Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 6
Bên trong quán bar nóng hừng hực, âm nhạc vang dội phối hợp cùng ánh đèn chớp tắt liên hồi, luôn có thứ gì đó mê hoặc khiến người ta muốn buông thả.
Nhân viên phục vụ hỏi Hà Dụ: “Anh đi mấy người ạ?”
Cậu đáp: “Tôi muốn gặp chủ quán của các anh.”
Cậu nhân viên có chút ngạc nhiên: “Anh có việc gì không?”
Hà Dụ mỉm cười: “Chủ quán các anh có phải họ Lê không? Có người bạn nhờ tôi đến tìm anh ấy.”
Nhân viên trẻ tuổi tỏ vẻ bối rối: “Chủ quán bọn em không phải họ Lê.”
“Ồ?” Hà Dụ cũng hơi bất ngờ: “Trước đây nơi này có phải gọi là Bất Túy Thành không?”
Người nhân viên trả lời: “Bất Túy Thành đã đóng cửa rồi ạ, bây giờ là chủ khác rồi.”
Hà Dụ chau mày, nhìn xung quanh, hỏi tiếp: “Tôi có thể gặp ông chủ hiện giờ được không?”
Cậu nhân viên nói: “Vâng, anh chờ chút, để tôi hỏi giúp.”
Khi nhân viên rời đi, trong lòng Hà Dụ càng lúc càng bất an, mũi giày phải không ngừng chạm sàn, như muốn vơi bớt lo lắng trong vô thức.
Rất nhanh sau đó, nhân viên quay lại cùng một người đàn ông trung niên.
“Đây là chủ quán bọn em, ông Trương.” Nhân viên giới thiệu.
Hà Dụ gật đầu: “Chào Trương tiên sinh.”
Người đàn ông trung niên đẩy kính lên sống mũi, hỏi: “Cậu tìm lão Lê à?”
Hà Dụ nhanh chóng đáp: “Vâng, tôi tìm Lê tiên sinh. Không biết Trương tiên sinh có cách nào liên lạc được với anh ấy không?”
Ông Trương nói: “Anh ta không làm bar nữa rồi. Quán này đóng cửa là anh ta chuyển sang mở nhà hàng. Tôi không rõ địa chỉ nhưng còn giữ số điện thoại cũ của anh ta, không biết còn gọi được không.”
Hà Dụ nói: “Có còn hơn không, tôi thử xem sao.”
Ông Trương gật đầu: “Được, tôi cho cậu số, tự cậu gọi nhé.”
Nhờ ông Trương, Hà Dụ lấy được số của Lê Đường. Cậu lưu số vào điện thoại mới, không gọi ngay. Danh bạ của cậu rất ít người, lúc đầu chỉ có Phó Thần Sơn, giờ mới thêm cái tên Lê Đường.
Sau khi cảm ơn ông Trương, Hà Dụ rời khỏi quán bar, đi dọc theo con phố cho đến khi tìm được một nơi yên tĩnh mới lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Hà Dụ để mặc nó đổ rất lâu, cuối cùng tự động ngắt.
Cậu bỏ điện thoại vào túi, bất lực thở dài.
Trên đường bắt xe về, Hà Dụ thấy một tiệm nướng bên đường, lúc ấy mới cảm thấy đói. Cậu bảo tài xế dừng xe, gọi một mình hơn chục xiên nướng và hai chai bia, vừa ăn vừa uống bên lề đường. Ăn xong sạch trơn, hút một điếu thuốc rồi mới đứng dậy bắt xe về nhà Phó Thần Sơn.
Lên đến cửa căn hộ thì đã gần 12 giờ đêm.
Hà Dụ mở cửa vào, thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Phó Thần Sơn đang ngồi trên sofa, ôm laptop làm việc, vừa thấy cậu về đã vội đứng lên: “Cậu đi đâu mà về muộn vậy?”
Hà Dụ quay lại đóng cửa, đáp: “Tìm một người bạn.”
“Bạn nào?”
Hà Dụ thấy lạ, cảm thấy Phó Thần Sơn quá mức lo lắng, liền hỏi ngược lại: “Lăng tiểu thư đâu?”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi đưa cô ấy đi xem phim xong thì đưa về.”
Vừa đổi giày, Hà Dụ vừa hỏi: “Xem phim gì? Có hay không?”
Phó Thần Sơn không trả lời. Đợi Hà Dụ thay giày xong đứng dậy, anh lại hỏi: “Tiểu Dụ, bạn cậu là ai? Có ai tôi không biết à?”
Hà Dụ nhíu mày, nói: “Bạn tôi quen trong tù.”
Phó Thần Sơn đứng thẳng, hai tay đút túi, nhìn thẳng vào cậu: “Sao còn liên lạc với những người đó?”
Hà Dụ ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn anh: “Những người đó? Tôi không phải cũng là một trong số họ à?”
“Cậu không giống họ!” Phó Thần Sơn tiến lại gần một bước, phản bác.
Hà Dụ thấy vẻ mặt anh ta như đau lòng thật sự, bỗng cảm thấy tranh luận tiếp cũng vô ích, nên đổi giọng: “Tôi đâu có làm gì, chỉ nhờ bạn tìm giúp công việc thôi.”
Phó Thần Sơn hỏi: “Họ giúp cậu tìm việc gì được?”
Hà Dụ nhún vai: “Không biết, mấy việc lặt vặt như giao hàng, dọn dẹp thì chắc vẫn làm được.”
Phó Thần Sơn tức giận: “Sao cậu có thể làm mấy việc đó?”
Hà Dụ phì cười: “Tôi muốn làm, người ta chưa chắc đã dám nhận. Tôi đâu phải đánh lộn gây sự, mà là biển thủ tiền công ty đấy. Ai mà muốn thuê một người từng ăn cắp tiền của ông chủ cơ chứ?”
Phó Thần Sơn nghe vậy liền sững người, há miệng mà không thốt ra được gì.
Hà Dụ đứng dậy, vỗ vai anh: “Thôi, đừng nói nữa. Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Phó Thần Sơn bỗng giữ lấy tay Hà Dụ: “Tiểu Dụ, cậu chưa từng lấy tiền ai cả, đừng nói vậy. Là lỗi của tôi, là tôi có lỗi với cậu. Cậu có giận thì giận tôi, đừng tự dày vò mình như thế…”
Hà Dụ thở dài, lật tay nắm lấy tay anh ta, hai người đối mặt nhau: “Chuyện đã lâu rồi còn nhắc làm gì nữa. Tôi từng nói, chúng ta là anh em cả đời.”
Anh em cả đời, chỉ cần tôi làm được, tôi đều sẽ vì cậu mà làm.
Hà Dụ không hiểu vì sao, bỗng nhớ đến câu nói năm xưa mình từng nói với Phó Thần Sơn. Những lời nói tưởng như bâng quơ ngày ấy cuối cùng lại trở thành xiềng xích trói chặt trái tim cậu.
Phó Thần Sơn vẫn còn ở phòng khách. Hà Dụ thì lười đi tắm, quay về phòng, đóng cửa.
Cậu nằm xuống giường, thì điện thoại reo.
Cậu rút ra xem, là Lê Đường gọi.
“Alo?” Cậu nhấc máy.
Giọng đàn ông trầm thấp và khàn đặc bên kia: “Ai vậy?”
Hà Dụ hỏi: “Lê ca đúng không?”
“Cậu là ai?” Lê Đường hỏi thẳng.
“Tôi là Hà Dụ, chú Phương bảo tôi đến tìm anh.”
“Chú Phương nào?”
“Phương Văn Thái.”
Lê Đường im lặng một lúc, rồi nói: “Lão Phương ấy hả? Ổng ấy vẫn đang trong đó mà, ra rồi à?”
“Chưa, tôi quen chú ấy trong trại. Trước khi tôi ra, chú ấy bảo nếu cần việc thì tìm anh.”
Lê Đường cười khẩy: “Cũng tử tế ghê.”
“Ừm, chú ấy quan tâm tôi lắm.”
Thật ra thì Phương Văn Thái không hẳn là quan tâm cậu. Hà Dụ nhớ lại năm đầu tiên bị giam, ai ai cũng lạnh nhạt. Phải đến khi cậu hắt bát cơm vào mặt Kiều Mộ Đông, thái độ của chú Phương mới đổi khác.
Lê Đường nói: “Vậy mai đến gặp tôi đi.”
Hà Dụ vội đáp: “Vâng, cảm ơn Lê ca.”
“Ừm. Cậu ghi địa chỉ lại đi. Tốt nhất là khoảng mười giờ sáng đến, đừng sớm quá, trưa thì càng không.”
Hà Dụ lục tìm giấy bút, liên tục “vâng vâng”.
Lê Đường đọc địa chỉ xong thì cúp máy.
Hà Dụ lẩm bẩm lại: “Đường Nhân Tín…”. Nghe rất quen, mà mãi vẫn không nhớ nổi là ở đâu.
Cậu mở trình duyệt trên điện thoại, còn chưa quen mấy tính năng mới nhưng gọi điện, nhắn tin và tra cứu vẫn dùng được. Cậu tra “Đường Nhân Tín”, khi bản đồ hiện ra thì sực nhớ đó là con hẻm đối diện trụ sở công ty Lăng Vân.
Con đường đó có rất nhiều quán ăn nhỏ, ngày xưa làm ở Lăng Vân, cậu và đồng nghiệp thường ra đó ăn trưa. Nhưng phố nhỏ quá, tên đường cậu chưa từng nhớ kỹ.
Hà Dụ hơi bất ngờ vì Lê Đường cho địa chỉ đó. Có lẽ sau khi quán bar đóng cửa, anh ta chuyển sang mở nhà hàng ở đó?
Nằm trên giường, Hà Dụ gõ nhẹ ngón tay lên tờ giấy, quyết định ngày mai cứ tới xem thế nào.
Cậu cởi áo khoác và quần dài, chui vào chăn. Nếu thuận lợi, mong rằng có thể tìm được một công việc để bám trụ, nếu chủ quán còn bao ăn ở nữa thì càng tốt.
Một ngày ngắn ngủi, nhưng Hà Dụ đã trải qua quá nhiều chuyện. Lúc này, cậu mệt đến mức nhắm mắt cái là ngủ ngay.
Sáng hôm sau, cậu vẫn tỉnh dậy sớm.
Vì trong lòng còn chuyện, nên tỉnh rồi là không ngủ lại được. Cậu rời giường, định đi tắm, thay đồ sạch sẽ rồi mới đi gặp Lê Đường.
Vừa mở cửa phòng thì giật mình thấy Phó Thần Sơn đang đứng chờ trước cửa. Hà Dụ ngạc nhiên: “Sớm vậy?”
Phó Thần Sơn nói: “Nghe tiếng cậu dậy, tôi cũng dậy theo.”
Hà Dụ thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, hỏi: “Không ngủ ngon à? Có chuyện gì sao?”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi suy nghĩ cả đêm về chuyện công việc của cậu.”
“Sao cơ?” Hà Dụ vừa hỏi vừa đi về phía nhà tắm.
Phó Thần Sơn đi theo, đứng ngoài cửa phòng tắm: “Đừng tìm mấy người chẳng ra sao giúp cậu nữa. Để tôi lo, cậu quay lại Lăng Vân đi.”
Hà Dụ đang tìm bàn chải trước bồn rửa, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn anh ta qua gương: “Cậu nói đùa à?”
Phó Thần Sơn: “Tôi nghiêm túc. Để tôi sắp xếp, nhất định có thể đưa cậu trở lại.”
Hà Dụ bật cười: “Cậu nghĩ thật đấy à? Tôi quay lại Lăng Vân?”
Phó Thần Sơn dựa vào khung cửa: “Sao lại không thể?”
“Thôi khỏi, tôi không muốn tranh cãi chuyện này.” Hà Dụ vừa cười vừa nói: “Tôi đi tắm đây, cậu ra ngoài trước được không?”
“Tiểu Dụ…” Phó Thần Sơn còn muốn khuyên tiếp.
Hà Dụ đã bắt đầu c** đ*: “Tùy cậu, muốn đứng xem cũng được. Trong trại ai chả tắm chung, tôi quen rồi.”
Mặt Phó Thần Sơn lập tức tái đi, anh nói: “Cậu cứ tắm đi.” Rồi vội vàng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại cho Hà Dụ.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
