Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 75: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (2)
Hồng Mẫn Hàng ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, trời đã sáng hẳn. Cậu trở mình, không biết mình đang ở đâu, mở mắt ra mơ màng nhìn quanh hồi lâu.
Cậu xuống giường, mặc lại bộ quần áo và áo khoác đặt bên cạnh giường, rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra đến phòng khách, Hồng Mẫn Hàng nhìn thấy Lê Đường đang nằm nghiêng trên ghế sofa, co chân lại ngủ.
Tiếng bước chân của cậu rất nhẹ. Cậu đi đến bên cạnh sofa, ngồi xuống nhìn gương mặt đang ngủ của Lê Đường.
Thực ra Lê Đường cũng không phải là người có ngoại hình xuất chúng. Mới hơn hai mươi tuổi mà nơi khóe mắt khi cười đã hiện rõ vết nhăn. Nhưng anh luôn mang đến cảm giác dịu dàng, khiến người khác thấy dễ chịu. Hồng Mẫn Hàng không chắc có phải Lê Đường chỉ dịu dàng như vậy với mình hay không, nhưng cậu lại không thể kiềm chế được, cứ thế chìm đắm vào cảm giác đó.
Cậu thật sự rất thích Lê Đường.
Hồng Mẫn Hàng cứ chăm chú nhìn anh, rồi điều chỉnh nhịp thở, khẽ khàng cúi người xuống. Ngay khoảnh khắc môi mình chạm vào môi của Lê Đường, cậu không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Nhưng khi cậu từ từ rời môi ra, mở mắt thì phát hiện Lê Đường đang mở mắt nhìn mình. Hồng Mẫn Hàng giật mình, cả người ngã ngửa về sau, suýt nữa ngồi phịch xuống đất.
Lê Đường giữ lấy cánh tay cậu, ngồi dậy, kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.
Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Anh tỉnh từ lúc nào?”
Lê Đường nói: “Ngay lúc em bước ra anh đã tỉnh rồi.”
Hồng Mẫn Hàng im lặng một lúc, rồi hỏi: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Lê Đường đưa tay đặt lên vai cậu: “Đói chưa? Đi ăn sáng đi.”
“Không phải chuyện đó,” Hồng Mẫn Hàng nói. “Nếu anh không muốn nói, thì để em nói. Anh Lê, em thích anh.”
Lê Đường cười, nói: “Anh cũng thích em mà.”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Anh biết em không phải nói kiểu đó.”
Lê Đường im lặng.
Hồng Mẫn Hàng tiếp tục: “Em nói là kiểu thích muốn ở bên nhau, có thể hôn nhau, lên giường cái kiểu thích đó.”
Lê Đường rút từ túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Hồng Mẫn Hàng giật lấy: “Anh Lê, sao không trả lời em?”
Lê Đường bất lực nói: “Em gọi anh là anh rồi, em nghĩ anh nên trả lời thế nào? Em muốn ngủ với anh mình à? Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Em nghiêm túc.”
Lê Đường đưa tay ôm lấy vai cậu: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa. Anh từng nói rồi, em còn phải ra ngoài học đại học, còn phải nhìn thấy rất nhiều điều mà anh cả đời này cũng chưa từng thấy. Em sẽ gặp được những cô gái xuất sắc, xinh đẹp, họ sẽ đối xử với em rất dịu dàng, rất tốt. Đến lúc đó em sẽ hiểu, những gì bây giờ chỉ là em đang ngớ ngẩn mà thôi.”
Hồng Mẫn Hàng hất tay anh ra, đứng dậy: “Em biết em đang nói gì. Em không còn là trẻ con nữa. Anh không cần dùng mấy lời như vậy để lẩn tránh em. Em chỉ cần anh nói cho em biết, anh có thể chấp nhận em hay không.”
Lê Đường im lặng trong chốc lát, chống cằm, rồi cuối cùng nói: “Mẫn Hàng, không thể đâu.”
Hồng Mẫn Hàng nhìn anh, đáp: “Em hiểu rồi.”
Lê Đường đứng dậy, nói: “Đi ăn sáng đã.”
“Không cần.” Hồng Mẫn Hàng nói, “Em phải về trường, giờ vẫn còn kịp tiết đầu tiên.”
Lê Đường nói: “Vậy để anh đưa em về.”
Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau khi trở lại trường, Hồng Mẫn Hàng bắt đầu thật sự vùi đầu vào học, không để ý đến bất kỳ điều gì khác nữa.
Vì đây là trường ngoại ngữ tốt nhất trong thành phố, nhà trường vốn có các thỏa thuận hợp tác với một số trường đại học nước ngoài. Mỗi năm đều có một số chỉ tiêu vào thẳng các trường đó. Chỉ cần là học sinh lớp 12 trong trường, tham gia kỳ thi ngôn ngữ nội bộ và đạt điểm yêu cầu là có thể nộp đơn ứng tuyển.
Ngay khi có kết quả kỳ thi ngôn ngữ, Hồng Mẫn Hàng lập tức nộp hồ sơ ứng tuyển.
Rất nhanh sau đó, hồ sơ của cậu được chấp thuận. Vì đó là một trường đại học ở Mỹ có cơ chế hợp tác với trường cấp ba, nên toàn bộ thủ tục, dưới sự giúp đỡ của nhà trường, không hề phức tạp. Lúc này, việc cậu cần làm chỉ là thông báo cho Hồng Hướng Phong biết.
Khi nghe nói Hồng Mẫn Hàng sắp ra nước ngoài, phản ứng đầu tiên của Hồng Hướng Phong là rất vui mừng, ông vỗ mạnh vào vai Hồng Mẫn Hàng một cái rồi nói: “Nhóc con, giỏi đấy chứ!”
Vai của Hồng Mẫn Hàng bị vỗ đến đau, nhưng cậu cố nhịn, không nói gì.
Hồng Hướng Phong cười to nói: “Con trai Hồng Hướng Phong tao sắp đi du học rồi! Chuyện lớn thế này, phải đãi vài chục bàn, mời hết anh em đến ăn một bữa cho ra trò!”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Không cần đâu ạ.”
Hồng Hướng Phong không vui: “Nói cái gì đấy? Sao lại là không cần? Đây là chuyện nở mày nở mặt, phải để mọi người đều biết mới đúng!”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Nếu ba muốn đãi thì ba đãi, con không đi.”
Hồng Hướng Phong lập tức nổi giận: “Nói nhảm cái gì đấy! Mày tưởng tao làm vậy vì ai? Không phải vì mày thì vì ai? Đúng là bùn loãng trát không nổi tường! Chuyện này không đến lượt mày quyết, tao nói làm là phải làm!”
Kết quả, kế hoạch đãi tiệc của Hồng Hướng Phong cuối cùng vẫn bị bỏ dở. Mùa hè năm đó, khi Hồng Mẫn Hàng đang chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài, ông ta quen một cô gái trẻ trung xinh đẹp, dẫn cô đi du lịch khắp nơi, chuyện của con trai thì quẳng luôn ra sau đầu.
Cho đến lúc Hồng Mẫn Hàng ra nước ngoài, cậu cũng không gặp lại Lê Đường nữa.
Hồng Mẫn Hàng đi một lần là bốn năm. Trước khi rời đi, cậu vốn là một đứa trẻ trầm lặng, sau lại đi quá lâu, đến mức khi người ta nhắc đến con trai của Hồng Hướng Phong, phản ứng đầu tiên lại là Lê Đường, dần dần người ta quên luôn cả sự tồn tại của Hồng Mẫn Hàng.
Không biết là do Hồng Hướng Phong gan lớn nên tiền kiếm được nhanh, hay là ông ta trời sinh may mắn, mà trong những năm Hồng Mẫn Hàng vắng mặt, việc làm ăn của ông ở thành phố Sùng Phong ngày càng phát đạt. Từ đầu những năm 2000, ông đã bắt đầu đầu tư vào thị trường bất động sản, đến giờ thì tập đoàn Đế Hồng do ông quản lý đã trở thành một trong những công ty bất động sản lớn nhất thành phố.
Hồng Hướng Phong là người không biết kiêng kỵ, ông thường nói: “Mày xem, từ bán nhà cho người chết mà tao phát triển đến bây giờ bán nhà cho người sống, sau này nhà của tao càng ngày càng nhiều, đi đâu cũng có thể thấy nhà do nhà họ Hồng tao xây.”
Và khi việc kinh doanh ngày càng mở rộng, lối làm ăn kiểu lưu manh trước đây cũng dần không còn hiệu quả. Hai người em trai từng được ông trọng dụng giờ trong mắt ông chỉ là đồ bỏ đi, người ông thật sự tin tưởng, ngoài một số anh em thân thiết cũ, chỉ còn lại Lê Đường.
Tuy không giữ chức vụ chính thức nào, nhưng Lê Đường mới thực sự là ông chủ đứng sau của Đế Hồng. Phần lớn các quyết định quan trọng đều do Lê Đường đưa ra, chỉ cần anh gật đầu đồng ý thì Hồng Hướng Phong tuyệt đối không phản đối. Vì vậy, người bên ngoài, dù là muốn làm ăn hay thiết lập quan hệ, đều tìm đến Lê Đường.
Thậm chí có rất nhiều tin đồn nổi lên. Có người nói Lê Đường thực ra là con rơi của Hồng Hướng Phong, lại có người đồn rằng con trai ruột của ông, Hồng Mẫn Hàng, đã chết ở nước ngoài rồi. Những lời khó nghe nhất là: “Chẳng phải Lê Đường là con nuôi của Hồng Hướng Phong sao? Gọi là ba nuôi – con nuôi, hiểu là gì rồi đấy chứ? Cái kiểu ba nuôi – con nuôi ấy, cũng chính là cái kiểu đấy đó.”
Tất cả những điều này không thể không lọt vào tai Lê Đường, nhưng anh đều giả vờ như không nghe thấy. Còn về Hồng Mẫn Hàng, Lê Đường dĩ nhiên biết cậu ấy vẫn đang yên ổn học hành ở nước ngoài. Chỉ là hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau, mọi tin tức về Hồng Mẫn Hàng đều do Hồng Hướng Phong kể lại.
Tuy tình cảm ba con giữa họ không tốt lắm, nhưng mỗi dịp lễ Tết, Hồng Mẫn Hàng vẫn sẽ gọi điện về hỏi thăm. Nói đến đứa con này, Hồng Hướng Phong cũng thường cảm thấy tự hào, hay nói với Lê Đường rằng: “Đợi khi Mẫn Hàng trở về, sẽ để nó vào công ty theo con, để con dắt nó đi lên.”
Lê Đường dĩ nhiên không từ chối, anh nói: “Con cũng mong Mẫn Hàng sớm trở về.”
Nhưng rồi Hồng Mẫn Hàng trở về một cách đột ngột. Chuyện lấy được bằng tốt nghiệp, cậu không hề báo cho Hồng Hướng Phong biết, chỉ chọn một ngày, thu dọn đồ đạc, bay thẳng từ Mỹ về nước.
Hồng Hướng Phong không biết, Lê Đường cũng chẳng hay. Ngày đó đúng là sinh nhật của Hồng Hướng Phong, tuy ông không tổ chức tiệc linh đình, nhưng Lê Đường vẫn sắp xếp hai bàn ở quán rượu, mời mấy người anh em thân thiết nhất đến ăn một bữa.
Hồng Mẫn Hàng xuống máy bay, bắt taxi về nhà trước. Về đến nơi thì thấy trong nhà chỉ có bà quản gia già chị Hoa ở nhà. Chị Hoa thấy Hồng Mẫn Hàng thì rất vui mừng. Bà làm quản gia ở căn biệt thự này từ khi Hồng Hướng Phong mua nhà, tính ra cũng được sáu bảy năm rồi. Bà luôn rất quý Hồng Mẫn Hàng, đứa trẻ trầm tính.
Hồng Mẫn Hàng cũng mỉm cười, ôm lấy bà một cái, còn hôn nhẹ lên má bà: “Chị Hoa, cháu nhớ người lắm.”
Bà lão nhẹ nhàng đánh vào cánh tay cậu, hơi ngượng ngùng: “Sao lại học theo mấy kiểu của người nước ngoài thế?”
Hồng Mẫn Hàng cười nói: “Cháu quen rồi.”
Chị Hoa giúp cậu mang đồ lên phòng. Phòng rất sạch sẽ, không khác gì lúc cậu rời đi bốn năm trước. Chị Hoa nói: “Ngày nào tôi cũng dọn dẹp cho cậu đấy.”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Cảm ơn chị. Tối nay ba cháu có về không?”
Nghe vậy, chị Hoa mới sực nhớ ra: “Hôm nay sinh nhật ba cậu, đang đãi tiệc bên ngoài.”
Hồng Mẫn Hàng “Ồ?” một tiếng. Thật ra cậu cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của Hồng Hướng Phong, cũng giống như ông chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của cậu vậy. Cậu hỏi: “Sao không dẫn chị đi cùng?”
Chị Hoa nói: “Tôi không muốn đi, không thích mấy chỗ ồn ào đó. Cậu mau gọi điện cho ba cậu đi, bảo ông ấy cho người đến đón cậu qua.”
Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Tại bữa tiệc, Lê Đường đang đi chúc rượu từng người một.
Hồng Hướng Phong ngồi nghiêm chỉnh, nói với anh: “Lê Đường, đứng lên chúc một vòng đi.”
Thế là Lê Đường đứng dậy, bắt đầu từ người bác lớn tuổi nhất, mỗi người một ly rượu trắng, chạm cốc xong là ngửa đầu uống cạn. Một bàn người đều hào hứng nhìn, thấy anh uống liên tiếp năm, sáu ly mà sắc mặt không thay đổi thì ai nấy đều vỗ tay reo hò cổ vũ.
Hồng Hướng Phong trên mặt đầy vẻ tự hào.
Có người nói: “Anh Hồng, cậu con nuôi này của anh đúng là chẳng có gì để chê.”
Hồng Hướng Phong khoát tay: “Lê Đường nó hiếu thảo, tao nói gì nó cũng nghe, là một đứa con ngoan, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.”
Một người khác hỏi: “Lê Đường năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?”
Hồng Hướng Phong nói: “Sắp ba mươi rồi đấy. Kết hay chưa thì tự hỏi nó đi.”
Đúng lúc đó, khi Lê Đường vừa uống xong với người cuối cùng, nâng ly định chúc Hồng Hướng Phong thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ cửa phòng bao: “Ba, chúc mừng sinh nhật.”
Trong phòng chỉ có hai bàn tròn lớn, tuy hơi ồn ào nhưng không gian không rộng, câu nói đó khiến tất cả đều nghe thấy. Mọi người cùng quay đầu lại, thấy một chàng trai trẻ đang đứng ở cửa, mỉm cười.
Lê Đường cũng quay lại nhìn, thấy Hồng Mẫn Hàng đã hơn bốn năm không gặp. Cậu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đeo kính, càng làm cho khuôn mặt thêm phần nhã nhặn, tuấn tú, trên mặt mang nụ cười hiền hòa. So với lần cuối Lê Đường gặp cậu, cơ thể có vẻ rắn rỏi hơn, không còn gầy gò như thiếu niên, khuôn mặt cũng không còn non nớt, khí chất toàn thân đã không còn sự sắc lạnh và gai góc ngày xưa.
Hồng Hướng Phong đứng bật dậy: “Về khi nào đấy?”
Hồng Mẫn Hàng bước tới: “Con vừa mới về tới nhà, nghe nói mọi người đang ở đây nên vội vàng chạy đến.” Nói xong, cậu lấy ly rượu trong tay Lê Đường, không để ý đó là ly anh đã dùng, nói với Hồng Hướng Phong: “Ba, con chúc ba một ly, chúc ba sinh nhật vui vẻ.”
Rồi, Hồng Mẫn Hàng uống cạn ly rượu.
Hồng Hướng Phong bật cười sảng khoái, vỗ mạnh lên vai cậu: “Tốt, tốt, con trai ngoan của ba, có tiền đồ rồi!” Sau đó, ông cũng nâng ly, uống cạn.
Ly thứ hai, Hồng Mẫn Hàng chúc Lê Đường: “Anh Lê, mấy năm nay em ở nước ngoài, cảm ơn anh đã chăm sóc ba em.”
Lê Đường đành phải lấy một ly mới trên bàn, rót đầy rượu, nâng lên chạm ly với Hồng Mẫn Hàng: “Người một nhà mà, khách sáo gì chứ!”
Hồng Mẫn Hàng mỉm cười gật đầu: “Đúng, người nhà thì không cần khách sáo, anh em mình cạn ly này nhé.”
Cả hai ngửa đầu, uống cạn.
Sau đó, Hồng Mẫn Hàng lại rót đầy ly, đi chúc rượu Hồng Hướng Quân đang ngồi cạnh Hồng Hướng Phong.
Lê Đường ngồi xuống. Lúc này, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Hồng Mẫn Hàng, anh cũng không ngoại lệ. Hồng Mẫn Hàng đã thay đổi rất nhiều, cậu có thể mỉm cười khách sáo, trò chuyện lịch sự với những người này, lễ phép chúc rượu từng bậc trưởng bối, khiến Hồng Hướng Phong cảm thấy hãnh diện, vô cùng hài lòng. Nhưng trong mắt Lê Đường, cậu ấy đã không còn là Hồng Mẫn Hàng của trước kia nữa.
Đêm đó, uống đến cuối cùng, Lê Đường có hơi say, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng bao, im lặng hút thuốc.
Hai vị trưởng bối trong nhà vẫn đang giữ Hồng Mẫn Hàng lại trò chuyện, hỏi han cuộc sống những năm qua ra sao.
Hồng Mẫn Hàng đều kiên nhẫn, lễ phép trả lời từng câu.
Lúc ra về, Lê Đường định đi lấy xe để chở Hồng Hướng Phong về, nhưng Hồng Mẫn Hàng chặn lại: “Để em đi, anh Lê, anh uống nhiều rồi.”
Lê Đường nói: “Em cũng uống không ít.”
Hồng Mẫn Hàng cười nhẹ: “Em vẫn tỉnh táo.”
Lê Đường hỏi: “Em có bằng lái không?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Em có ở Mỹ.”
Lê Đường đứng dậy, lấy áo khoác treo ở sau ghế: “Thôi, để anh lái. Bằng lái bên đó không dùng được ở đây, về rồi đi hôm nào thi lại một cái.”
Lê Đường lái xe ra khỏi bãi đậu, Hồng Mẫn Hàng đỡ Hồng Hướng Phong lên xe ngồi ghế sau.
Hồng Hướng Phong vừa ngồi xuống là ngủ say ngay, ngáy như sấm. Hồng Mẫn Hàng thì ngồi vào ghế phụ.
Lê Đường vừa khởi động xe, vừa hỏi: “Mấy năm ở nước ngoài, em sống quen không?”
Hồng Mẫn Hàng tháo kính ra lau: “Rất ổn, môi trường rất hợp với em.”
Lê Đường liếc nhìn cặp kính trong tay cậu: “Em bắt đầu đeo kính từ khi nào vậy? Hồi cấp ba đâu có cận mà?”
Hồng Mẫn Hàng đeo kính lại: “Lên đại học, học trong giảng đường, đeo thì nhìn bảng rõ hơn. Sau đeo quen rồi thì không muốn bỏ, cứ cảm thấy đeo cái này vào thì thoải mái hơn.”
“Thoải mái chỗ nào?” Lê Đường hỏi.
Hồng Mẫn Hàng mỉm cười: “Giống như là sẽ không dễ bị người khác nhìn thấu mình đang nghĩ gì.”
Lê Đường nghe vậy cũng bật cười khẽ: “Hiệu quả thật à?”
Hồng Mẫn Hàng nhún vai: “Nên em mới nói là giống như.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
