Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 8

Sau 11 giờ, khách trong quán bắt đầu đông dần. Điện thoại đặt món cũng liên tục đổ chuông.

Hà Dụ đứng một bên có phần không giúp được gì, còn Lê Đường thì đứng ngoài cửa, đang trò chuyện với ông chủ quán trà sữa bên cạnh. Thi thoảng quay đầu lại thấy Hà Dụ lúng túng đứng đó, nhưng anh ta cũng không trách móc gì.

Bất ngờ, điện thoại của Hà Dụ reo lên, là Phó Thần Sơn gọi đến.

Hà Dụ bước ra góc khuất, bắt máy.

“Alô?” Giọng Phó Thần Sơn vang lên, “Cậu đang ở nhà à?”

Hà Dụ đáp: “Không, tôi ra ngoài rồi.”

Phó Thần Sơn im lặng một lát, rồi nói: “Ra ngoài đi dạo cũng tốt, đừng suốt ngày ở nhà.”

Hà Dụ khẽ “Ừ” một tiếng.

Phó Thần Sơn lại hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”

Hà Dụ nói: “Chưa, mới mấy giờ đâu.”

Phó Thần Sơn dặn: “Nhớ ăn đúng giờ, đừng có lười.”

Hà Dụ cười nhẹ: “Biết rồi, cậu tưởng tôi là trẻ con chắc.”

Phó Thần Sơn thở dài một hơi: “Cậu biết tôi lo cho cậu mà.”

“Không sao đâu.” Hà Dụ đáp, “Tôi tự chăm sóc được. Tôi cúp máy nhé.”

“Ừ.” Phó Thần Sơn nói: “Chiều tôi gọi lại.”

Cúp máy xong, Hà Dụ thấy cậu thanh niên tên Lý Đào đang bưng hai đĩa thức ăn đi qua, liền chạy lại nói: “Để tôi giúp một tay.”

Lý Đào nói: “Không cần đâu Tiểu Hà ca, anh đi rót hai ly trà cho bàn số 3 giúp em là được.”

“À, được.” Hà Dụ xoay người đi lấy ấm trà đặt trước quầy rượu.

Đám nhân viên trong quán đa phần mới mười tám, mười chín tuổi, đều là con nhà quê lên thành phố làm công. Hà Dụ mặc toàn đồ hiệu, bản thân không nhận ra nhưng người khác đều thấy cậu hơi lạc lõng giữa họ.

Khi cậu nói điện thoại ban nãy, cô thu ngân Hạ Tiểu Hà đã để ý đến điện thoại của cậu.

Đó là mẫu điện thoại hàng hiệu đời mới, giá mấy nghìn tệ, đám trẻ làm công như họ chỉ dám nhìn, chẳng ai nỡ mua.

Đến trưa, Lê Đường bảo Hà Dụ đi giao hàng cùng Lý Đào.

Cô bé nhận đơn hàng rất cẩn thận, ghi chép từng địa chỉ chi tiết, dán nhãn từng hộp cơm rồi chia thành từng túi theo tầng và địa điểm giao hàng.

Do quán ở ngay đối diện đường, không cần dùng xe, hai người mỗi người xách một túi đi bộ sang.

Hà Dụ không đến Lăng Vân, toàn bộ đơn giao hàng của cậu đều là ở tòa nhà bên cạnh, đơn giao cho Lăng Vân đều do Lý Đào cầm.

Dù vậy khi đi ngang qua cổng chính của Lăng Vân, Hà Dụ vẫn không kìm được liếc nhìn vào bên trong. Sảnh tầng một gần như không thay đổi so với ba năm trước, nhưng tiếp tân đã đổi người, bảo vệ cũng không quen mặt nữa.

Những công việc như thế này đều vất vả, lương lại không cao nên người đến rồi đi rất nhanh.

Hà Dụ bận đến tận hai giờ chiều mới có thời gian ngồi xuống ăn cơm.

Tay nghề đầu bếp trong quán rất khá, có lẽ nhờ vậy quán mới đông khách. Chỉ là, như bao quán nhỏ khác, món ăn thường nhiều dầu và đậm vị, ăn một hai lần thì ngon, nhưng ăn hoài thì lại thèm món nhà nấu.

Nhân viên và đầu bếp ngồi ăn cùng nhau, Lê Đường cũng ngồi với họ, tay bưng bát cơm to đầy ú ụ, ngồi bàn bên cạnh, thi thoảng với tay gắp món ăn.

Hà Dụ đói lả, vùi đầu ăn cơm.

Lê Đường ngồi sau vỗ vai cậu.

Hà Dụ quay lại, nghe anh ta hỏi: “Thấy sao rồi?”

Hà Dụ cười đáp: “Cũng ổn.”

Lê Đường ăn rất nhanh, ăn xong đẩy bát qua một bên, một chân gác lên ghế, móc thuốc ra hút.

Hà Dụ ăn xong định dọn bát, Lê Đường vỗ vỗ ghế bên cạnh, ném cho cậu điếu thuốc, ra hiệu ngồi xuống hút cùng.

Hà Dụ đành ngồi xuống.

Vẫn là Lê Đường giúp cậu châm thuốc, rồi hỏi: “Trước kia làm gì?”

Hà Dụ tựa lưng vào bàn: “Từng làm nhân viên sale ở một công ty.”

“Công ty lớn à?” Lê Đường hỏi.

Hà Dụ gật đầu, kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt đượm buồn: “Khi đó trưởng phòng rất trọng dụng em, bảo cố gắng vài năm rồi đề bạt.”

“Vậy sau đó sao lại thế?” Lê Đường hỏi.

Hà Dụ cụp mắt, lặng lẽ nói: “Tự ý sử dụng tiền công ty, bị phát hiện.”

Lê Đường cười khẽ một tiếng: “Không ngờ đấy.”

Hà Dụ bất chợt thấy nghèn nghẹn trong họng. Chuyện mà ở trước mặt Phó Thần Sơn cậu vẫn có thể nhẹ nhàng nhắc đến nhưng khi nói trước mặt người ngoài như Lê Đường lại cảm thấy khó mở lời. Tuy nhiên cậu vẫn buộc mình kể tiếp: “Thật ra không nhiều tiền lắm, khi đó mới đi làm, nhà nghèo, nên nổi lòng tham. Tính đầu tư với bạn, tưởng nhanh kiếm lời rồi lấp lại được, ai ngờ…”

Ai ngờ người hợp tác là lừa đảo, ôm tiền chạy mất. Bố bị bệnh vừa phẫu thuật, còn nợ tiền. Mẹ có tiền sử tim mạch, không chịu nổi sốc. Khi công ty phát hiện, bộ phận tài chính bắt đầu kiểm tra tài khoản, sắp bị lòi ra. Tôi không thể mất việc, càng không thể đi tù! Tiểu Dụ, cậu giúp tôi nghĩ cách đi! Tiểu Dụ, giúp tôi với!

Hà Dụ đưa tay lên che trán, che đi cảm xúc trên gương mặt.

Lê Đường lặng lẽ nhìn cậu, nói: “Đường là do mình chọn. Đã làm rồi thì đừng nói không còn cách nào khác. Khi đó sao không nghĩ để lại đường lui cho mình?”

Hà Dụ cúi đầu, nói: “Đúng vậy, giờ nghĩ lại thì cũng chẳng để làm gì.”

Im lặng một lúc, Lê Đường lại hỏi: “Lão Phương dạo này sao rồi?”

Hà Dụ nhớ lại: “Sức khỏe ổn, tinh thần cũng tốt. Còn hai năm nữa là ra tù, chú nói muốn về quê sống yên ổn với vợ con hết quãng đời còn lại.”

Lê Đường nói: “Biết nghĩ như vậy là tốt, người đáng sợ nhất là không nghĩ thông được.”

Hà Dụ mỉm cười, không nói gì thêm.

Lê Đường nói buổi chiều chắc khoảng năm giờ mới có khách. Nhưng so với buổi trưa thì chiều lại không đông bằng. Đám nhân viên văn phòng bên kia tan làm là chẳng ai vào quán nhỏ thế này ăn uống nữa.

Vậy nên buổi chiều, mọi người tụ lại xem TV, là mấy bộ phim cung đấu chiếu đi chiếu lại mà vẫn xem say mê.

Hà Dụ ngồi ngoài cùng, cũng lơ đãng nhìn theo.

Một lúc sau, Hạ Tiểu Hà ngồi xuống bên cạnh, nói: “Em xem bộ này rồi, nữ chính sắp được hoàng thượng đón về rồi đó.”

Hà Dụ cười nhẹ với cô.

Hạ Tiểu Hà hỏi: “Tiểu Hà ca, điện thoại của anh là iPhone à?”

Hà Dụ nghĩ một lát, lấy điện thoại ra đặt lên bàn, nói: “Hàng nhái thôi.”

“Hả?” Hạ Tiểu Hà cầm lấy ấn thử, “Không giống chút nào, màn hình nét lắm.”

Hà Dụ nói: “Thật đấy, hai sim hai sóng, hơn một ngàn. Nếu em muốn, anh nhờ bạn mua hộ.”

Hạ Tiểu Hà trả lại điện thoại: “Em cần gì hai sim, với lại máy nhái mà hơn một ngàn thì đắt quá.”

Hà Dụ mỉm cười, cất lại vào túi.

Tới bốn rưỡi, Phó Thần Sơn gọi đến, hỏi tối muốn ăn gì.

Hà Dụ đứng ngoài lề đường, nói: “Cậu tan làm sớm thế?”

Phó Thần Sơn đáp: “Tôi đi sớm để tránh kẹt xe.”

Hà Dụ cười: “Không cần đâu. Tôi đâu phải chỉ ở lại một hai ngày. Ngày nào cậu cũng xao nhãng công việc vì tôi thì không hay đâu.”

Phó Thần Sơn nói: “Không có gì là không hay cả.”

Hà Dụ cúi đầu, nhẹ giọng: “Thôi đi, cậu còn công việc, còn bạn gái, không cần lo cho tôi. Tôi tự ăn được, cậu lo việc của mình đi.”

“Tiểu Dụ…”

“Tôi còn việc, nói sau nhé.”

Hà Dụ cúp máy.

Rất nhanh, Phó Thần Sơn lại gọi lại. Hà Dụ nhìn tên hiển thị, rồi lại từ chối.

Hạ Tiểu Hà rướn cổ nhìn cậu: “Cãi nhau với bạn gái hả?”

Hà Dụ cười: “Không có bạn gái, cũng không cãi nhau.”

“Hứ.” Hạ Tiểu Hà quay đầu: “Không nói thì thôi.”

Tối ít đơn hàng, Lý Đào đưa túi tới trước mặt Hà Dụ, nói: “Tiểu Hà ca, phiền anh nhé.”

Hà Dụ nhìn qua, thấy có thể tự đi được liền nhận: “Không phiền, sau này còn nhờ mọi người giúp mà.”

Cậu một mình đi giao hàng, đều là người phải tăng ca, không rời chỗ được, vẫn chưa có đơn từ Lăng Vân.

Chỉ là, khi từ tòa nhà bên cạnh đi ra, Hà Dụ thấy Lăng Chỉ Lộ đang đứng trước cửa Lăng Vân, mang túi đeo vai, đi giày cao gót.

Hà Dụ theo bản năng dừng bước.

Quả nhiên một lúc sau, xe của Phó Thần Sơn từ bãi đậu phía sau chạy ra, dừng trước mặt cô. Lăng Chỉ Lộ mở cửa lên xe.

Hà Dụ lúc này mới thong thả quay về quán ăn đối diện.

Gần chín giờ tối cậu mới có thể ăn tối. Ăn xong, Lê Đường bảo cậu về trước.

Hà Dụ hơi ngại, dù người khác không nói gì, chắc hẳn cũng có chút ý kiến.

“Không sao.” Lê Đường nói, “Họ ở gần, còn cậu phải đi xe, cứ về trước đi.”

Hạ Tiểu Hà ngẩng đầu vẫy tay với cậu.

Hà Dụ nói: “Vậy em về trước nhé.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 8
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...