Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 5

Hà Dụ đóng cửa lại, tự nhốt mình trong phòng.

Người phụ nữ ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, cậu lờ mờ nghe thấy, đoán chắc cô đang gọi cho Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn chưa từng nhắc với Hà Dụ rằng mình có bạn gái. Thậm chí từ khi Hà Dụ dọn vào ở, cậu cũng không hề nhận ra trong nhà có dấu vết của người phụ nữ nào khác từng sinh hoạt tại đây.

Nếu là Hà Dụ của ba năm trước biết Phó Thần Sơn có bạn gái, có lẽ sẽ đau khổ đến tuyệt vọng. Nhưng hiện tại, cậu lại không cảm thấy gì quá đặc biệt. Tất nhiên, cũng không đến mức vui mừng thay cho anh ta.

Hà Dụ nằm ngửa trên giường, không lâu sau nghe tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” vọng lên nền nhà, rồi cửa phòng bên cạnh mở ra và đóng lại mạnh. Chắc cô ấy đã vào phòng của Phó Thần Sơn.

Hà Dụ ngước nhìn lên trần nhà. Chiếc đèn trần là hình hoa bách hợp trắng, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, rất hợp với phong cách tổng thể của căn hộ. Cậu ngáp một cái, có lẽ do hôm qua mất ngủ, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu nhắm mắt lại.

Giấc ngủ lần này đến bất ngờ mà lại sâu.

Khi tỉnh dậy, Hà Dụ phát hiện trong phòng có thêm một người. Phó Thần Sơn đang ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn cậu.

Hà Dụ dụi mắt: “Cậu về khi nào thế? Sao không gọi tôi dậy?”

Phó Thần Sơn mỉm cười: “Thấy cậu ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức.”

Hà Dụ muốn ngồi dậy, lúc đó mới phát hiện trên người không biết từ lúc nào đã được đắp chăn. Phó Thần Sơn vươn tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo.

Hà Dụ cười, tự tay cài lại cúc áo: “Đừng tốt với tôi như thế, không tôi lại tưởng cậu yêu tôi thật đấy.”

Phó Thần Sơn cười lắc đầu.

Hà Dụ trở mình xuống giường, nghe Phó Thần Sơn nói: “Rửa mặt đi, mình ra ngoài ăn tối.”

“Ờ.” Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh. “Bạn gái cậu trở về rồi.”

Sắc mặt Phó Thần Sơn thoáng cứng lại, sau đó vẫn cố nở nụ cười: “Ừ, cậu ra ngoài, tôi giới thiệu hai người với nhau.”

Nói là giới thiệu, thực chất chỉ là Phó Thần Sơn giới thiệu mà thôi: “Đây là bạn gái tôi, Lăng Chỉ Lộ.” Sau đó quay sang cô ta: “Hà Dụ, anh đã từng nói với em rồi.”

Hà Dụ mỉm cười đưa tay: “Xin chào.”

Lăng Chỉ Lộ nhìn cậu một lúc rồi mới chậm rãi bắt tay: “Anh chính là người ba năm trước bị kết án vì biển thủ công quỹ công ty chúng tôi sao?”

“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn nhíu mày, giọng lạnh đi, kéo cô về phía mình.

Hà Dụ vẫn giữ nguyên nụ cười: “Là tôi. Thì ra là tiểu thư nhà họ Lăng, bảo sao cái tên nghe quen.”

Khi mới tốt nghiệp đại học vào công ty, Hà Dụ từng nghe nói ông chủ lớn có một cô con gái duy nhất. Là hòn ngọc quý của nhà họ Lăng, người thừa kế của Lăng Vân. Khi ấy đám đồng nghiệp trẻ vẫn hay đùa: “Ai cưới được con gái ông chủ là đổi đời.” Không ngờ hôm nay, Phó Thần Sơn chính là người đó.

Lăng Chỉ Lộ không hài lòng vì bị Phó Thần Sơn quát, hất tay anh ra: “Em nói sai sao?”

Phó Thần Sơn giữ chặt tay cô: “Đừng nói nữa, Tiểu Dụ là bạn thân từ nhỏ của anh.”

Lăng Chỉ Lộ đúng là kiểu tiểu thư quen được nuông chiều, cô vùng vẫy, tức giận: “Anh ta từng ngồi tù! Ai biết trong đó anh ta đã làm chuyện ghê tởm gì? Để anh ta ở nhà, không thấy bẩn à?”

“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn bất lực, kéo cô vào phòng mình, đóng cửa cái “rầm”.

Hà Dụ chỉ còn biết cười khổ. Qua lớp cửa đóng, cậu chỉ nghe được giọng Phó Thần Sơn cố gắng hạ thấp, đang dỗ dành cô.

Cậu vào phòng tắm rửa mặt rồi ra ban công. Hà Dụ thật lòng thích cái ban công rộng rãi này. Cậu nằm lên ghế dài, nghĩ thầm có lẽ mình chẳng bao giờ có khả năng sở hữu một căn nhà như thế. Tuổi trẻ từng mơ mộng, giờ chỉ còn là những bong bóng ảo ảnh, chạm nhẹ là vỡ.

Phó Thần Sơn mất gần nửa tiếng mới dỗ được Lăng Chỉ Lộ. Vừa ra khỏi phòng, anh đi thẳng vào bếp rót nước uống, chắc khô cả họng.

Lăng Chỉ Lộ đứng ở phòng khách, lạnh lùng nhìn Hà Dụ, không buồn lại gần.

Thái độ căm ghét ấy, có lẽ bắt nguồn từ chuyện ba năm trước. Về lý mà nói, Lăng Chỉ Lộ đúng là một người bị hại.

Phó Thần Sơn quay lại, gọi: “Đi ăn thôi.”

Hà Dụ đứng dậy, gật đầu cười: “Ừ.”

Lăng Chỉ Lộ xách túi da đen nhỏ, đi theo sau Phó Thần Sơn, không thèm nói một câu với Hà Dụ.

Ra đến cửa, Phó Thần Sơn kéo tay cô, quay lại bảo Hà Dụ: “Đóng cửa giùm tôi nhé.”

Bây giờ nữ chủ nhân đã quay về nên Hà Dụ tự giác ngồi vào ghế sau xe.

Cậu thấy Phó Thần Sơn giúp Lăng Chỉ Lộ mở cửa, còn lấy tay che mép cửa để cô khỏi va đầu; lên xe lại nhẹ nhàng nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.

Hà Dụ chống cằm, lặng lẽ quan sát từng động tác, từng biểu cảm của Phó Thần Sơn.

Cậu thấy rõ sự cẩn trọng trong cách anh ta chăm sóc cô gái kia rất dịu dàng, nhưng không phải từ nội tâm. Có lẽ vì Lăng Chỉ Lộ quá quan trọng, vượt khỏi phạm trù tình yêu đơn thuần.

Hà Dụ khẽ vuốt tay lên ghế da dưới mông mình.

Xe sang, nhà đẹp, bảo sao chưa đến ba mươi mà Phó Thần Sơn đã có cuộc sống như thế.

Bữa tối ba người trở nên gượng gạo.

Lăng Chỉ Lộ không nói chuyện với Hà Dụ, ngồi bên Phó Thần Sơn thì thầm than phiền.

Hà Dụ nghe loáng thoáng, phần lớn là cằn nhằn chuyện công việc, chuyện đi du lịch bị hỏng, bạn bè làm cô bực.

Ban đầu cô cùng bạn đi du lịch, vốn định tuần sau mới về. Nhưng giữa chừng cãi nhau với người ta, nổi giận bỏ về sớm một mình. Cô định về tạo bất ngờ, tiện thể được dỗ dành, ai ngờ lại thấy Hà Dụ.

Phó Thần Sơn kiên nhẫn dỗ dành cô cả buổi.

Hà Dụ cắm đầu ăn phần mình. Cậu không thích món Tây, vị gì ăn cũng thấy lạ lẫm.

Được nửa bữa, Phó Thần Sơn rút từ túi ra một vật, đưa cho Hà Dụ: “Cái này cho cậu.”

“Gì vậy?” Hà Dụ nhận lấy, là một chiếc điện thoại cảm ứng màu đen.

Ba năm trước loại này còn hiếm, giờ đã tràn lan.

Phó Thần Sơn nói: “Tôi nhờ trợ lý mua đấy, tính chiều đưa mà quên mất. Đã lắp sim sẵn rồi, số tôi cũng lưu rồi. Có gì tiện liên lạc.”

Hà Dụ bấm nút mở máy, màn hình to và sắc nét, rõ ràng không phải loại rẻ tiền. Cậu cười: “Cảm ơn.”

Lăng Chỉ Lộ đập mạnh dao nĩa xuống bàn.

“Sao thế?” Phó Thần Sơn khẽ vuốt lưng cô hỏi.

“Không sao.” Cô lạnh lùng đáp.

Hà Dụ biết cô khó chịu vì Phó Thần Sơn tặng mình đồ, lại càng ghét việc cậu không từ chối. Nhưng cậu chẳng mấy để tâm, chỉ nhấp một ngụm súp.

Lăng Chỉ Lộ đặt dao nĩa xuống: “Em không ăn nữa.”

Phó Thần Sơn: “Không ăn thì thôi. Chờ Hà Dụ ăn xong rồi mình đi.”

Cô nhăn mặt: “Em muốn đi xem phim.”

Phó Thần Sơn bất lực, hỏi Hà Dụ: “Cậu đi xem phim cùng luôn chứ?”

Hà Dụ còn chưa kịp trả lời, Lăng Chỉ Lộ đã đứng phắt dậy: “Hai người đi mà xem với nhau!” rồi xách túi bỏ đi.

“Chỉ Lộ!” Phó Thần Sơn đứng dậy gọi theo.

Hà Dụ thấy anh còn lưỡng lự, liền nói: “Còn không đuổi theo đi!”

Phó Thần Sơn bất đắc dĩ: “Cậu nhớ bảo nhà hàng ghi hóa đơn tên tôi, ăn xong thì tự gọi xe về nhé.”

Hà Dụ vẫy tay: “Yên tâm, đàn ông trưởng thành rồi, không sợ lạc đường đâu. Lo bạn gái anh đi.”

Phó Thần Sơn gật đầu, vội vã chạy theo.

Hà Dụ cũng không còn hứng ăn, thấy anh ta đi rồi liền lau miệng, gọi phục vụ tính tiền.

Ra khỏi nhà hàng đã gần 8:30 tối, nhưng với thành phố này, đêm chỉ mới bắt đầu.

Hà Dụ vừa đi vừa nhìn ngắm phố phường rực rỡ ánh đèn, từng dòng người lướt qua. Cậu không khác gì những người đó, trên con đường phồn hoa ấy chẳng ai nhận ra cậu là người mới ra tù.

Chỉ ba năm, thành phố không đổi nhiều, nhưng lòng người đã thay đổi rồi.

Cậu đi gần nửa tiếng thì vẫy taxi.

Cậu nói với tài xế: “Cho tôi đến Hải Loan Thành.”

Hải Loan Thành là một con phố nổi tiếng trong thành phố Sùng Phong, chuyên tụ điểm ăn chơi, còn được gọi là phố bar.

Tài xế nghe vậy lập tức rẽ vào một con hẻm tắt. Gần như tối nào cũng có khách đi Hải Loan Thành, anh ta quá quen với mọi ngả đường dẫn đến đó.

Hà Dụ đến đó không phải để vui chơi, mà là tìm người.

Trong túi áo cậu có mảnh giấy cũ, chữ đã nhòe nhưng vẫn đọc được: “Số 56 Hải Loan, quán Bất Túy Thành.”

Đến nơi, tài xế hỏi cậu muốn xuống ở đâu.

“Số 56.”

Tài xế khựng lại, lái xe thêm chút nữa rồi dừng: “Ở đây, nhưng tôi không rõ chỗ nào cụ thể.”

“Cảm ơn.” Hà Dụ trả tiền rồi xuống xe.

Cả con phố là biển đèn nhấp nháy, nhạc xập xình đan xen tiếng trống bass dội qua đường, nam nữ ăn mặc sành điệu dắt nhau vào những quán bar tên gọi mập mờ.

Hà Dụ trông cũng như một trong số họ. Nếu không phải cậu đang chăm chú đọc các biển hiệu mà chưa vào bất cứ quán nào.

Tới đúng số 56, cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Biên Duyên” chứ không phải “Bất Túy Thành” như trên giấy.

Một nhân viên mặc vest, thắt nơ đứng ở cửa hỏi: “Anh muốn vào không ạ?”

Hà Dụ cúi đầu nhìn lại mảnh giấy trong tay, do dự một lúc, rồi bước vào bên trong.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 5
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...