông là dân lăn lộn ở khu vực này, gần đó còn có một Gay Bar. Từ sau lần được Văn Quảng Hoa giới thiệu đến gặp Kiều Mộ Đông, hắn đã có ấn tượng rất sâu với Kiều Mộ Đông. Tiếc rằng cơ hội tiếp cận là quá ít, Văn Quảng Hoa thì rõ ràng cũng không mấy quan tâm. Sau đó dù hắn đã vài lần cố ý đến Lăng Vân lượn lờ, vẫn không sao gặp được Kiều Mộ Đông.

Tối nay có thể gọi là tình cờ mà cũng không hẳn là tình cờ. Ban đầu là nhìn thấy xe của Kiều Mộ Đông đỗ ở gần đây, hắn mới nảy ra ý định giả vờ bị người truy đuổi, muốn mượn cơ hội tiếp cận người trong lòng.

Còn sau khi tiếp cận được rồi sẽ làm gì thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng Kiều Mộ Đông không hỏi gì nhiều. Khi xe chạy đến ngã tư, anh liền dừng lại để Lữ Tấn Thông xuống.

Hắn đành liên tục nói lời cảm ơn, rồi xuống xe. Trước khi rời đi, hắn còn cố ý liếc nhìn Hà Dụ một cách kỹ lưỡng.

Hà Dụ từ gương chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông đứng bên đường, nghi hoặc hỏi: “Ý gì?”

“Cái gì ý gì?” Kiều Mộ Đông thản nhiên đáp: “Người ta xin đi nhờ, thì cho đi nhờ một đoạn thôi.”

Hà Dụ nói: “Trông quen lắm.”

Kiều Mộ Đông đáp: “Nhân viên Lăng Vân đấy.”

Nghe vậy, Hà Dụ cười khẽ: “Chẳng giống chút nào.”

Kiều Mộ Đông quay đầu nhìn cậu: “Tỉnh rượu rồi à?”

Hà Dụ trượt người xuống ghế, nói: “Có bao giờ say đâu.”

Kiều Mộ Đông cũng cười: “Trông hắn không giống đúng không? Anh nhìn anh cũng chẳng giống.”

Hà Dụ nói: “Lần sau mà lại gửi ảnh cho em, em nên phản ứng thế nào?”

Kiều Mộ Đông có chút bất lực: “Em vẫn nhớ chuyện mấy tấm ảnh đó à? Anh còn tưởng em quên rồi chứ.”

Hà Dụ đưa tay xoa trán: “Muốn quên cũng không quên được.”

Kiều Mộ Đông giảm tốc, đưa tay đặt lên vai Hà Dụ: “Hay là chúng ta đi đi?”

Hà Dụ ngơ ngác nhìn anh: “Đi? Đi đâu cơ?”

Kiều Mộ Đông nói: “Rời khỏi nhà họ Lăng, rời khỏi tất cả những người nhà họ Lăng.”

“Anh nói là bây giờ?” Hà Dụ mở to mắt. Trước đây cậu từng đề nghị như vậy nhưng Kiều Mộ Đông không đồng ý. Cậu cho rằng anh không tán thành là hợp lý, vì Kiều Mộ Đông là con ruột của Lăng Cường. Hà Dụ không muốn vì mình mà anh từ bỏ cơ hội thừa kế tài sản khổng lồ như Lăng Vân, sợ một ngày nào đó anh sẽ hối hận, rồi ảnh hưởng đến tình cảm hai người. Vậy nên trước nay cậu luôn lặng lẽ chịu đựng bất an, chưa bao giờ thực sự khuyên Kiều Mộ Đông rời đi.

Có lúc Hà Dụ thấy mình là người yêu rất tệ, hễ yêu ai thì chỉ muốn hết lòng vì người đó, dù không nhận được gì, cũng muốn thấy người ấy sống tốt.

Nhưng hôm nay chính Kiều Mộ Đông là người chủ động nói ra. Vì sự xuất hiện bất ngờ của Lữ Tấn Thông đã tạo nên một cơ hội kỳ lạ. Có lẽ Kiều Mộ Đông đã mệt mỏi, hoặc không muốn để Hà Dụ sống trong lo âu nữa. Dù lý do là gì, anh đột nhiên nêu ra chủ đề này khiến Hà Dụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Hà Dụ hỏi: “Có khi nào không hợp lý lắm không?” Dù sao lúc trước chính Kiều Mộ Đông chủ động quay về Lăng Vân, là để nhờ Lăng Cường giúp anh ra khỏi tù. Giờ Lăng Cường đã làm đúng lời hứa, nếu anh quay lưng bỏ đi thì nghe ra không có chính nghĩa.

Kiều Mộ Đông nói: “Thật ra anh nghĩ, nếu ông ta đích thân đuổi anh đi thì sẽ hợp lý nhất.”

Đối với Lăng Cường mà nói, những chuyện xằng bậy mà Kiều Mộ Đông từng làm cũng không ít. Ông ấy chịu đựng được đến bây giờ cũng là quá sức. Thật lòng mà nói, mong ông ta đuổi anh đi cũng chẳng phải không có khả năng, chỉ là…

Hà Dụ hỏi: “Anh cam tâm để Lăng Vân rơi vào tay người khác à?”

Người khác này Hà Dụ không nói rõ, nhưng Kiều Mộ Đông biết là chỉ Phó Thần Sơn.

Kiều Mộ Đông cười: “Phó Thần Sơn giờ đến Lăng Chỉ Lộ còn chưa xử lý xong, còn trông mong gì thằng đó xử lý được Lăng Vân??”

Hà Dụ thật không cười nổi. Chuyện Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ trở nên thế này, rốt cuộc cũng vì muốn cứu cậu. Tuy cậu không muốn nhận ân tình ấy, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy.

Kiều Mộ Đông vỗ vai cậu: “Đừng lo, cứ từ từ, anh sẽ nghĩ cách xử lý. Em thì cứ yên tâm đi làm việc của em là được rồi.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 65
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...