Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 44

Kiều Mộ Đông nói với Hà Dụ: “Cậu hoảng cái gì? Cứ để cậu ta nói tiếp đi.”

Hà Dụ đứng dậy, tiến đến vừa đỡ Mã Thiên, vừa nói với Nghiêm Tiểu San: “Chị dâu, đàn anh uống nhiều rồi, để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi. Cũng muộn rồi, bọn em không làm phiền nữa.”

Nghiêm Tiểu San thấy Hà Dụ sốt ruột, bản thân cũng lo Mã Thiên uống say rồi nói linh tinh, vội vàng đứng dậy đỡ lấy chồng mình: “Ông xã, dậy đi tắm rồi ngủ.”

Mã Thiên nói: “Anh chưa say, tỉnh táo lắm!”

Nghiêm Tiểu San khuyên: “Tiểu Hà mệt rồi, muốn về nghỉ.”

Hà Dụ cũng nói theo: “Đúng đấy đàn anh, bọn em về chắc cũng hơn mười một giờ rồi, ngày mai Mục Đông còn phải đi làm.”

Cậu thuận miệng tìm đại một cái cớ, Mã Thiên đầu óc không tỉnh táo nên cũng tin. Nhưng vẫn không chịu đi tắm, nhất quyết muốn tiễn Hà Dụ ra cửa, nắm tay Hà Dụ đứng trước cửa nhà, nói: “Cậu là một đứa trẻ ngoan, anh nhìn em vào rồi ra, trong lòng muốn giúp mà không giúp được.”

Hà Dụ nghe anh nói xúc động như vậy, trong lòng cũng nghẹn lại: “Đàn anh, đừng nói thế, anh đã giúp em rất nhiều rồi.”

Mã Thiên lắc đầu, đột nhiên quay sang nhìn Kiều Mộ Đông, nói: “Kiều thiếu gia…”

“Được rồi,” Nghiêm Tiểu San đỡ anh từ phía sau, nghe anh lại định nói linh tinh, liền vội vã ngắt lời, “Kiều tiên sinh và Tiểu Hà phải đi rồi, anh đừng lải nhải nữa! Lần nào uống say cũng như thế!”

Hà Dụ vội vàng nói: “Chị dâu đừng giận, bọn em đi ngay, làm phiền chị chăm sóc đàn anh.”

“Ừm” Nghiêm Tiểu San nói, “Lái xe cẩn thận nhé, trong nhà còn con nhỏ, chị không tiễn xuống lầu được.”

Hà Dụ khoát tay: “Không cần tiễn, chị nghỉ sớm đi.”

Nói xong, Hà Dụ kéo Kiều Mộ Đông bên cạnh mặt đang không có chút cảm xúc nào, nói: “Đi thôi.”

Chờ hai người vào thang máy rồi, cửa nhà Mã Thiên mới đóng lại. Nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại, Hà Dụ không kìm được mà thở phào một hơi.

Kiều Mộ Đông vẫn nhìn cậu, lúc này hừ lạnh một tiếng: “Cậu không có gì muốn giải thích với tôi à?”

Hà Dụ dựa lưng vào vách thang máy, đối mặt với anh, nói: “Không có.”

Kiều Mộ Đông khoanh tay trước ngực: “Giúp Phó Thần Sơn thu tiền là chuyện gì?”

Hà Dụ cúi đầu: “Lúc đó làm sale, ai rảnh thì giúp thu tiền, có gì lạ đâu.”

Kiều Mộ Đông nói: “Cậu tưởng tôi dễ bị lừa lắm hả?”

Nghe vậy, Hà Dụ bật cười: “Thỉnh thoảng anh cũng dễ bị lừa thật.”

“Cậu!” Kiều Mộ Đông không nhịn được giơ nắm đấm lên.

Đúng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng xuống đến tầng trệt, Kiều Mộ Đông buông tay ra, nói: “Về nhà xem tôi xử lý cậu!”

Trên đường về, Kiều Mộ Đông lái xe, Hà Dụ tựa vào cửa sổ xe, nghe nhạc nhẹ trong radio, men rượu bị nén trước đó dần dần bốc lên, trong ánh sáng chập chờn của xe, anh nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sau đó, Hà Dụ bị tiếng đóng cửa xe đánh thức. Kiều Mộ Đông xuống xe, vòng qua bên phụ lái, mở cửa xe, nói với Hà Dụ: “Xuống xe!”

Hà Dụ mở mắt nhìn xung quanh, đã về đến bãi đỗ xe khu nhà Kiều Mộ Đông. Cậu tháo dây an toàn, xuống xe. Chân vừa chạm đất liền thấy hơi mềm, ngã chúi về phía trước, vừa vặn được Kiều Mộ Đông đỡ lấy.

Hà Dụ biết là men rượu phát tác rồi, liền ôm lấy Kiều Mộ Đông không buông: “Không đi nổi nữa, cõng tôi lên đi.”

Kiều Mộ Đông lạnh lùng cười khẩy: “Làm nũng quậy phá để không phải nói đúng không?”

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh: “Nói cái gì?”

Kiều Mộ Đông: “Nói cậu sao lại gánh tội thay cho Phó Thần Sơn trong vụ thu tiền kia.”

“Anh nói bậy gì vậy!” Hà Dụ nói, “Đàn anh biết gì đâu? Chỉ biết tôi từng thu tiền hộ Phó Thần Sơn thôi, mấy chuyện không có thật kia là anh ấy đoán bừa.”

Kiều Mộ Đông ôm lấy eo Hà Dụ, giữ lấy người cậu, hỏi: “Cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?”

Hà Dụ bật cười: “Câu hỏi lặp đi lặp lại thì khỏi bàn nữa đi.”

Kiều Mộ Đông ôm chặt Hà Dụ, tay trái nâng cằm cậu lên: “Là cậu biển thủ hay Phó Thần Sơn? Nói rõ đi? Tôi thấy lúc mới vào tù cậu như gà trụi lông, còn dám phạm pháp, gan to thật!”

Hà Dụ chớp mắt: “Thanh niên ai chẳng bốc đồng, không phải anh cũng vào trại à? Còn phải nhờ ba anh cứu ra.”

“Tôi nói là tôi không có nhờ ông ấy!” Kiều Mộ Đông gào lên.

“Không nhờ, không nhờ,” Hà Dụ dỗ anh, “Nên mới nói đừng tin lời người khác, không thể nhìn mặt bắt hình dong. Không tin thì mai đàn anh tỉnh rượu, anh gọi hỏi, ngoài việc biết tôi thu tiền, anh ấy còn biết gì đâu?”

Kiều Mộ Đông vẫn hừ lạnh, không tin.

Hà Dụ áp mặt vào ngực anh, rồi ngẩng đầu nhìn đường nét cằm sắc sảo của Kiều Mộ Đông, bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng, liền nhón chân lên cắn nhẹ một cái, sau đó vội buông ra: “Sáng anh không cạo râu à, đâm chết người ta rồi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Ai bảo không? Ngày nào cũng cạo! Đây gọi hormone nam dồi dào!”

Hà Dụ bật cười: “Anh biết hormone là gì không đấy?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Đệt! Ai mà không biết!”

Nói rồi, anh hôn mạnh lên môi Hà Dụ, tay vòng ra sau lưng b*p m*ng cậu qua lớp quần.

Hà Dụ th* d*c, dưới tác động của rượu, cơ thể phản ứng mạnh hơn cả Kiều Mộ Đông, bên dưới căng cứng, ép chặt g*** h** ch*n cậu.

Kiều Mộ Đông buông tay khỏi cằm Hà Dụ, luồn tay vào tóc cậu giữ chặt đầu, hôn sâu cuồng nhiệt, một chân nhấc lên cọ nhẹ vào chỗ nhạy cảm của Hà Dụ.

Hà Dụ vốn đã không vững, ngả người vào cửa xe, hai tay ôm lấy vai Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông bỗng nhiên bế Hà Dụ lên, dùng tay nâng gối cậu để chân cậu quấn quanh eo mình, Hà Dụ hoảng hốt, cơ thể phía sau dựa vào cửa xe, bị Kiều Mộ Đông một tay n*ng m*ng, toàn bộ cơ thể dựa vào Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông vừa cắn cổ cậu, vừa c** q**n, tay luồn vào trong xoa bóp chỗ mẫn cảm nhất của cậu.

Ngay khi định kéo tuột quần Hà Dụ xuống, thì tiếng bảo vệ vang lên từ cổng bãi xe: “Ai đấy? Làm gì đấy?”

Hai người lập tức khựng lại, Hà Dụ hoảng hốt vùi đầu vào ngực Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông tức giận đập mạnh lên xe, còi báo động vang lên, anh gào lên: “Phiền chết đi được! Tôi là chủ nhà ở đây, ông quản cái quái gì?”

Bảo vệ cũng giật mình, giọng nhỏ hơn: “Thưa ngài, xin đừng làm loạn ở bãi xe…”

Kiều Mộ Đông quát: “Quy định nào của chung cư cấm làm việc riêng trong bãi xe?”

Vì vị trí khuất nên hai bên không thấy mặt nhau, chỉ nghe tiếng, bảo vệ lúng túng: “Thưa ngài, đây là nơi công cộng, không phù hợp…”

Kiều Mộ Đông gầm lên: “Tôi làm vợ tôi dưới nhà tôi cũng đến lượt ông quản à?!”

Hà Dụ vùi mặt vào vai anh, lúc này đập nhẹ vào tay anh: “Được rồi! Đừng nói bậy nữa!”

Kiều Mộ Đông đè đầu cậu xuống không cho ngẩng lên.

Bảo vệ lại nói: “Thưa ngài, nếu ngài còn tiếp tục, tôi sẽ phải gọi cảnh sát…”

Hà Dụ khẽ nói: “Đừng mất mặt nữa, về nhà rồi nói.”

Kiều Mộ Đông nói: “Sao lại không? Đây đâu phải dưới bồn hoa, chỗ khuất mà cũng không cho à!”

Hà Dụ bất ngờ vùng ra, đứng dậy kéo quần: “Tùy, anh cứ tiếp tục cãi nhau đi, tôi về trước tự làm!” Nói xong thực sự định bỏ đi.

Kiều Mộ Đông vội kéo cậu lại: “Tự cái con chim!”

Hà Dụ nói: “Thế anh có đi không?”

Không còn cách nào, Kiều Mộ Đông bỏ lại bảo vệ, cùng Hà Dụ đi vào thang máy.

Đến thang máy, Hà Dụ nhất quyết không vào cùng Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông nổi giận: “Đầu óc cậu có vấn đề à?”

Hà Dụ ngẩng lên liếc nhìn: “Trong thang máy có camera.”

Kiều Mộ Đông xắn tay áo: “Bãi xe cũng có camera đấy! Muốn ăn đòn không?”

Hà Dụ cương quyết không chịu vào: “Anh đi trước đi, tôi đi thang máy bên cạnh!”

Kiều Mộ Đông bó tay, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, chửi một câu: “Đồ thần kinh!”

Về đến nhà, Kiều Mộ Đông đang thay giày. Hà Dụ tiến lại ôm lấy anh từ phía sau, kéo áo anh.

Kiều Mộ Đông vội đóng cửa, bế Hà Dụ vào nhà.

Hà Dụ bị ném lên ghế sofa, cậu lồm cồm bò dậy: “Không ở sofa, lên giường!”

Vừa đến cầu thang, Hà Dụ lại bị anh đè lên lan can hôn tới tấp. Cậu vòng tay ôm cổ Kiều Mộ Đông, vừa hôn vừa nài nỉ: “Lên giường đi mà.”

Kiều Mộ Đông nói: “Làm gì phải phiền phức thế?”

Vừa nói vừa bắt đầu cởi áo Hà Dụ.

Hà Dụ chống cự không nổi, lưng bị lan can siết phát đau, phần da thịt trước ngực lõa lồ dưới ánh đèn. Kiều Mộ Đông dùng ngón tay xoa mạnh điểm đỏ ở ngực, không ngừng hôn lên cổ và yết hầu cậu, thỉnh thoảng còn m*t một cái.

Cơ thể Hà Dụ trượt xuống, ngồi dựa vào bậc thang. Kiều Mộ Đông mặc kệ cậu dựa vào bậc thang, anh quỳ trước mặt Hà Dụ, luồn tay dưới chân cậu nâng lên và tiếp tục hôn.

Lưng cọ vào cầu thang lạnh buốt khiến Hà Dụ đau đớn, muốn giãy dụa nhưng không thoát nổi, chỉ có thể hé miệng th* d*c.

Trong lúc hôn, Kiều Mộ Đông đã nâng eo Hà Dụ, một tay lột quần dài và cả đồ lót của cậu ra. Nửa cơ thể phía dưới lộ ra trong không khí lạnh nửa đêm, dưới mông là gạch men lạnh toát, Hà Dụ rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn, nói: “Đừng ở đây!”

Nhưng đã quá muộn, Kiều Mộ Đông căn bản không chịu dừng lại, móc lọ gel bôi trơn từ túi áo, bôi lên tay rồi luồn vào dưới Hà Dụ, đồng thời c** q**n mình, lộ ra vũ khí c**ng c*ng g*** h** ch*n


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 44
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...