Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 7

Tắm xong đi ra, Hà Dụ vẫn còn c** tr*n, vừa lau tóc bằng khăn bông, vừa đi về phòng mình để thay đồ.

Phó Thần Sơn đã thay đồ xong, chỉnh tề trong bộ vest, hỏi Hà Dụ: “Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”

Hà Dụ vừa kéo chiếc áo thun qua đầu, vừa đút tay vào tay áo, đáp: “Không có kế hoạch gì cả.”

Phó Thần Sơn đứng trước cửa phòng cậu, hỏi tiếp: “Có cần đi đâu không? Tôi đưa cậu đi.”

Hà Dụ quay đầu lại, mỉm cười: “Không cần, cậu đi làm đi. Chút nữa tôi sẽ ra ngoài đi dạo một mình.”

Phó Thần Sơn dặn dò: “Nhớ ăn sáng nhé, trong tủ lạnh có sữa và trứng, dưới lầu cũng có tiệm bán đồ ăn sáng. Trưa nay chắc tôi không về được, tối tôi đến đón cậu.”

Hà Dụ gật đầu: “Biết rồi, đừng lắm lời nữa, mau đi đi.”

Phó Thần Sơn trông vẫn có chút không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng phải ra cửa.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hà Dụ không vội vã mà thong thả xuống tầng, đi ra con hẻm nhỏ phía sau khu phố, vào một quán ăn nhỏ gọi một phần bánh bao với một bát cháo.

Lê Đường bảo cậu đừng đến sớm quá nên Hà Dụ vừa ăn từ tốn vừa chờ giờ, sau đó đi bộ đến trạm xe buýt, canh thời gian sao cho khoảng 9 rưỡi thì tới được đường Nhân Tín.

Hà Dụ không phải chưa từng nghĩ tới những con đường tốt hơn.

Cậu là cử nhân đại học, khi còn tìm việc, hồ sơ cá nhân của cậu rất đẹp, thành tích học tập và kinh nghiệm hoạt động đều nổi bật. Vậy nên cậu mới được vào Lăng Vân, công ty nổi tiếng có đãi ngộ tốt. Khi ấy cậu tưởng đó là vận may của mình, lại càng cảm thấy hạnh phúc vì được làm việc cùng Phó Thần Sơn.

Nhưng dù hồ sơ có sáng thế nào, một dòng “từng ngồi tù” cũng đủ phủ đen tất cả. Đó là vết nhơ sẽ đi theo cậu suốt đời. Bất cứ công ty nào biết đến tiền án của cậu chắc chắn sẽ không nhận. Còn chuyện Phó Thần Sơn đề nghị cậu quay lại Lăng Vân thì đó là điều Hà Dụ không bao giờ chấp nhận.

Ban đầu, khi nghe chú Phương Văn Thái nói đến Lê Đường, cậu cũng chưa thực sự quyết định có nên nhờ giúp hay không. Nếu không vì sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Chỉ Lộ, giờ có lẽ cậu vẫn yên tâm ở nhà Phó Thần Sơn, tính toán cho tương lai. Nhưng cũng nhờ cô ta, Hà Dụ mới hạ quyết tâm phải rời khỏi Phó Thần Sơn, sống cuộc đời của chính mình.

Trước 10 giờ, Hà Dụ đã tìm đến địa chỉ Lê Đường cho. Đúng như dự đoán, đó là một quán ăn nhỏ tên “Thực Hữu Vị”. Quy mô không nhỏ vì nối liền hai mặt bằng, dường như còn có cả tầng hai. Nhưng cũng không phải kiểu nhà hàng sang trọng, chỉ là quán ăn nhanh thường thấy trong ngõ phố, bán các món ăn Trung Quốc bình dân.

Quán mở ở khu này, đối diện toàn là cao ốc văn phòng, chắc chắn làm ăn rất tốt.

Hà Dụ không hiểu tại sao Lê Đường lại bỏ quán bar để mở một quán ăn nhỏ như vậy.

Dù đã gần 10 giờ, trong quán vẫn còn vài bàn khách, chắc là đang ăn sáng muộn.

Hà Dụ vừa bước vào, cô gái trẻ đứng ở quầy thu ngân liền chào hỏi: “Anh dùng gì ạ?”

Hà Dụ nhìn thực đơn treo trên tường sau lưng cô, rồi đáp: “Tôi tìm Lê Đường.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu rồi gọi lớn: “Lê ca, có người tìm!”

Rất nhanh, có tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống.

Hà Dụ thấy một người đàn ông trung niên cao gầy bước xuống từ tầng hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu. Người đàn ông ấy không phải dạng đẹp trai, nhưng đường nét sắc sảo, mang theo vẻ từng trải đặc trưng của lứa tuổi trung niên, toát lên khí chất cuốn hút.

Anh ta mở lời: “Hà Dụ?”

Nghe giọng trầm khàn đặc trưng ấy, Hà Dụ lập tức xác nhận thân phận người trước mặt, gật đầu: “Lê ca.”

Lê Đường nhìn quanh khách trong quán rồi nói: “Lên đây.” Nói xong quay người lên lầu.

Hà Dụ vội vàng theo sau.

Cầu thang hẹp, vì là quán ăn nên bậc thềm lát gạch cũng hơi dính dầu. Lên đến tầng hai, thấy có một cánh cửa gỗ ngăn phòng. Bên trong là một phòng ngủ đơn giản: một chiếc giường đơn, một cái bàn, một cái tủ, một chiếc TV và hai cái ghế rời rạc.

Lê Đường đóng cửa lại, dọn mớ báo và quần áo vứt lung tung trên ghế, kéo một cái đặt trước mặt Hà Dụ: “Ngồi đi.”

“Cảm ơn Lê ca.” Hà Dụ ngồi xuống.

Lê Đường cũng ngồi ở mép giường, nhìn Hà Dụ: “Cậu quen lão Phương từ khi nào?”

Hà Dụ nghĩ một lát: “Cũng lâu rồi, nhưng thân hơn chắc khoảng năm cuối cùng.”

“Năm cuối? Mới được thả ra hả?” Lê Đường hỏi.

Hà Dụ gật đầu, khẽ đáp: “Mới ra hai ngày.”

Lê Đường lấy từ đầu giường ra một bao thuốc, rút một điếu, rồi ném một điếu cho Hà Dụ. Tay anh ta lớn và thô ráp. Sau đó anh ta đi đến đầu gường tìm bật lửa.

Hà Dụ định tự lấy bật lửa: “Anh để em.”

Lê Đường phất tay, bật lửa rồi đưa gần về phía cậu, ý bảo châm thuốc.

Hà Dụ đành ngậm điếu thuốc lên, châm lửa rồi nói: “Cảm ơn anh.”

Lê Đường cũng hút một hơi sâu, rồi vẩy tàn thuốc: “Lão Phương bảo cậu đến, là muốn tôi kiếm việc cho cậu à?”

Hà Dụ đáp: “Chú ấy có ý đó.”

“Cậu nhìn tôi xem.” Lê Đường dang tay: “Bar thì đóng rồi, giờ chỉ còn quán ăn nhỏ đầy mùi dầu mỡ này thôi.”

Hà Dụ gật đầu, cậu cũng đã thấy rõ.

Lê Đường nhả khói thuốc: “Người lão Phương giới thiệu thì tôi không nói gì, tại sao cậu vào trại tôi cũng không quan tâm. Nhưng việc thì giờ chỉ có ở quán này, nếu cậu muốn làm thì có thể giao đồ ăn cho mấy toà nhà đối diện. Cậu thấy làm được không?”

“Giao đồ ăn đối diện?” Hà Dụ lặp lại.

“Phải, chỉ riêng Lăng Vân đối diện thôi, buổi trưa cũng mấy chục đơn, không thể giao một lượt, phải chạy đi chạy lại. Việc thì vụn vặt, lại mệt, đôi khi còn bị bực. Nhìn cậu thư sinh thế này, nghĩ kỹ đi, đừng làm được một ngày rồi bỏ.”

Hà Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.

Cậu không ngại khổ hay việc nhiều, chỉ là không muốn đến gần Lăng Vân, nơi đó có Phó Thần Sơn và nhiều đồng nghiệp cũ. Cậu không sợ ánh mắt người khác, nhưng cũng không muốn tự đưa mình vào miệng đời.

Lê Đường thấy cậu do dự, nói: “Cứ nghĩ kỹ, không ép. Nhìn cậu còn trẻ, kiếm việc gì mà chẳng được.”

Hà Dụ đưa tay lên xoa mặt, nói: “Lê ca, em làm.”

Lê Đường vẫn hỏi lại: “Nghĩ kỹ rồi chứ?”

Hà Dụ gật đầu: “Nghĩ rồi.”

Lê Đường nghiêng người tới, vỗ vai cậu: “Mới ra tù, đừng vội nản. Từng bước mà đi rồi cũng ổn thôi.”

Hà Dụ gượng cười: “Em hiểu.”

“Được rồi.” Lê Đường nói, “Lương tháng 2000, mỗi đơn giao thêm 1 tệ, bao ăn ba bữa. Siêng chút thì một tháng cũng có ba, bốn ngàn.”

Hà Dụ hỏi: “Có ở lại được không?”

“Ở lại à?” Lê Đường nói: “Bên cạnh là bếp, chỗ tôi còn đâu ra chỗ ở cho cậu?”

Thấy Hà Dụ im lặng, Lê Đường lại nói: “Vài người trong quán đang thuê chung căn ba phòng gần đây, chia ra mỗi người chưa đến 400. Nhưng điều kiện tệ, toàn giường tầng. Nếu cậu chịu thì tôi hỏi họ còn giường không.”

Ở ghép sao? Hà Dụ hơi nhíu mày, thấy như quay lại nơi ngột ngạt tù túng của trại giam. Cậu lắc đầu: “Thôi, để em tự tìm.”

Nếu mỗi tháng được gần 4000, cậu có thể thuê phòng riêng tầm 1000 một tháng, ở một mình thoải mái hơn.

“Khi nào bắt đầu làm?” Lê Đường hỏi.

Hà Dụ ngẩng đầu: “Hôm nay luôn cũng được.”

Lê Đường ngạc nhiên: “Cần tiền gấp à?”

Hà Dụ lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là muốn có việc làm ngay.”

Lê Đường hút hết điếu thuốc, dụi tàn vào gạt tàn: “Rảnh thì làm đi, mấy hôm đầu có người hướng dẫn, sau quen rồi thì tự chạy.”

“Vâng.” Hà Dụ đáp.

Lê Đường nhìn đồng hồ: “Không còn sớm đâu, tí nữa khách sẽ đông. Lúc rảnh thì phụ việc dưới quán, ra ngoài thì báo tôi một tiếng.”

Hà Dụ đứng dậy: “Vậy để em xuống xem trước.”

Lê Đường cũng đứng lên: “Tôi đi cùng, giới thiệu người cho cậu làm quen.”

Tầm 10 giờ đến 11 giờ sáng là lúc vắng khách nhất.

Quán làm ăn tốt, thuê nhiều người. Đến trưa, cô gái thu ngân không làm xuể, còn có người riêng nhận đơn giao hàng.

Làm quán ăn rõ ràng cực và bẩn hơn quán bar, việc vụn vặt, tiền kiếm cũng không nhanh.

Hà Dụ không hỏi Lê Đường vì sao bỏ bar, dù chỉ mới nói chuyện ngắn ngủi, cậu cảm thấy Lê Đường là người có đầu óc. Có thể anh ấy đã có kế hoạch riêng, không cần ai hiểu.

Giống như nếu Phó Thần Sơn biết cậu làm việc này, chắc chắn sẽ không đồng tình. Nhưng giờ cậu cũng chẳng cần sự đồng tình ấy nữa.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 7
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...