Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 41
Hà Dụ thật khó tưởng tượng ra cảnh Lê Đường nổ súng g**t ch*t Hồng Hướng Phong. Cậu không phải là một tên nhóc ngây ngô chưa từng trải sự đời, ngược lại, so với người bình thường, cậu còn hiểu rõ hơn về mặt tối của lòng người. Thế nhưng, Lê Đường mà cậu từng tiếp xúc luôn để lại cho cậu ấn tượng là người ngoài lạnh trong nóng, là một người đàn ông trượng nghĩa và có trách nhiệm thực sự. Tuy Lê Đường rất ít khi nhắc đến mối quan hệ với gia đình họ Hồng, nhưng từ việc anh ấy quỳ hàng nửa ngày trước mộ của Hồng Hướng Phong và những lời nói thoáng qua về Hồng Mẫn Hàng, Hà Dụ có thể cảm nhận được tình cảm của Lê Đường dành cho nhà họ Hồng là thật, và không hề cạn.
Tại sao lại giết Hồng Hướng Phong? Lúc đó, đứng trước mặt Lê Đường, Hà Dụ không tiện hỏi nhiều. Nhưng sau đó, khi hỏi Kiều Mộ Đông, cậu ta lại quay lại kiểu đối phó như trước: “Cậu tự đi hỏi Lê Đường đi.”
Hà Dụ nói: “Chuyện như vậy thì sao tôi dám hỏi Lê ca?”
Kiều Mộ Đông dang rộng hai cánh tay, nói: “Cậu xoa vai cho tôi, tôi nói cho cậu biết.”
Trở về phòng tắm rộng rãi trong nhà Kiều Mộ Đông, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao qua cửa kính trên mái, Hà Dụ nghĩ có lẽ ai cũng có lý do để đắm chìm trong cuộc sống như thế này, Kiều Mộ Đông là vậy, Phó Thần Sơn chắc cũng không ngoại lệ.
Hà Dụ cởi dép và quần dài, ngồi xuống sàn ngoài bồn tắm, bắt đầu xoa bóp vai cho Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông giang tay đặt lên mép bồn, ngẩng đầu lên thư giãn.
“Nghe nói.” Kiều Mộ Đông chậm rãi nói: “Lúc đó Lê Đường có bạn gái, cũng có người nói là vị hôn thê của anh ta, hai người đã định ngày cưới rồi.”
Hà Dụ nhớ lại trước đó Kiều Mộ Đông từng nói Lê Đường là người thích phụ nữ.
Kiều Mộ Đông tiếp tục: “Hồng Hướng Phong là người rất lăng nhăng trong chuyện trai gái, ai ngờ lại dính vào người phụ nữ của Lê Đường.”
Hà Dụ khựng tay lại, kinh ngạc nhìn Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông nhún vai: “Dĩ nhiên Lê Đường không thể chấp nhận được. Sau đó, Hồng Hướng Phong và cô gái kia cùng ra ngoài, trong xe, bị Lê Đường từ xe phía sau bắn chết từng người một.”
Hà Dụ nghe mà ngẩn ra, chuyện này giống như kịch bản phim Hồng Kông chứ chẳng giống gì chuyện có thể xảy ra thật ở thành phố này.
Việc xoa bóp dừng lại, Kiều Mộ Đông không vừa ý cựa vai rồi kéo Hà Dụ xuống bồn luôn.
Hà Dụ vừa rơi vào trong bồn tắm thì điện thoại để bên ngoài reo lên, cậu chật vật thoát khỏi vòng tay Kiều Mộ Đông, leo ra ngoài bồn: “Tôi nghe điện thoại!”
Là Mã Thiên gọi tới.
“Đàn anh?” Hà Dụ vẫn th* d*c, nước nhỏ giọt từ th*n th* tr*n tr**, cậu bất đắc dĩ quay trở lại phòng tắm.
Mã Thiên chào hỏi vài câu rồi hỏi: “Chuyện anh bảo cậu suy nghĩ, giờ nghĩ đến đâu rồi?”
Hà Dụ ngâm chân trong nước nóng, nói: “Âu ca giục rồi à?”
Mã Thiên vội nói: “Không, anh ấy không giục, bảo cậu cứ từ từ. Là anh lo cậu nghĩ không thông, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”
Hà Dụ im lặng một lúc, rồi nói: “Anh, em vẫn đang suy nghĩ.”
Mã Thiên hỏi: “Cậu còn băn khoăn điều gì?”
“Cũng không phải là lo gì cụ thể. Chỉ là…” Hà Dụ chỉnh lại cảm xúc: “Đã quá lâu không tiếp xúc với mấy thứ này rồi, nhiều thứ em cũng buông bỏ rồi, nên giờ hơi sợ.”
Mã Thiên thở dài: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Hà Dụ đáp: “Đúng vậy, chính em cũng biết. Anh cứ yên tâm, em sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Mã Thiên đành nói: “Vậy cậu nghĩ kỹ đi. Sau này chưa chắc có cơ hội tốt thế này nữa. Chẳng lẽ cả đời muốn ở cái quán nhỏ kia rửa chén quét nhà à?”
“Vâng,” Hà Dụ đảm bảo, “Em nhất định sẽ cẩn trọng, không để lãng phí cơ hội.”
Cúp máy xong, Hà Dụ đặt điện thoại xuống, quay lại thấy Kiều Mộ Đông đang nhìn mình, không hỏi gì, chỉ hất cằm kiểu ông chủ, ý bảo tự nói đi.
Hà Dụ ngồi trượt xuống nước, nói: “Là đàn anh Mã gọi, giới thiệu cho tôi một công việc, là ông chủ hôm đó gặp ở KTV, anh ấy mở một công ty công nghệ điện tử nhỏ, muốn tôi qua làm.”
Kiều Mộ Đông nói: “Ngon lành mà, chẳng phải cậu học mấy thứ đó sao, sinh viên đại học cơ mà.”
Hà Dụ nói: “Tôi hơi lo.”
“Lo cái gì chứ?” Kiều Mộ Đông không hiểu, “Cứ đi làm thử xem, không hợp thì nghỉ, muốn quay về Lê Đường cũng đâu bỏ cậu. Mà Lê Đường không cần cậu nữa thì còn có tôi, lo gì?”
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Kiều Mộ Đông nói: “Thì tôi nói sai à?”
Hà Dụ nghĩ nghĩ, nói: “Chính vì anh không nói sai nên tôi mới thấy lạ.” Đúng vậy, cùng lắm là về lại điểm xuất phát thôi, đâu thể tệ hơn được.
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Muốn ăn đòn thì tự bò lại đây.”
Hà Dụ giơ chân hắt nước vào mặt anh.
Chưa đến hai ngày sau, Kiều Mộ Đông đã sắp xếp xong để Lê Đường vào bệnh viện gặp Hồng Mẫn Hàng. Trong thời gian này, Hà Dụ cũng nói với Lê Đường về ý định đổi việc.
Lê Đường nghe xong, nói: “Tốt, sau này làm cho tốt.”
Hà Dụ hỏi: “Nếu làm không tốt, em có thể quay về không?”
“Đừng quay về nữa,” Lê Đường nhấc mí mắt, “Ít có chí khí, chỗ này không hoan nghênh cậu.”
Hà Dụ cười cười, vẫn nói một câu: “Cảm ơn Lê ca.”
Trong thời gian đó, Phó Thần Sơn cũng xuất viện. Lăng Cường đến bệnh viện thăm anh ta xong liền gọi điện thoại triệu hồi Lăng Chỉ Lộ về chăm sóc anh ta.
Ngày Phó Thần Sơn xuất viện có gọi cho Hà Dụ.
Gần đây bận rộn quá, Hà Dụ mới sực nhớ ra mình chưa đến thăm anh ta, liền hỏi: “Hồi phục thế nào rồi?”
Phó Thần Sơn nói: “Tốt lắm, bác sĩ nói không ảnh hưởng tới gương mặt.”
“Vậy thì tốt rồi,” Hà Dụ nói.
Phó Thần Sơn nhẹ giọng: “Có dịp ra ngoài ăn cơm đi.”
Hà Dụ dứt khoát đáp: “Được thôi.”
Phó Thần Sơn nói: “Vậy tôi cúp máy đây.”
Hà Dụ: “Ừ, tạm biệt.”
Cúp máy xong, Hà Dụ thở phào nhẹ nhõm, nhét điện thoại vào túi, nhanh chóng quên mất chuyện này.
Sau đó, Kiều Mộ Đông và Lê Đường hẹn thời gian vào bệnh viện gặp Hồng Mẫn Hàng.
Anh không cho Hà Dụ đi cùng. Hà Dụ cũng không phải đứa trẻ tò mò, Kiều Mộ Đông không cho đi thì ngoan ngoãn ở lại nhà hàng chờ. Nhưng nói không lo thì là nói dối, đầu óc Hà Dụ cứ quanh quẩn những suy nghĩ tiêu cực, thi thoảng lại nhìn điện thoại chờ cuộc gọi.
Kiều Mộ Đông không vào cùng Lê Đường mà dẫn theo hai đàn em từng cùng hoạt động ở thành Bắc, còn có cả Vương Vạn Thông đi cùng.
Ông cụ đi hơi chậm, nhưng khí thế vẫn còn. Kiều Mộ Đông lùi nửa bước, để người đi cùng dìu ông đi trước, thể hiện sự tôn kính.
Không ai ngăn cản cho tới khi họ vào hành lang khu ICU, bốn năm thanh niên ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy.
Họ không nhận ra Kiều Mộ Đông là ai, chỉ biết chú Vương, thái độ chẳng mấy cung kính, hỏi: “Chú Vương, sao ông lại tới nữa? Đã nói rồi, Hồng tiên sinh vẫn chưa tỉnh, đến thì bác sĩ cũng không cho gặp đâu.”
Phòng của Hồng Mẫn Hàng nằm trong phía sâu, muốn vào phải thay dép, đeo khẩu trang, nơi này chỉ là khu đệm.
Chú Vương tránh ra một chút, chỉ Kiều Mộ Đông: “Đây là bạn thân từ nhỏ của Mẫn Hàng, Kiều Mộ Đông thiếu gia, hôm nay đến thăm cậu ấy.”
Đám thanh niên đánh giá Kiều Mộ Đông, như thể đang cân nhắc thân phận anh.
Kiều Mộ Đông điềm đạm hỏi: “Hồng Tiểu Miêu thế nào rồi?”
Biệt danh này không ít người biết, nhưng ít ai dám gọi. Mấy người nhìn nhau, một người lớn tuổi hơn bước ra: “Kiều thiếu đúng không, Hồng tiên sinh từ lúc vào viện vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ dặn không ai được thăm, sợ mang vi khuẩn gây nhiễm trùng. Mời cậu về cho.”
Kiều Mộ Đông nói: “Tôi sẽ tuân thủ yêu cầu bác sĩ, không gây phiền phức. Chỉ là bạn bè lâu năm, đến thăm chút thôi.”
Đúng lúc này, một y tá đẩy cửa ICU đi ra, liếc nhìn mọi người: “Xin đừng ồn ào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Y tá này làm việc ở ICU, không ai cản cô, cô thay dép rồi vào phòng Hồng Mẫn Hàng.
Ngay sau đó, người đàn ông kia nói: “Chúng tôi không dám đồng ý. Hai ông chủ Hồng dặn phải bảo vệ ông chủ, nếu để ai vào gây chuyện, chúng tôi chịu không nổi trách nhiệm.”
Một đàn em của Kiều Mộ Đông mất bình tĩnh, chỉ tay mắng: “Đừng có nói kiểu đó! Rõ ràng là lấy mạng ông chủ Hồng ra hù dọa chúng tôi!”
Một tên trong đám kia cũng nổi nóng: “Ai hù dọa gì? Ông chủ mà có chuyện, tụi tôi cũng chết theo! Không cho vào là để tốt cho mọi người!”
Kiều Mộ Đông bỗng nói: “Nếu tôi nhất định phải vào thì sao?”
Không khí lập tức căng thẳng, có người móc điện thoại định gọi người, có kẻ tay lén chạm vào vũ khí, ai cũng nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
Kiều Mộ Đông đoán không chỉ có nhóm người này trấn giữ, mà cả bệnh viện đã bị hai ông chú Hồng mua chuộc, quyết không để ai tiếp cận Hồng Mẫn Hàng.
Bầu không khí căng như dây đàn, có vẻ như một lời không hợp sẽ nổ ra ngay.
Đúng lúc đó, y tá vừa nãy đẩy mạnh cửa hét: “Bác sĩ Hồ đâu? Bệnh nhân không ổn!”
Lập tức có một y tá khác và một bác sĩ nam đeo khẩu trang, cung kính chạy tới: “Bác sĩ Hồ nghỉ, để bác sĩ Lưu xem trước.”
Hai người thay dép rồi vội vào phòng bệnh, y tá còn lại quát: “Tất cả đều đi đi! Đừng tụ tập! Bệnh nhân đang nguy kịch, không ai được thăm hỏi hết! Còn ồn ào nữa là tôi gọi bảo vệ!”
Đám canh cửa như thở phào, ưỡn ngực nói: “Chú Vương, ông cũng nghe rồi đấy, xin mời về cho.”
Kiều Mộ Đông và Vương Vạn Thông nhìn nhau, đều không cam lòng.
Kiều Mộ Đông lễ phép hỏi: “Chú Vương, ý của chú?”
Vương Vạn Thông lắc đầu bất lực, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: “Chờ Mẫn Hàng tỉnh lại, rồi từ từ tính sổ với tụi bây.”
Đám kia chẳng nể gì, có kẻ còn cười khẩy.
Kiều Mộ Đông nói: “Nếu vậy thì hẹn lần sau vậy.”
Rời bệnh viện, nhóm Kiều Mộ Đông chia tay Vương Vạn Thông. Anh để đàn em lái xe vòng ra cửa sau bệnh viện.
Chờ gần mười phút, Lê Đường khoác áo gió đen, đeo kính đen bước ra, vào xe ngồi ở ghế sau. Áo gió chưa kéo khoá, để lộ áo blouse phẫu thuật màu nhạt. Anh tháo kính xuống, nói: “Tôi gặp được Hồng Mẫn Hàng rồi. Cậu ấy thực ra đã tỉnh, nhưng chưa thể cử động tự do. Bây giờ đang bị hai ông chú của cậu ta mua chuộc bác sĩ để giam lỏng trong bệnh viện, không thể tiếp xúc với ai bên ngoài.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
