Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 43

Nhà Mã Thiên có một cô con gái một tuổi, đã là đến nhà thăm hỏi chính thức thì tất nhiên phải chuẩn bị quà. Huống chi Kiều Mộ Đông nhất định muốn đi cùng Hà Dụ.

Thấy còn sớm, Hà Dụ bảo Kiều Mộ Đông lái xe đến trung tâm thương mại gần đó để xem quầy hàng dành cho trẻ em.

Kiều Mộ Đông không có ý kiến gì, lái xe đến phố đi bộ gần đường Nhân Tín, nơi có nhiều trung tâm mua sắm tập trung, để Hà Dụ từ từ chọn lựa.

Khi đang lùi xe vào chỗ đậu trong bãi đỗ xe ngầm, cả hai vừa chuẩn bị xuống xe thì bất chợt thấy có hai người, một nam một nữ đi từ phía thang máy đi tới.

Kiều Mộ Đông và Hà Dụ cùng lúc im lặng không nhúc nhích.

Bãi đỗ xe ánh sáng mờ tối, hai người họ ngồi trong xe nên người bên ngoài khó nhìn thấy, nhưng từ góc độ của họ thì có thể nhìn rõ mặt đôi nam nữ đang đi tới.

Kiều Mộ Đông không cử động vì nhận ra người phụ nữ dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ dáng mảnh mai kia chính là vợ của Lăng Cường, mẹ ruột của Lăng Chỉ Lộ, Chu Tuyết Lam.

Hà Dụ thì không biết Chu Tuyết Lam, điều khiến cậu sốc là người đàn ông đi cùng bà ta. Nếu cậu không nhìn nhầm thì chắc chắn chính là người ấy! Người đã bỏ vợ con rời khỏi thành phố Sùng Phong gần hai mươi năm, vậy mà giờ lại đột nhiên xuất hiện!

Nhìn hai người cùng lên một chiếc xe đối diện, Kiều Mộ Đông có chút trầm ngâm, quay đầu lại thì thấy tay Hà Dụ đang siết chặt cửa xe đến trắng cả khớp ngón tay.

“Làm sao vậy?” Kiều Mộ Đông hỏi.

Hà Dụ hoàn hồn, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Cậu biết người phụ nữ đó à?”

“Người phụ nữ nào?” Hà Dụ hơi sững lại, rồi lập tức lắc đầu: “Không quen. Sao vậy?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Đó là vợ của lão già họ Lăng, Lăng phu nhân đấy.”

Hà Dụ trợn to mắt ngạc nhiên: “Hai người họ?”

Kiều Mộ Đông nhún vai: “Ai mà biết.”

Hà Dụ không ngăn được dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, người đàn ông đó sao lại quen phu nhân nhà họ Lăng, mà còn cùng nhau xuất hiện ở đây?

Xe bên kia đã lái đi, Kiều Mộ Đông kéo tay Hà Dụ: “Đi thôi, xuống xe.”

“Ừm, được.” Hà Dụ mở cửa xe xuống.

Trong trung tâm thương mại, Hà Dụ cứ như người mất hồn. Kiều Mộ Đông cũng nhận ra, anh khoác vai cậu hỏi: “Sao thế? Còn nghĩ chuyện của Lê Đường à?”

Hà Dụ gật đầu qua loa.

Kiều Mộ Đông nói: “Hay để tôi mua lại quán Thực Hữu Vị nhé?”

“Anh á?” Hà Dụ liếc nhìn anh, “Anh có kiên nhẫn mà quản lý một nhà hàng à?”

“Sao cậu biết tôi không có?” Kiều Mộ Đông vừa nói vừa cầm một con gấu bông cao nửa người lên, “Con này thế nào? Trẻ con chắc chắn thích.”

Hà Dụ nhìn con gấu bông lớn, thở dài: “Loại này rất dễ bị bẩn, lại khó giặt. Hồi nhỏ chị tôi có hai con, sau bị mẹ tôi dọn nhà vứt luôn rồi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Cậu đang chọn quà cho trẻ con, đâu phải cho bố mẹ nó.”

Hà Dụ nghĩ một lát, ôm thử con gấu, cảm giác rất mềm, giá cũng không rẻ. Có thể bố mẹ không thích, nhưng trẻ con chắc sẽ mê.

“Được rồi,” Hà Dụ nói, “Anh nói cũng có lý.”

Họ mua một con gấu bông lớn, rồi xuống siêu thị tầng trệt mua thêm đồ ăn dặm và trái cây cho trẻ sơ sinh. Đến giờ cơm tối rồi.

Nhà Mã Thiên nằm ở ven đường vành đai ba, bị kẹt xe. Khi Kiều Mộ Đông lái đến nơi, Hà Dụ đã nhận được cuộc gọi thúc giục từ Mã Thiên: “Không phải bảo đến sớm ngồi chơi chút sao?”

Hà Dụ vội đáp: “Đến rồi đến rồi, đừng lo, bọn em lên ngay.”

Hà Dụ đi trước, xách hai túi đồ, Kiều Mộ Đông ôm con gấu bông phía sau, che gần hết mặt.

Cửa mở, Mã Thiên nhiệt tình ra đón, thấy đằng sau Hà Dụ là một con gấu bông, giật mình: “Cái gì đây?”

Hà Dụ bật cười, nhận lấy con gấu từ tay Kiều Mộ Đông đưa cho Mã Thiên: “Quà tặng cháu gái nhỏ.”

Lông gấu cọ vào mũi Kiều Mộ Đông khiến anh hắt hơi, ngẩng đầu thấy Mã Thiên đang đứng nhìn mình với vẻ mặt sượng sùng.

Kiều Mộ Đông nghiêm túc đưa tay: “Chào anh, tôi là Kiều Mộ Đông.”

Mã Thiên khựng lại, bị Hà Dụ thúc tay mới kịp phản ứng, vội bắt tay: “Kiều tiên sinh, tôi biết ngài, tôi cũng làm ở Lăng Vân, tôi là Mã Thiên.”

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Ừm, đàn anh Mã đúng không, cảm ơn anh đã chăm sóc Hà Dụ.”

Mã Thiên nhất thời chưa kịp phản ứng, lắp bắp: “Không cần khách sáo.”

Vợ Mã Thiên, Nghiêm Tiểu San, mặc tạp dề bước ra, thấy mọi người còn đứng ngoài cửa liền nói: “Mau mời khách vào đi chứ, còn đứng ở cửa làm gì?”

Mã Thiên lúc này mới mời Hà Dụ và Kiều Mộ Đông vào phòng khách.

Kiều Mộ Đông đi trước, Hà Dụ vừa bước vào thì bị Mã Thiên kéo lại, hạ giọng hỏi: “Sao cậu lại đi với Kiều Mộ Đông thế? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thật ra hôm ở KTV, Mã Thiên đã thấy hai người cùng rời đi, đã thấy có gì đó lạ, nhưng vẫn nghĩ họ chỉ là bạn bè thân thiết. Giờ Hà Dụ không dẫn vợ hay bạn gái đến, mà lại dẫn theo một người đàn ông thì thật khó hiểu.

Hà Dụ đã đồng ý để Kiều Mộ Đông đi cùng thì không định giấu Mã Thiên. Với cậu, Mã Thiên vừa như anh trai, vừa là bạn, lúc khó khăn luôn ở bên giúp đỡ, nên Hà Dụ thấy chẳng có gì phải giấu: “Đàn anh, em nói cho anh, đừng sốt ruột, em và Kiều Mộ Đông hiện đang bên nhau.”

Mã Thiên cau mày: “Bên nhau là sao?”

Hà Dụ cười cười, nhìn Kiều Mộ Đông thản nhiên ngồi xuống ghế. Con gái nhỏ của Mã Thiên mới biết đi, từ trong phòng đi ra, thấy Kiều Mộ Đông cao lớn thì lật tức giật mình hoảng sợ, mặt nhăn chạy đi tìm mẹ.

Hà Dụ nói: “Bên nhau như anh với chị dâu ấy.”

Đầu óc Mã Thiên trống rỗng: “Ý cậu là sao? Anh ta là đàn ông mà?”

Hà Dụ kéo tay Mã Thiên: “Đàn anh, anh hiểu rồi chứ? Anh ấy là đàn ông, em cũng là đàn ông, tức là như vậy đó.”

Mã Thiên lần này thật sự hiểu rồi, ngẩn ngơ chẳng biết nói gì, chỉ thốt: “Ngồi đi, ngồi đi, để anh rót trà.”

Hà Dụ ngồi bên cạnh Kiều Mộ Đông, thấy bé gái thò đầu từ bếp ra nhìn lén, liền cười với cô bé. Cô bé lập tức rụt đầu lại.

Hà Dụ nắm tay Kiều Mộ Đông: “Anh đừng nói linh tinh trước mặt đàn anh với chị dâu của tôi đấy nhé.”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng, nắm tay cậu lại.

Mã Thiên mang hai tách trà ra, đặt lên bàn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Anh có vẻ lúng túng, không biết nên nói gì.

Hà Dụ hỏi: “Đàn anh, con gái anh đáng yêu quá, tên gì vậy?”

Mã Thiên đáp: “À, tên là Mã Hân, tên thân mật là Đồng Đồng.” Nói xong, anh quay ra gọi con gái: “Đồng Đồng, lại đây nào.”

Cô bé lững thững tới gần gọi: “Ba ba.”

Mã Thiên bế con lên, nói: “Đồng Đồng chào đi, đây là chú Hà, đây là chú Kiều.”

Cô bé xấu hổ, núp vào lòng ba, không chịu chào.

Hà Dụ lấy con gấu bông ra dụ bé: “Đồng Đồng, chú tặng con gấu này nè, thích không?”

Cô bé tròn mắt nhìn con gấu nhưng không dám cầm, mà có cầm cũng không nổi.

Kiều Mộ Đông cầm gấu từ tay Hà Dụ, giả làm quái vật “gừ” một tiếng vồ tới. Anh cao to, lại là người lạ, làm cô bé sợ phát khóc.

Hà Dụ cười đẩy anh ra: “Thôi đủ rồi, ai lại trêu trẻ con kiểu đó?”

Mã Thiên thấy hai người họ thân thiết thì mặt hơi đơ, nhớ ra phải nhắc vợ đừng hỏi linh tinh, vội bế con tới chỗ Hà Dụ: “Đồng Đồng chơi với chú nhé.” Rồi đi vào bếp.

Cô bé ngẩng lên thấy Kiều Mộ Đông đang nhìn mình thì run nhẹ, òa khóc.

Kiều Mộ Đông véo má bé: “Khóc cái gì!”

Hà Dụ kéo tay anh: “Cút ra!” Rồi bế bé lên dỗ: “Đồng Đồng ngoan, đừng khóc, chú Kiều là đồ xấu, để chú đánh ảnh cho con.”

Lúc ăn cơm, vợ chồng Mã Thiên cố gắng giữ không khí hoà nhã nhưng vẫn có chút gượng gạo.

Mã Thiên định mở rượu trắng uống cùng Hà Dụ, nhưng có Kiều Mộ Đông ở đó thì không thể để cả hai ở lại qua đêm, bèn hỏi: “Mọi người uống chút nhé?”

Hà Dụ nhìn Kiều Mộ Đông, rồi nói với Mã Thiên: “Em uống với anh, Mục Đông còn phải lái xe.”

“Ờ, được, được.” Mã Thiên rót đầy hai chén, Hà Dụ nâng ly: “Đàn anh, em kính anh một ly.”

Hai người cụng ly, cạn sạch.

Mã Thiên hỏi: “Cậu liên lạc với đàn anh Âu chưa?”

Hà Dụ đáp: “Em chưa kịp gọi.”

Mã Thiên nói: “Không vội, để anh gọi trước, bảo anh ấy gọi lại cho cậu để hẹn lịch đi làm chính thức.”

“Thế thì ngại quá.” Hà Dụ nói.

Mã Thiên xua tay: “Anh em bao nhiêu năm rồi, khách sáo gì nữa.”

Hà Dụ cúi đầu, “Đàn anh, anh giúp em nhiều như vậy, em thật không biết phải cảm ơn sao cho đủ.”

Mã Thiên “hầy” một tiếng: “Nói gì thế, đừng khách sáo, là anh em mà!”

Hai người một ly qua lại, không mấy chốc đã uống hết nửa chai rượu trắng.

Nghiêm Tiểu San thì cứ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Kiều Mộ Đông, anh cũng lễ phép đáp lại, lần này nể mặt Hà Dụ mà không nói thêm lời dư thừa nào.

Chỉ là sau đó Mã Thiên uống hơi nhiều, chỉ tay vào Kiều Mộ Đông nói: “Kiều tiên sinh, Kiều thiếu gia, không, Thái tử gia!” Mã Thiên rất vừa lòng với cách gọi này, “Sao anh lại ở bên Hà Dụ nhà chúng tôi thế? Không hợp lý!”

Nghiêm Tiểu San vội thúc chồng một cái: “Anh nói gì linh tinh vậy!”

Kiều Mộ Đông không để bụng, cười nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, ai mà mù mắt lại ném Hà Dụ vào tay tôi chứ?”

Hà Dụ cũng uống không ít, nghe vậy đỏ mặt, mắt ánh nước nhìn Kiều Mộ Đông cười.

“Ném tới á?” Mã Thiên nói, “Ai dám ném cậu ấy? Anh nhặt được ở đâu vậy?”

Kiều Mộ Đông không nói gì, chuyện từng đi tù anh không ngại người khác biết, chỉ sợ Lăng Cường biết rồi lại kéo anh ra mắng cho một trận.

Đầu óc Mã Thiên giờ đã thật sự rối tung, nghĩ mãi không hiểu tại sao Hà Dụ lại ở bên một người đàn ông? Chẳng lẽ là vì ba năm ngồi tù đó? Phải rồi, trong tù đủ loại người, biết đâu Hà Dụ từng chịu ức h**p, tổn thương mới thành ra thế này. Trong lúc nhất thời, Mã Thiên cảm thấy xót xa cho Hà Dụ, đập bàn cái “rầm”: “Tất cả là tại Phó Thần Sơn! Nếu không vì thằng đó, Hà Dụ có đến nông nỗi này không?”

Mặt Kiều Mộ Đông lập tức biến sắc: “Sao lại là vì Phó Thần Sơn mà thành ra như vậy?”

Chuyện Hà Dụ ngồi tù, Mã Thiên luôn cảm thấy có ẩn tình, ban đầu chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, nhưng càng ngày càng bất mãn với Phó Thần Sơn nên càng nghĩ càng không chịu được. Lúc này lại có rượu k*ch th*ch, lại đang ở nhà mình, Mã Thiên không kiềm được liền nói to: “Hà Dụ chẳng phải vì giúp Phó Thần Sơn thu tiền hàng của mấy khách hàng mà mới xảy ra chuyện sao? Tham ô công quỹ á? Tôi thấy có người giở trò thì có!”

Những lời này khiến Hà Dụ lập tức tỉnh rượu, vội vàng túm lấy tay Mã Thiên: “Đàn anh! Đàn anh! Anh say rồi, đừng nói lung tung nữa!”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 43
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...