Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 4
Phó Thần Sơn lái xe rời đi, toàn bộ quần áo mới mua của Hà Dụ đều để lại trên xe, thành ra trên tay cậu trống không, đi lại cũng tiện.
Cậu không bắt taxi như Phó Thần Sơn dặn mà chậm rãi bước về phía trạm xe buýt. Hồi chị gái cậu mới kết hôn đã chuyển đến ở tại căn nhà cũ của anh rể ngoài vành đai ba. Khi đó từ nhà cậu phải đi xe buýt, chuyển hai chuyến mới đến được.
Nhưng vào năm chị gái Hà Dụ mang thai, nhà máy giày da nơi anh rể làm việc gặp trục trặc, anh rể phải chạy qua chạy lại, không thể chăm lo cho vợ. Năm đó, Hà Dụ thường xuyên đến nhà chị, mỗi ngày mẹ nấu cơm ở nhà, đựng trong bình giữ nhiệt để cậu mang tới cho chị gái. Những ký ức đó, đến giờ Hà Dụ vẫn còn nhớ rõ ràng.
Trước khi lên xe buýt, cậu ghé vào siêu thị gần trạm xe mua một chiếc thẻ xe buýt, tiện thể đổi tờ tiền lớn mà Phó Thần Sơn đưa.
Sau đó, cậu đứng trước bảng tuyến xe một lúc để xác định, rồi lên một chuyến xe có tuyến đường quen thuộc.
Vẫn phải đổi xe.
Cả hai chuyến xe đều đông nghẹt, Hà Dụ không có chỗ ngồi, đứng ở cửa sau, tay nắm chặt tay vịn, mắt dõi ra ngoài cửa sổ. Nhiều cảnh vật vẫn quen thuộc như xưa, nhưng cũng có những thứ đã âm thầm thay đổi.
Phó Thần Sơn nói sau khi Hà Dụ vào tù, gia đình chị gái cậu đã chuyển về sống với mẹ cậu, đến khi bị giải tỏa mới quay lại nhà cũ của họ.
Dù nói thế nào, vào những ngày tháng cuối cùng của mẹ, người ở bên chăm sóc là chị gái, còn đứa con trai duy nhất là cậu thì bị nhốt trong một căn phòng tăm tối, chỉ biết dằn vặt, mong ngóng từng mẩu tin về mẹ.
Căn nhà của anh rể là một chung cư cũ từ những năm 90, chỉ cao năm tầng, tường ngoài xám xịt đã bong tróc, loang lổ.
Khu đó không có ban quản lý, chỉ có một ông già giữ cửa, ngồi trên chiếc ghế mây, vừa nghe đài vừa gật gù ngủ.
Trước khi lên lầu, Hà Dụ ghé siêu thị nhỏ gần cổng mua một thùng sữa, rồi mới bước vào hành lang chật hẹp và tối om.
Cậu leo cầu thang lên đến tầng bốn, dừng lại trước cánh cửa sắt bên trái, đưa tay nhấn chuông. Nhưng chuông không kêu, chắc đã hỏng từ lâu, thế là cậu gõ cửa.
Gõ xong, cậu buông tay thì nghe tiếng bước chân bên trong, kèm theo giọng nói của một người phụ nữ: “Ai đấy?”
Hà Dụ nhận ra ngay, là giọng của chị gái mình.
Cậu hít sâu một hơi, trả lời: “Là em.”
Bên trong im lặng một lúc, đúng lúc Hà Dụ định nói tiếp, cửa mở ra. Hà Đình đứng đó, ngạc nhiên nhìn cậu.
Hai năm qua, chị cậu tăng cân rõ rệt, mặc một chiếc áo len màu nhạt, tóc buộc lộn xộn, gương mặt xám xịt, dưới mắt là nếp nhăn rõ rệt. Nhìn bề ngoài, chị sống chẳng mấy vui vẻ.
“Em ra tù khi nào vậy?” Hà Đình hỏi, có vẻ hoảng hốt.
Ánh mắt Hà Dụ hơi tối lại. Cậu đã từng gửi thư báo cho gia đình ngày ra tù, rõ ràng chị chưa từng đọc. Có vẻ như chị đã không còn muốn nhận người em trai này nữa.
Hà Dụ cúi đầu, cười khổ: “Em ra hôm qua.”
Hà Đình tay bám chặt khung cửa, hỏi: “Em đến làm gì?”
Hà Dụ giơ thùng sữa lên: “Em đến thăm chị.”
Hà Đình khựng lại, nói: “Không cần đâu, em đi đi.”
Hà Dụ không ngờ chị lại đuổi thẳng như vậy, kinh ngạc nhìn chị: “Chị?”
Hà Đình lúng túng: “Chị, chị bận lắm, không tiếp em được. Em đi đi…”
“Chị.” Hà Dụ đưa tay đỡ cánh cửa: “Nhà mình bị giải tỏa rồi à?”
Hà Đình trừng mắt: “Chị biết ngay, em đến để đòi nhà phải không?”
“Em không…”
Hà Dụ chưa kịp nói hết, Hà Đình đã ngắt lời: “Em dựa vào đâu mà đòi nhà? Lúc mẹ hấp hối, em ở đâu? Em đi học biết bao nhiêu năm, toàn là mẹ vất vả nuôi em. Chị đi làm cũng cho em tiền tiêu vặt! Còn em? Em biển thủ tiền công ty, mẹ phải lấy gần hết tiền tiết kiệm mấy chục năm để giúp em trả nợ! Khi mẹ nằm viện, em có gửi nổi một đồng nào không? Em có tư cách gì đòi nhà?”
Hà Đình vừa nói, nước mắt vừa chực trào, mỗi lời như một nhát dao đâm vào Hà Dụ.
Cậu thấy tim mình như bị móc từng mảnh ra, nỗi hối hận, đau đớn dồn dập kéo tới, nghẹn trong ngực đến muốn trào máu. Mắt cậu cũng nhanh chóng đỏ hoe, cậu không kìm được hét lên: “Không phải! Em không đến đòi nhà! Em chỉ muốn thăm chị thôi, chị là người thân duy nhất còn lại của em!”
Cảm xúc của Hà Đình rốt cuộc cũng dịu đi một chút, nghẹn ngào nói: “Em đến thăm chị làm gì? Đừng đến nữa. Em làm mẹ tức chết rồi, giờ còn muốn làm chị chết theo sao?”
Nước mắt Hà Dụ trào ra như suối.
Hà Đình nhìn bộ đồ hiệu trên người em, lại lạnh lùng nói: “Giờ em cũng sống tốt rồi mà? Còn chị thì khổ, chồng ốm con nhỏ, tiền đền bù chị phải giữ để phòng thân. Đừng tranh với chị, coi như trả lại cho chị và mẹ, được không?”
“Xin lỗi, xin lỗi…” Giọng Hà Dụ khản đặc.
Cuối cùng Hà Đình không nhịn được, đưa tay xoa đầu cậu: “Tiểu Dụ, giờ ra tù rồi, cố gắng làm lại cuộc đời, đừng sai nữa.”
Hà Dụ dùng mu bàn tay che miệng, gật đầu liên tục.
Khi Hà Đình định đóng cửa, chị chợt nói: “Chờ chút.” Rồi đóng hờ cửa lại, đi vào trong.
Hà Dụ đứng chờ, lát sau chị cầm ra một túi hồ sơ, đưa cho cậu: “Lúc chuyển nhà, chị dọn được mấy thứ của em. Xem cái nào cần thì giữ.”
Cậu mở ra, thấy toàn giấy tờ cũ: Bằng tốt nghiệp đại học, chứng chỉ tiếng Anh, tin học,… Còn có cả sổ tiết kiệm, là tiền dành dụm đầu tiên của cậu sau khi đi làm, có 3.000 tệ. Mẹ và chị chưa từng động vào.
Hà Đình nhìn sổ tiết kiệm, nói: “Không dám để anh rể em biết. Chị giữ lại cho em, coi như vốn liếng làm lại.”
3.000 tệ, giờ còn làm được gì?
Hà Dụ hít mũi, lau nước mắt: “Cảm ơn chị.”
Hà Đình lắc đầu.
Hà Dụ cúi xuống nhặt thùng sữa lên, đưa cho chị.
Chị hơi ngập ngừng nhưng vẫn nhận, nói: “Anh rể em không thích em, em đừng tới nhiều. Lỡ biết lại cãi nhau.”
Hà Dụ nuốt xuống nỗi chua xót, gật đầu: “Em biết rồi. Cảm ơn chị vì tất cả.”
Hà Đình thở dài, không nói gì nữa.
Hà Dụ dùng tay áo lau mặt, nói: “Em đi đây.”
Hà Đình gật đầu. Khi Hà Dụ vừa quay người đi, chị chợt gọi với theo: “Còn chuyện nhà…”
Hà Dụ nói: “Em vốn không định đòi. Mọi chuyện cứ như cũ, chị cứ yên tâm.”
Hà Đình thở phào, khẽ đóng cửa khi cậu bước xuống cầu thang.
Hà Dụ không còn sức quay đầu lại. Cậu nặng nề bước từng bước xuống tầng, đầu óc mụ mị, lê bước về phía trạm xe.
Mấy chiếc xe buýt lướt qua, cậu vẫn chưa định thần. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén khiến vết thương tưởng đã lành lại đau rát như bị xé toạc. Trong khoảnh khắc ấy, lòng cậu đau đến muốn nghẹt thở.
Một chiếc xe buýt khác chạy qua, bụi tung lên, gió thổi ập tới.
Hà Dụ sực tỉnh, lùi lại, giơ tay gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà Phó Thần Sơn.
Phó Thần Sơn vẫn bị kẹt trong công việc chưa về được. Hà Dụ không có điện thoại, không thể liên lạc. Lẽ ra họ sẽ ăn một bữa tối thật tử tế cùng nhau.
Về đến nhà, Hà Dụ nhốt mình trên ban công, tựa vào tường ngồi xuống, rít thuốc từng điếu, nước mắt rơi lặng lẽ.
Những ký ức ấy, mỗi lần nghĩ tới là một lần như bị hành hạ, đau đớn đến mức phải nuốt nước mắt vào trong.
Có lẽ may mắn là Phó Thần Sơn chưa về. Nếu không, ngay cả một góc để cậu gặm nhấm nỗi đau cũng không có, phải tiếp tục che giấu tất cả, diễn ra một bộ mặt giả dối trước người ấy.
Hà Dụ ngồi rất lâu. Đến khi mọi cảm xúc đều được trút ra, nước mắt cũng đã khô trên mặt, không thể chảy thêm được nữa, cậu mới thở dài thật sâu.
Cậu đưa tay ôm mặt, rồi buông ra, đứng dậy.
Cậu đi vào phòng tắm. Đứng trước gương, nhìn đôi mắt đỏ hoe, rồi mở nước nóng.
Nước nhanh chóng nóng lên. Cậu cúi xuống, vốc nước rửa mặt liên tục, muốn rửa trôi tất cả dấu vết còn lại.
Đột nhiên, có cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo cậu từ phía sau, một cơ thể mềm mại dán sát vào lưng cậu, một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai: “Thần Sơn!”
Hà Dụ giật mình, đẩy người phía sau ra.
Người phụ nữ mặc bộ đồ trắng, đi giày cao gót 7 phân, tóc dài, bị cậu đẩy va vào cửa, còn chưa kịp kêu đau thì đã hét lên: “Á! Anh là ai?!”
Cô dùng chìa khóa mở cửa, bước vào nhà. Tiếng nước chảy che đi tiếng bước chân nhẹ. Cô cứ nghĩ trong nhà chỉ có Phó Thần Sơn, nên lúc này hoảng loạn đến mức suýt gọi cảnh sát.
Hà Dụ là người trấn tĩnh lại trước, hỏi: “Cô là gì của Phó Thần Sơn?”
Cô gái khoảng 24, 25 tuổi, dung mạo xinh đẹp, trang điểm kỹ càng, nhìn cậu nói: “Tôi là bạn gái anh ấy. Anh là ai? Sao lại ở trong nhà anh ấy?”
Hà Dụ với tay lấy khăn trên giá, lau mặt, rồi nói: “Tôi là bạn của cậu ấy, tạm thời đang ở nhờ.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
