Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 3
Sau bữa tối, Phó Thần Sơn lái xe đưa Hà Dụ về thẳng nhà.
Giờ ở thành phố Sùng Phong, đừng nói là khu vực đường vành đai hai, ngay cả vành đai ba, bốn cũng đã là tấc đất tấc vàng. Căn hộ mà Phó Thần Sơn mua nằm ở vị trí đắt đỏ như vậy, giá cả chắc chắn không hề rẻ.
Dù biết hiện tại Phó Thần Sơn sống rất khá, nhưng trong lòng Hà Dụ vẫn có chút nghẹn lại. Dù cho cậu không phải ngồi tù, cho cậu ba năm đi nữa, e rằng cũng chẳng đạt được như Phó Thần Sơn bây giờ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc những gì Phó Thần Sơn có được hôm nay là cái giá của tự do mà cậu đã đánh đổi là ngực cậu lại như bị đè nặng, khó thở.
Chiếc xe chạy vào tầng hầm đỗ xe, rồi họ cùng đi thang máy lên lầu.
Căn hộ là dạng chung cư nhỏ, mỗi tầng chỉ có hai căn, tổng cộng bảy tầng. Trên tầng thượng còn có sân vườn, nhưng với điều kiện kinh tế hiện tại của Phó Thần Sơn thì vẫn chưa đủ sức mua căn trên đó.
Nhà Phó Thần Sơn nằm ở tầng năm.
Hà Dụ theo anh bước vào nhà, lập tức ấn tượng với cách bài trí trang nhã, rõ ràng là do nhà thiết kế chuyên nghiệp thực hiện.
Dù chỉ là căn hộ hai phòng một khách nhưng diện tích không nhỏ, phòng khách còn có một ban công lớn đặt hai ghế nằm và một bàn tròn nhỏ, trồng nhiều cây và hoa.
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ và tối giản, đích thị là phong cách sống của một người đàn ông độc thân.
Phó Thần Sơn dẫn Hà Dụ vào phòng dành cho khách: “Cậu ở phòng này nhé, tôi đã bảo cô dọn dẹp thay ga giường mới rồi.” Nói rồi anh mở tủ quần áo: “Tôi còn mua sẵn hai bộ đồ ngủ mới, đều là theo kích cỡ của cậu.”
Không chỉ có đồ ngủ, còn có hai hộp đồ lót mới đặt trong ngăn kéo.
Những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày, gần như Phó Thần Sơn đã chuẩn bị đầy đủ cho Hà Dụ. Còn quần áo mặc bên ngoài, anh định ngày mai đưa Hà Dụ đi mua vài bộ để cậu thử trực tiếp.
“Đi tắm trước đi.”
Hà Dụ gật đầu. Cậu thật sự cần một buổi tắm nghiêm túc. Theo mọi nghĩa, cơ thể cậu giờ đây chẳng hề sạch sẽ. Ngay cả chính cậu cũng cảm thấy mình còn mang mùi ẩm mốc khó chịu của nhà tù.
Phó Thần Sơn còn giúp cậu xả nước bồn tắm, dặn cậu ngâm mình cho thư giãn.
Hà Dụ không quen tắm bồn, cậu thích đứng dưới vòi sen hơn, để nước nóng dội sạch từ đầu đến chân.
Nhưng sự nhiệt tình của Phó Thần Sơn khiến cậu chẳng nỡ từ chối.
Trước khi rời khỏi phòng tắm, Phó Thần Sơn nói: “Có gì cần thì gọi tôi.”
“Ừ.” Hà Dụ chờ anh đi rồi đóng cửa lại.
Cậu c** đ* từng món một, lộ ra thân hình gầy gò nhưng rắn chắc. Phía lưng dưới của anh có một vết sẹo dài do lần xô xát trong phòng giam mà bị thương nặng.
Cậu bước vào bồn, từ từ ngâm mình trong làn nước ấm. Cảm giác mềm mại dễ chịu dần lan khắp cơ thể, khiến cậu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lâu lắm rồi cậu mới được tắm thoải mái thế này.
Hà Dụ ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại.
Cậu tắm khá lâu, Phó Thần Sơn cũng không giục.
Tới khi cảm thấy mình đã được nước nóng gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, cậu mới bước ra khỏi bồn, dùng khăn tắm lau khô người.
Hà Dụ xả nước trong bồn, lấy đồ lót mới mặc vào. Trong phòng tắm vẫn còn đọng hơi nước, vì thế cậu chỉ mặc quần ngủ mà không mặc áo, để trần đi ra ngoài.
Phó Thần Sơn đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cậu thì sững lại, rồi nói: “Mặc áo vào, kẻo cảm lạnh.”
“Đợi chút.” Hà Dụ nói, thấy người vẫn còn ẩm ướt, không rõ là mồ hôi hay nước.
Cậu về phòng, lấy thuốc lá và bật lửa đã mua ban chiều trong túi áo, bước ra ban công, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Tôi hút điếu thuốc, không phiền chứ?”
Phó Thần Sơn đứng dậy, hai tay đút túi quần, im lặng nhìn cậu.
Hà Dụ tránh ánh mắt anh, cầm điếu thuốc đi ra ban công, tựa vào lan can, châm lửa hút một hơi sâu, nhìn ra dãy cao ốc phía xa.
Một lúc sau, Phó Thần Sơn đi tới, khoác chiếc áo ngủ lên vai cậu.
Hà Dụ quay đầu lại.
Phó Thần Sơn nói: “Buổi tối trời lạnh, mặc áo vào.”
Hà Dụ đưa tay xỏ vào tay áo, nói: “Cảm ơn.”
Tối hôm đó, Hà Dụ ngủ không ngon.
Giường trong phòng khách rất mềm, xung quanh yên tĩnh, rèm cửa kéo kín khiến căn phòng tối om. Đáng ra phải ngủ rất ngon, nhưng cậu lại trằn trọc mãi không yên.
Trong đầu toàn là những chuyện cũ, biết rõ có nghĩ cũng chẳng ích gì, nhưng vẫn không thể ngăn mình nghĩ tới.
Cậu xoay người, đưa tay mò tới bao thuốc đặt trên đầu giường, nhưng lại do dự rồi rút tay về. Cậu kéo chăn quấn chặt người, nhắm mắt lại.
Không biết thiếp đi từ lúc nào, rồi mơ thấy những chuyện trong tù: giường gỗ cứng, bữa ăn toàn cải luộc nhạt nhẽo; rồi bỗng chốc cảnh chuyển sang sân vận động, nơi mấy người đang chơi bóng, một bóng dáng cao lớn tiến lại gần từ phía sau, chạm vào mông cậu, hơi thở nóng rực phả lên mặt…
Hà Dụ giật mình tỉnh dậy, toàn thân mồ hôi đẫm ướt. Cậu hất chăn ra, thấy căn phòng tối quá ngột ngạt, liền ra kéo rèm cửa sổ.
Ánh sáng vàng của đèn đường lập tức tràn vào, Hà Dụ ngồi lên bệ cửa sổ, đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Tới khi trời dần sáng, cậu mở cửa ra, thấy Phó Thần Sơn đã dậy.
Phó Thần Sơn mỉm cười quen thuộc: “Ngủ ngon chứ?”
Hà Dụ đáp: “Cũng ổn, chỗ cậu ở yên tĩnh thật.”
Phó Thần Sơn rất vui, bảo cậu đi rửa mặt, “Xong rồi thì mình đi ăn sáng, sau đó ghé mua vài bộ quần áo.”
Hà Dụ không từ chối, đúng là cậu cần vài bộ đồ mới. Nếu được, cậu còn muốn về nhà cũ lấy đồ cũ ra mặc, nhưng giờ nhà cũng không còn và cậu cũng chẳng hy vọng chị gái còn giữ gì của mình.
Bữa sáng họ ăn ở một tiệm trà kiểu Hồng Kông gần nhà Phó Thần Sơn. So với trà sữa và bánh dứa, thật ra Hà Dụ thích cháo và bánh bao hơn. Nhưng lối sống của Phó Thần Sơn vốn rất tinh tế, giờ cậu còn đang dựa vào người ta nên cũng không muốn phá vỡ thói quen ấy.
Ăn xong, Phó Thần Sơn lái xe đưa cậu đi một vòng trong thành phố.
Giờ cao điểm có hơi tắc đường, nhưng họ không vội, nên vẫn thong thả.
Phó Thần Sơn ghé qua khu nhà cũ của Hà Dụ. Cậu từng sống với mẹ và chị gái trong căn hộ cũ rộng chỉ 60m² ấy suốt hơn hai mươi năm. Sau khi chị lấy chồng, chỉ còn lại cậu và mẹ.
Khi ấy mẹ cậu thường nói, căn nhà này để dành cho Hà Dụ cưới vợ. Nhưng giờ đã bị san bằng, xung quanh được xây tường rào và vẽ sơ đồ dự án bất động sản mới, có lẽ sắp sửa xây khu nhà ở cao cấp.
Phó Thần Sơn không dừng lại, chỉ từ từ lái xe lướt qua, rồi tiếp tục đưa Hà Dụ đến thăm lại trường cấp hai cũ.
Chuyến đi khơi lại nhiều ký ức trong cậu, phần lớn là ký ức đẹp. Nhưng ký ức càng đẹp thì hiện thực lại càng thê lương. Hà Dụ không nỡ từ chối ý tốt của Phó Thần Sơn, chỉ đành cúi đầu, để phong cảnh ngoài cửa kính lướt qua mắt mình.
Thấy cũng đã tới giờ, Phó Thần Sơn chở Hà Dụ đi mua quần áo.
Cửa hàng là nơi anh hay tới, chỉ nhìn cách trang trí bên ngoài Hà Dụ đã biết giá cả không hề rẻ.
Phó Thần Sơn hứng thú lướt qua từng giá treo, cẩn thận chọn từng món.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, luôn miệng giới thiệu sản phẩm.
Phó Thần Sơn cười quay lại chỉ vào Hà Dụ: “Chọn cho cậu ấy nhé, lấy nhiều chút.”
Một cô gái trẻ liền bước đến hỏi: “Anh thích phong cách nào ạ?”
Hà Dụ đưa mắt nhìn quanh: “Đồ kiểu thường ngày, thoải mái là được.”
Cậu đâu cần đi làm văn phòng, nên chỉ cần đồ mặc dễ chịu.
Cô nhân viên liên tục đưa cho cậu mấy bộ: “Anh thử mấy bộ này đi, hợp lắm đó.”
Phó Thần Sơn cũng khuyến khích: “Thử xem.”
Hà Dụ gật đầu, tiện tay cầm một bộ đi vào phòng thử.
Quần áo may rất khéo, chất vải mềm, mặc lên rất vừa vặn. Dù đầu cậu vẫn để kiểu sát da, cũng không bị lạc tông.
Cô nhân viên bán hàng khen: “Bộ này mặc lên trông anh trẻ hẳn ra, giống sinh viên ấy.”
Trong gương, đúng là Hà Dụ trông có chút như sinh viên, khỏe mạnh, có sức sống, nhìn còn đẹp hơn thời còn gầy gò ốm yếu.
Phó Thần Sơn đứng sau lưng, nhìn qua gương cũng rất hài lòng, đưa thêm một bộ: “Thử thêm cái này.”
Hà Dụ thử năm, sáu bộ một lúc.
Các nhân viên bán hàng quả thật có mắt chọn đồ, bộ nào cậu mặc lên cũng rất hợp.
Hà Dụ định chọn hai bộ, nhưng Phó Thần Sơn nói luôn: “Gói hết lại, lấy cả đi.”
Hà Dụ ngẩng đầu, thấy anh đang cười tươi: “Bộ này cắt mác đi, mặc luôn nhé.”
Cô nhân viên bán hàng liền nhanh nhẹn gật đầu.
Hà Dụ không từ chối, chỉ nói: “Cảm ơn.”
Có lẽ những gì Phó Thần Sơn có thể bù đắp cho cậu bây giờ chỉ là những thứ như thế này.
Ra khỏi cửa hàng, Phó Thần Sơn nói: “Tôi đi cùng cậu gặp chị Hà nhé.”
Hà Dụ chưa kịp trả lời thì điện thoại của Phó Thần Sơn reo lên: “Chờ chút.”
Hình như là cuộc gọi công việc.
Hà Dụ nghe thấy anh nói: “Hôm nay tôi nghỉ phép.”
Nhưng đầu dây bên kia có vẻ chuyện gấp, cứ khăng khăng không buông.
Sau một lúc, Phó Thần Sơn đành nhượng bộ: “Được rồi được rồi, tôi về ngay.”
Hà Dụ đứng bên cạnh, đợi anh tắt máy rồi nói: “Anh cứ đi lo việc đi, tôi tự đi được.”
Phó Thần Sơn vẫn lưỡng lự: “Hay là cậu đợi tôi xong việc rồi cùng đi?”
Hà Dụ lắc đầu: “Không cần, tôi còn lạ gì đường xá nữa? Tôi lớn lên ở thành phố này mà.”
Điện thoại lại vang lên, người bên kia thúc giục tiếp.
Phó Thần Sơn đành gật đầu, lấy chìa khóa và thẻ mở cửa nhà ra đưa: “Lát nữa cậu tự bắt xe về nhé, tôi không biết mất bao lâu đâu.”
“Ừ.” Hà Dụ nhận lấy.
Phó Thần Sơn lại hỏi: “Hay là cậu lấy xe tôi đi?”
Hà Dụ cười lắc đầu: “Thôi, bao lâu rồi tôi chưa cầm lái, không dám đâu. Cậu cứ đi đi, tôi gọi taxi được mà.”
Phó Thần Sơn gật đầu, đi được vài bước lại quay lại, rút ra một ngàn tệ đưa cho Hà Dụ: “Nhớ ăn gì đó nhé.”
Hà Dụ nhận lấy, đáp: “Được.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
