Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 42

Lê Đường không hề do dự cởi hết quần áo trên người, lộ ra phần thân trên gầy gò nhưng rắn chắc, đầy những vết sẹo cũ sẫm màu. Anh thay đồ xong, nói: “Lão già Hồng Hướng Quân và Hồng Hướng Quốc đã mua chuộc bệnh viện, bây giờ Hồng Mẫn Hàng chỉ mới có ý thức, hoàn toàn không thể tự di chuyển nếu không có hỗ trợ điều trị. Họ muốn nhân cơ hội này để kiểm soát toàn bộ Đế Hồng.”

Kiều Mộ Đông hơi nghi hoặc: “Hồng Mẫn Hàng không có con trai cũng chẳng có anh em, nếu tôi là chú của cậu ta, thì thừa dịp này xử luôn hắn chẳng phải là xong hết rồi sao?”

Lê Đường liếc nhìn hai đàn em ngồi ghế trước của Kiều Mộ Đông, không lên tiếng.

Kiều Mộ Đông nói: “Không sao, hai người đó theo tôi hơn mười năm rồi.”

Lê Đường tiếp lời: “Dưới tay Hồng Mẫn Hàng có một sòng bạc ngầm quy mô không nhỏ, trước đây mỗi tháng đều có lượng tiền lớn đổ vào tài khoản của Đế Hồng, hai ông chú của cậu ấy đều nhìn thấy. Nhưng toàn bộ sòng bạc đó là do Hồng Mẫn Hàng tự tay gây dựng, hai ông chú chỉ biết có tồn tại cái sòng đó, không biết vị trí cụ thể, cũng chẳng rõ ai phụ trách. Giờ Hồng Mẫn Hàng gặp chuyện, nguồn tiền từ sòng bạc lập tức bị cắt, hai ông chú tất nhiên không cam lòng, mới muốn giữ mạng cậu ấy lại để moi ra đầu mối đó, biến nó thành của riêng mình.”

“Ừm.” Kiều Mộ Đông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lê Đường nói: “Hơn nữa, hiện tại Đế Hồng đang rất cần tiền.” Nói xong, ánh mắt anh nhìn về phía Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông hỏi: “Sao vậy?”

Lê Đường nói: “Nghe Mẫn Hàng nói, Lăng Vân có ý định hợp tác với Đế Hồng để đầu tư xây dựng doanh nghiệp mới ở phía Nam thành phố.”

Kiều Mộ Đông hơi sững người, nhớ lại hình như trong cuộc họp trước cũng có nhắc tới chuyện này, nhưng lúc đó mình đang làm gì nhỉ? Có lẽ là đang mơ màng.

Lê Đường tiếp tục: “Nhưng Hồng Mẫn Hàng nhìn xa hơn, cậu ấy muốn nhân cơ hội này phát triển toàn bộ khu vực Tiểu Tiên Lâm ở phía Nam, tuyên bố sẽ biến nó thành thung lũng Silicon ngành công nghiệp điện tử của thành phố Sùng Phong.”

Kiều Mộ Đông nghe vậy, cảm khái: “Tham vọng của Hồng Tiểu Miêu không nhỏ chút nào.”

Lê Đường nói: “Đúng vậy, vì thế khi Đế Hồng vào tay cậu ấy, quy mô đã gấp đôi thời cha nuôi tôi còn sống.”

Kiều Mộ Đông nhớ lại quá khứ, đứa trẻ luôn mặc quần đùi thùng thình, đi dép lê, ôm con mèo và hay sụt sịt mũi kia, trong lúc nhất thời cảm thấy giữa mình và Hồng Mẫn Hàng cũng chẳng tính là bạn bè, chưa từng thực sự hiểu nhau.

Lê Đường nói: “Quyết định nằm trong tay Lăng Vân. Hiện tại khu trung tâm thành phố mà Lăng Vân chiếm giữ rất khó mở rộng quy mô, theo xu hướng phát triển thì chắc chắn phải chuyển ra ngoài thành phố. Lăng Vân là đầu tàu ngành công nghiệp điện tử Sùng Phong, nếu thực sự hợp tác thành công với Đế Hồng, tiềm năng phát triển về sau của khu Tiểu Tiên Lâm là không thể lường trước. Vậy nên để thể hiện thành ý và thu hút Lăng Vân, Mẫn Hàng đã đổ rất nhiều vốn vào đó ngay từ đầu, bao gồm cả khoản chi để xin đất từ chính phủ. Ban đầu hai bên đã đàm phán gần xong, chỉ còn thiếu bước ký kết, ai ngờ đúng lúc đó Mẫn Hàng gặp chuyện.”

Kiều Mộ Đông trầm ngâm, rồi bất chợt hỏi: “Người phụ trách kế hoạch bên Lăng Vân là ai?”

Lê Đường xòe tay ra, tỏ vẻ không biết: “Nhưng…” Anh nói tiếp, “Hai anh em Hồng Hướng Quân chắc chắn sẽ không dừng kế hoạch này lại, nếu không thì Đế Hồng sẽ trắng tay. Vấn đề là không rõ thái độ bên Lăng Vân thế nào.”

Lúc này, xe đã chạy khá xa, đàn em ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: “Đông ca, mình đi đâu đây?”

Kiều Mộ Đông bảo họ lái đến phố Nhân Tín, tiện đường đưa Lê Đường về và đón Hà Dụ về nhà.

Lê Đường vì cảm kích sự giúp đỡ của Kiều Mộ Đông nên đã nói hết mọi thông tin mình biết từ Hồng Mẫn Hàng cho anh nghe, nhưng anh không có ý định mượn thế lực của Kiều Mộ Đông để đối phó hai anh em Hồng Hướng Quân.

Ngược lại, chính Kiều Mộ Đông là người chủ động hỏi: “Bước tiếp theo anh định làm gì?”

Lê Đường nói: “Tôi muốn tìm người đang giúp Mẫn Hàng quản lý sòng bạc, đó là tâm phúc và quân bài cuối cùng của cậu ấy, sau đó là những thế lực còn sót lại của cậu ấy trong Đế Hồng.”

“Lê ca,” Kiều Mộ Đông nhắc nhở, “Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói, với thân phận hiện tại của anh mà đi tìm người dưới tay Hồng Mẫn Hàng thì e là không có sức thuyết phục bằng hai ông chú kia đâu. Người nhà họ Hồng nào mà không coi anh là kẻ thù?”

Lê Đường nghiêm giọng: “Tôi hiểu. Nhưng tôi không thể đứng nhìn đế chế của cha nuôi tôi tạo ra bị người ta chia năm xẻ bảy, ngay cả con trai duy nhất của ông ấy cũng không tha.”

Kiều Mộ Đông vỗ vai anh: “Tôi không có lý do ngăn cản anh, nếu cần giúp gì thì cứ nói với anh em một tiếng.”

Lê Đường gật đầu trịnh trọng.

Xe dừng trước cửa tiệm Thực Hữu Vị, Hà Dụ đã ngồi trên ghế trước cửa cả chiều, thấy xe của Kiều Mộ Đông từ xa thì lập tức đứng dậy.

Lê Đường nhảy xuống xe trước, Hà Dụ vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Lê ca, anh không sao chứ?”

Lê Đường lắc đầu, cười nhẹ: “Cậu liên hệ công việc thế nào rồi?”

Hà Dụ nói: “Em vẫn chưa gọi điện cho họ.”

Lê Đường bảo: “Thương lượng sớm thì không cần quay lại đây nữa.”

“Lê ca, sao vậy?” Hà Dụ hơi ngạc nhiên.

Lê Đường khoác vai cậu, ngước nhìn bảng hiệu Thực Hữu Vị: “Gần đây có chút chuyện, tạm thời không thể chia sức lo cho quán được nữa, có lẽ phải đóng cửa một thời gian.”

Hạ Tiểu Hạ đang ngồi sau quầy thu ngân nghe thấy vậy thì vội chạy ra, tròn mắt hỏi: “Ông chủ, anh định nghỉ làm à? Tạm thời thôi đúng không?”

Hà Dụ cũng hỏi: “Phải đóng lâu không? Chỉ là tạm thôi chứ?”

Lê Đường trầm mặc một lúc: “Tiền thuê một tháng cũng không ít, không thể để mọi người đợi không lương như vậy. Chuyện này kéo dài bao lâu tôi thật sự không biết. Nếu có thể, tôi muốn sang nhượng lại cửa hàng.”

Hà Dụ ngước lên nhìn bảng hiệu đã bị ám khói dầu mỡ, trong lòng dâng lên cảm giác luyến tiếc.

Hạ Tiểu Hạ thì càng hoang mang: “Ông chủ, anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Lê Đường nói: “Không cần vội, tôi vẫn sẽ suy nghĩ thêm, tốt nhất là có thể sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.”

“Lê ca,” Hà Dụ khẽ nói.

“Hà Dụ,” Lê Đường đưa tay ra, “Không làm ở đây nữa thì sau này vẫn là anh em. Cậu là sinh viên, học hành bao nhiêu năm vất vả, đừng bỏ phí.”

Hà Dụ đưa tay bắt lấy tay anh.

Lê Đường siết tay cậu lại, kéo cậu lại gần, khoác vai nói: “Phải làm nên trò nên trống.”

Hà Dụ cảm động ôm chặt Lê Đường, nói: “Cảm ơn Lê ca.”

Kiều Mộ Đông đứng bên xe nhìn suốt một lúc, lúc này mới bước tới kéo Hà Dụ ra: “Được rồi, hết chưa đấy? Có phải chia ly sinh tử đâu.”

Lê Đường vẫy tay: “Cậu đi trước đi, tôi để họ dọn dẹp rồi đóng cửa.”

Hà Dụ nhìn Kiều Mộ Đông rồi lại nhìn Lê Đường: “Vậy em đi trước, Lê ca, sau này có việc gì cứ gọi cho em, đừng ngại.”

Lê Đường vỗ nhẹ lưng cậu cười.

Dù không phải sinh ly tử biệt, nhưng vẫn có chút không nỡ. Trong giai đoạn khó khăn nhất, Lê Đường đã đưa tay kéo cậu một cái, Hà Dụ cảm thấy cả đời này mình nên biết ơn người đó.

Hà Dụ mở cửa ghế phụ xe của Kiều Mộ Đông, mới phát hiện trên xe còn có hai người nữa.

Hai thanh niên đó đều trông khoảng hơn hai mươi tuổi, thấy Hà Dụ liền cười cợt, một người gọi to: “Chị dâu!”

Người kia không chịu thua, cũng gọi theo: “Chị dâu!”

Hà Dụ lập tức dở khóc dở cười.

Kiều Mộ Đông đi tới, phẩy tay một cái: “Cút xuống hết cho tao, tự mà bắt xe về!”

“Đông ca…” Hai thanh niên làm mặt đưa đám rồi xuống xe.

Kiều Mộ Đông đứng cạnh Hà Dụ, khoác vai cậu, rồi vẫy tay với hai người kia: “Lại đây.”

Hai người bước tới, Kiều Mộ Đông chỉ người gầy nhỏ hơn nói: “Đây là Tào Hiệp, biệt danh Hà Tử.” Rồi chỉ sang người cao to nhuộm tóc vàng: “Đây là Vệ Vinh Hy, mọi người gọi là Tiểu Tam.”

Hà Dụ mỉm cười, gật đầu chào.

Kiều Mộ Đông nói: “Sau này cần người làm việc thì cứ gọi bọn nó, đảm bảo lúc nào cũng có mặt.”

Vệ Vinh Hy đứng thẳng người: “Chị dâu có việc, cứ ra lệnh.”

Hà Dụ nói ngay: “Không được gọi tôi là chị dâu.”

Kiều Mộ Đông đính chính: “Gọi là Dụ ca.”

Tào Hiệp liền cười toe: “Chào Dụ ca!”

Kiều Mộ Đông móc túi áo lấy ra hai trăm tệ đưa cho họ: “Tự bắt xe mà về.”

Hai người vội cảm ơn.

Kiều Mộ Đông suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Dạo này thế nào?”

Vệ Vinh Hy nói: “Cũng bình thường thôi.”

Kiều Mộ Đông rút thêm ba trăm tệ, cầm trong tay: “Tao nghe nói dạo này có đứa hút đá?”

Vệ Vinh Hy và Tào Hiệp nhìn nhau, lắc đầu: “Đông ca, không phải người của tụi em đâu, tụi em không đụng tới cái đó.”

Kiều Mộ Đông đưa tiền cho họ: “Nếu để tao biết đứa nào dính vào cái đó, đừng hòng làm anh em nữa.”

Cả hai nhận tiền, liền nói: “Tụi em đi bắt xe ngay, không làm phiền Đông ca với Dụ ca nữa.”

Rồi rời đi.

Kiều Mộ Đông lái xe đi, Hà Dụ ngồi ghế phụ, đang phân vân có nên gọi điện cho Mã Thiên.

Kiều Mộ Đông nói: “Đã quyết rồi thì gọi luôn đi.”

Hà Dụ suy nghĩ một chút rồi bấm số.

Mã Thiên rất vui khi nhận được cuộc gọi của Hà Dụ. Cậu kể sơ về tình hình hiện tại, cũng nói rằng định đến gặp Âu Vận Gia để bàn bạc.

Mã Thiên nói: “Rất tốt, phải như vậy, đừng chần chừ nữa.”

Hà Dụ cười khẽ: “Cảm ơn anh, đàn anh.”

“Khách sáo gì!” Mã Thiên nói,

“Vừa hay có dịp, tối nay qua nhà anh ăn cơm đi. Anh bảo chị dâu chuẩn bị vài món, anh em mình làm vài ly.”

Hà Dụ vội vàng từ chối: “Thôi đừng, phiền chị dâu lắm.”

Mã Thiên: “Có gì mà phiền! Không phải trước giờ không có dịp sao? Giờ đang đi xe, ra ngoài ăn lại không tiện uống rượu, ở nhà vẫn hơn. Ăn xong nếu không tiện thì ngủ lại luôn!”

Hà Dụ còn định từ chối: “Thật không tiện lắm, hơn nữa, đáng ra là em phải mời anh ăn mới đúng…”

“Anh em một nhà khách sáo gì chứ?” Mã Thiên cắt lời, “Không lẽ cậu không nể mặt anh?”

Hà Dụ không từ chối nổi, đành nói: “Vậy thì được, bảo chị dâu làm ít món thôi, đừng để chị ấy vất vả.”

Mã Thiên nói: “Chuyện đó cậu khỏi lo. Anh tan ca rồi đến đón cậu nhé?”

“Không cần đâu” Hà Dụ nói, “Chiều nay em rảnh, anh gửi địa chỉ đi, em tới luôn.”

Mã Thiên chần chừ một chút rồi đồng ý: “Vậy cũng được, rảnh thì đến sớm chút. Chị dâu cậu với đứa nhỏ đang ở nhà, tới sớm trò chuyện cũng tốt.”

“Dạ, được ạ.” Hà Dụ vui vẻ đồng ý.

Vừa cúp máy, Kiều Mộ Đông hỏi: “Đi đâu? Tôi đi với.”

Hà Dụ hơi bất đắc dĩ: “Tới nhà đàn anh ăn cơm.”

Kiều Mộ Đông vẫn nói: “Tôi cũng đi.”

Hà Dụ nhìn anh: “Anh đi làm gì? Đàn anh của tôi biết anh, anh ấy làm ở Lăng Vân đó.”

“Sợ gì?” Kiều Mộ Đông hỏi lại,

“Tôi không sợ, cậu sợ à?”

“Tôi không sợ, chỉ là không thích rùm beng lên thôi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Cậu không thích, tôi thích. Ai biết thì sau này không dám động đến cậu nữa.”

Hà Dụ cười: “Anh nghĩ tôi là tiền à? Ai cũng muốn động tới?”

Kiều Mộ Đông nói: “Nhìn cậu cũng giống đấy.”

Hà Dụ cười, ngửa đầu nhìn lên.

Kiều Mộ Đông giơ hai ngón tay: “Hai lựa chọn, một, tôi đi với cậu; hai, cậu cũng không được đi!”

Hà Dụ đành chịu thua: “Đi thì đi, cùng đi.”

 **

Lời tác giả: Ngoại truyện nhỏ của anh em Lê Đường, để trong chính văn không hợp lắm, lại không muốn mở chương riêng làm gián đoạn mạch truyện nên tạm gắn vào phần “lời tác giả”, coi như món quà tặng độc giả đã mua vip. Có hứng thú thì đọc, không thì lướt qua cũng được.

Ngoại truyện:

Lúc Hồng Mẫn Hàng đang ngủ say, bị đuôi của chú mèo cưng cạ lên mặt làm ngứa mà tỉnh dậy. Cậu đá tung chăn, mặc kệ cái q**n l*t lỏng lẻo lộ gần hết mông, lao người lên định bắt con mèo, thì nghe thấy tiếng cười nhẹ từ cửa phòng.

Cậu giật mình, không biết ai mà lên cầu thang không phát tiếng, lại đứng ngay cửa nhìn mình. Cậu nằm sấp, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người trẻ tuổi, hơi gầy nhưng cao ráo đang bước vào phòng.

“Xìn chào,” người đó đứng trước mặt cậu, chìa tay ra: “Tôi là Lê Đường.”

Hồng Mẫn Hàng ngơ ngác đưa tay ra nắm lấy, không nói gì.

Lê Đường dùng sức kéo mạnh cậu đứng dậy trên giường, rồi giúp cậu kéo quần lên, nói: “Mặc đồ vào, tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”

Hồng Mẫn Hàng lúc này mới phản ứng lại, hỏi: “Anh là ai?”

Lê Đường nói: “Tôi là Lê Đường. Ba cậu nhờ tôi đến tìm cậu.”

Hồng Mẫn Hàng đứng im trên giường: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Lê Đường đang cúi xuống lấy đồ cho cậu thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: “Ba cậu không quên đâu. Ông ấy nhờ tôi nói với cậu một câu: Chúc mừng sinh nhật.”

Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Quà đâu?”

Lê Đường nghĩ một lúc, nói: “Nhắm mắt lại.”

Hồng Mẫn Hàng ngoan ngoãn nhắm mắt.

Lê Đường cúi xuống, khẽ hôn lên trán cậu, rồi nói: “Ba cậu bảo tôi nói với cậu rằng, dù ông ấy rất bận, nhưng ông ấy mãi yêu cậu.”

Hồng Mẫn Hàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của Lê Đường, rồi đưa tay chạm vào chỗ vừa được hôn trên trán mình, hơi ấm ấy đang dần lan tỏa khắp cơ thể cậu.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 42
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...