Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 40

Sau khi tắm xong, Hà Dụ leo lên giường thì bị Kiều Mộ Đông kéo vào lòng. Trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t, phần thân trên để trần, dựa vào lòng Kiều Mộ Đông. Một tay Kiều Mộ Đông v**t v* dọc theo eo cậu.

Hà Dụ không ngăn cản, quay đầu lại ngậm vành tai của Kiều Mộ Đông khẽ cắn, hỏi: “Muốn làm à?”

Tay Kiều Mộ Đông đã luồn vào trong q**n l*t của cậu, dò dẫm xuống theo khe mông.

Hà Dụ khẽ thở gấp, xoay người ôm lấy cổ Kiều Mộ Đông, hôn lên môi anh. Nụ hôn nóng bỏng khiến d*c v*ng bùng cháy, cả hai chỉ mặc mỗi q**n l*t, cơ thể dán sát vào nhau, rất nhanh đã cảm nhận được đối phương hưng phấn không kìm nén nổi.

Kiều Mộ Đông c** q**n lót của Hà Dụ, định gập hai chân cậu lại. Hà Dụ vội vàng ngăn lại, phần thắt lưng cậu còn chưa lành hẳn, làm sao chịu nổi kiểu này? Hà Dụ tự mình xoay người, quỳ sấp trên giường.

Tư thế hoàn toàn phó mặc ấy khiến Kiều Mộ Đông càng thêm hưng phấn, anh với tay từ đầu giường lấy ra một tuýp gel bôi trơn còn chưa bóc.

Hà Dụ thấy anh đang lục lọi thì hỏi: “Lấy ở đâu ra vậy?”

Kiều Mộ Đông nói: “Tôi mua.” Để tránh mỗi lần sắp đến lúc cao trào thì cả hai lại cuống cuồng tay chân lóng ngóng. Kiều Mộ Đông dự tính sẽ để sẵn một tuýp ở đầu giường, giấu một tuýp dưới đệm sofa, mỗi nhà vệ sinh trên lầu và dưới lầu đều có một tuýp, cuối cùng anh còn định mang theo một tuýp bên người.

Làm vậy rồi thì sau này chẳng cần phải lo lắng trong bất kỳ tình huống nào nữa. Nghĩ đến đây, Kiều Mộ Đông không nhịn được bật cười hề hề hai tiếng. Hà Dụ hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy sống lưng mình rùng mình vì tiếng cười đó.

Khi Kiều Mộ Đông hoàn toàn tiến vào trong cơ thể cậu, Hà Dụ r*n r* đầy mãn nguyện. Kiều Mộ Đông cúi người, ngực anh áp sát lưng Hà Dụ, tay đan chặt lấy tay cậu.

Hà Dụ ngẩng đầu lên, má cọ vào khóe môi Kiều Mộ Đông, híp mắt lại.

Chiếc giường lớn bên dưới không ngừng phát ra tiếng động nhịp nhàng theo từng cú va chạm mãnh liệt. Kiều Mộ Đông vừa chuyển động hông, vừa hôn lên tai và má Hà Dụ. Tư thế quỳ gối của Hà Dụ khiến cậu trông ngoan ngoãn và dễ bảo, đồng thời cũng cho phép Kiều Mộ Đông đi sâu hơn vào trong. Trong sự ma sát cháy bỏng, thân thể và tâm hồn như hòa làm một, cùng nhau chạm đến cực điểm của khoái lạc.

**

Xong chuyện, Hà Dụ chỉ cảm thấy toàn thân nhớp nháp, không chỉ vì mồ hôi. Kiều Mộ Đông xưa nay làm chuyện đó với cậu đều không dùng bao, lần nào cũng bắn thẳng vào trong cơ thể cậu.

Hà Dụ khép chân lại nằm nghiêng, bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi Kiều Mộ Đông: “Anh làm với người khác cũng chưa bao giờ dùng bao à?”

Kiều Mộ Đông nằm trên giường, ngực trần đầy mồ hôi, trả lời: “Tôi đã lâu lắm rồi không làm với ai khác.”

Kể từ sau khi anh gặp Hà Dụ.

Hà Dụ im lặng một lúc, rồi nói: “Sáng mai thay ga giường đi, đừng để dì dọn dẹp thấy.”

Kiều Mộ Đông “ừ” một tiếng: “Dù sao mai tôi cũng không phải đi làm.”

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Kiều Mộ Đông trả lời một cách hờ hững: “Ông già nói đã đi gặp Phó Thần Sơn để nói chuyện. Để trấn an Phó Thần Sơn, ổng bảo tôi tạm dừng công việc ở Lăng Vân. Ổng muốn đề bạt Phó Thần Sơn làm phó tổng giám đốc, tiếp quản công việc của tôi.”

Hà Dụ không thể tin nổi: “Cậu ta dùng chuyện này để uy h**p Lăng Cường? Lăng Cường chịu chấp nhận dễ dàng vậy sao?”

Kiều Mộ Đông đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cậu: “Cũng không hẳn là uy h**p. Dù ông ta không nói ra, nhưng nhìn cũng biết ông vẫn còn thấy áy náy với Phó Thần Sơn. Ban đầu ông ta đã có ý muốn đề bạt cậu ta rồi. Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của tôi, có lẽ ông ấy cũng định giao Lăng Vân cho Phó Thần Sơn.”

Còn Lăng Chỉ Lộ thì đừng mong gì nữa, nếu không có đứa con ngoài giá thú này, có lẽ Lăng Cường cũng chỉ có thể dựa vào Phó Thần Sơn mà thôi.

Hà Dụ hỏi: “Vậy anh định thế nào?” Anh định để mặc cho Phó Thần Sơn từng bước đẩy anh ra khỏi Lăng Vân sao? Để Lăng Cường dần mất lòng tin vào anh sao? Những câu hỏi phía sau Hà Dụ không nói ra miệng, cậu hy vọng Kiều Mộ Đông có thể tự nhìn ra con đường tương lai mình phải đi.

Không phải là nhất định phải ở lại trong Lăng Vân, Kiều Mộ Đông rời khỏi sự hậu thuẫn của Lăng Cường cũng tuyệt đối không đến mức không sống nổi. Nhưng không nên là trong trạng thái như bây giờ, an tâm thoải mái hưởng thụ những lợi ích và sự tiện nghi mà Lăng Cường cung cấp, ngày ngày ra vào đều là biệt thự xe sang, sống một cuộc sống xa hoa trác táng. Lăng Cường có lẽ là muốn dùng cuộc sống như vậy để mài mòn cái tính ngạo nghễ và bất kham vốn có của Kiều Mộ Đông, khiến cho đến một ngày, nếu không còn được gia đình họ Lăng chống lưng, anh sẽ không thể tiếp tục sống tốt nữa. Đến lúc đó, anh tự nhiên sẽ hiểu được Lăng Vân quan trọng với mình đến nhường nào.

Chỉ khi đứng trên đỉnh cao, nắm giữ Lăng Vân trong tay, mới có thể đảm bảo cuộc sống như vậy mãi mãi tiếp diễn. Đây chính là điều mà Lăng Cường hy vọng Kiều Mộ Đông sẽ hiểu ra, và dần dà, chính anh cũng sẽ cảm nhận được điều đó.

Hà Dự trừng to mắt nhìn Kiều Mộ Đông, đợi anh cho mình một câu trả lời. Đôi mắt cậu vì trận mây mưa mãnh liệt vừa rồi mà còn hơi ướt nước, dưới ánh đèn lại càng trở nên long lanh rực rỡ.

Kiều Mộ Đông có chút đ*ng t*nh, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, rồi nói: “Tôi sẽ không để Phó Thần Sơn giẫm lên đầu mình đâu.”

“Thế còn Lăng Vân?” Hà Dụ hỏi tiếp.

Ánh mắt Kiều Mộ Đông dần trở nên sâu thẳm.

Hà Dụ không biết anh đang nhìn xuyên qua mình để thấy điều gì, có thể là người mẹ trẻ trung xinh đẹp nhưng đã chọn g**t ch*t chính mình vì một người đàn ông, hoặc có thể là người cha đã bỏ rơi hai mẹ con họ để chạy theo sự nghiệp và một người phụ nữ khác. Nhưng bất kể là gì, Hà Dụ vẫn hy vọng anh có thể nhìn rõ được con đường cuối cùng mình thật sự muốn đi.

Hà Dụ vươn tay ôm lấy vai Kiều Mộ Đông, nhẹ nhàng vỗ lên bên đầu anh: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

Chuyện đã đến nước này, để xoa dịu Phó Thần Sơn, tạm để Kiều Mộ Đông nghỉ ngơi một thời gian cũng không sao. Hà Dụ tin rằng, Lăng Cường sẽ không dễ gì buông bỏ Kiều Mộ Đông như vậy.

Vì không phải đi làm, hôm sau Kiều Mộ Đông nhất quyết không chịu dậy, cứ ôm chặt lấy Hà Dụ không buông.

Hà Dụ vốn định đi tắm, đẩy mãi không ra, cuối cùng đành đá cho anh một cú rồi vội vàng xuống lầu tắm nhanh.

Khi lên thay đồ, Hà Dụ nói với Kiều Mộ Đông: “Mấy ngày này anh rảnh, giúp Lê ca hỏi thăm tin tức của Hồng tiên sinh đi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Được thôi, để tôi gọi cho Lê Đường, bảo cậu cùng tôi đi hỏi thăm, cậu cũng đừng đi làm nữa.”

“Cút đi!” Hà Dụ chửi.

Kiều Mộ Đông chống tay ngồi dậy nửa người: “Chìa khóa xe để trên tủ giày đó, tự lái đi.”

Hà Dụ lắc đầu: “Tôi chỉ đi làm thuê, lái xe của anh tới thì còn ra thể thống gì.”

Kiều Mộ Đông vén chăn ngồi dậy, cũng bắt đầu thay đồ.

“Sao thế?” Hà Dụ hỏi anh.

Kiều Mộ Đông nói: “Đưa cậu đi làm, tiện thể giúp Lê ca hỏi thăm tin tức. Hôm nay bản thiếu gia đích thân ra mặt, thế là đủ nghĩa khí rồi chứ?”

Hà Dụ nghe vậy bật cười: “Đủ nghĩa khí rồi, Kiều đại gia.”

Kiều Mộ Đông nói: “Lại đây cho bản thiếu gia hôn một cái.”

Hà Dụ quỳ một chân lên giường, nhào tới ôm lấy mặt Kiều Mộ Đông, hôn mạnh một cái.

Nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển.

Kiều Mộ Đông chửi thầm mấy câu, đẩy Hà Dụ ra rồi tiếp tục mặc quần áo.

Anh lái xe đưa Hà Dụ đến quán ăn, sau đó quay đầu xe rời đi.

Nhân viên mới mà Lê Đường thuê đã bắt đầu làm việc. Để tránh cho Hà Dụ gặp rắc rối, các đơn hàng của Lăng Vân sau này đều giao cho nhân viên mới, Hà Dụ chỉ cần giao ở mấy tòa văn phòng khác là được.

Tầm hơn hai giờ chiều, khi mọi người trong quán vừa ăn trưa xong và đang dọn dẹp, Kiều Mộ Đông lái xe đến.

Lê Đường dẫn Kiều Mộ Đông và Hà Dụ lên tầng hai, đóng cửa sổ cửa chính rồi ngồi xuống nói chuyện.

Kiều Mộ Đông nói hôm nay đích thân đến phố Hương Chúc để gặp chú Vương. Tên thật của chú Vương là Vương Vạn Thông, từng theo Hồng Hướng Phong kinh doanh hương nến, đến giờ vẫn đang trông coi cơ nghiệp cũ của nhà họ Hồng ở con phố đó.

Kiều Mộ Đông nói, đến giờ vẫn chưa có ai dám khẳng định vụ nổ xe hơi của Hồng Mẫn Hàng có liên quan đến hai người chú của anh ta. Nhưng kể từ khi anh ta bị đưa vào bệnh viện Thành Á, không một ai có cơ hội gặp lại anh ta nữa, ngay cả chú Vương cũng bị chặn ngoài phòng bệnh.

Tình hình hiện tại giống như Hồng Mẫn Hàng đang bị hai người chú của mình giam lỏng.

Nghe nói cảnh sát cũng từng đến điều tra, nhưng chỉ nhận được tin rằng Hồng Mẫn Hàng vẫn chưa tỉnh lại, đang nằm trong phòng ICU riêng biệt, không tiện thăm viếng, chỉ có thể trao đổi với bác sĩ điều trị chính.

Còn người của Hồng Mẫn Hàng thì một mặt phải bận rộn với chuyện của Đế Hồng, một mặt nhiều lần muốn gặp anh ta nhưng đều bị ngăn cản, khiến nội bộ cũng khá hỗn loạn.

Lê Đường lặng lẽ nghe, rồi trầm giọng hỏi: “Có khả năng nào là Mẫn Hàng đã tỉnh rồi không?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Khó nói. Chú Vương đã đến hai, ba lần, ông ấy nói người của hai ông chú đứng gác ở cửa, còn ngang nhiên đe dọa ông ấy, nếu dám xông vào, Mẫn Hàng có thể mất mạng ngay.”

Mạng sống bị người khác nắm giữ, Đế Hồng cũng rơi vào tay người khác, có khi cả tầng lầu bệnh viện đó, bao gồm cả bác sĩ y tá đều nằm trong sự kiểm soát của họ. Lúc này, ngoại trừ chú Vương trung thành với Hồng Hướng Phong năm xưa, có lẽ với người khác, sự sống chết của Hồng Mẫn Hàng cũng không còn quá quan trọng.

Lê Đường cứ hút thuốc mãi, trong lòng cũng đang cân nhắc tình hình của Hồng Mẫn Hàng. Cuối cùng anh nói: “Kiều thiếu gia, có thể nghĩ cách để tôi gặp Mẫn Hàng một lần không?”

Kiều Mộ Đông không trả lời ngay.

Hà Dụ lo lắng nhìn Lê Đường, rồi lại quay sang nhìn Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông nói: “Có thể nghĩ cách, nhưng cần một người giúp.”

Lê Đường hỏi: “Ý cậu là chú Vương?”

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Nếu thuyết phục được chú Vương giúp, tôi có thể nghĩ cách mua chuộc vài bác sĩ và y tá ở Thành Á. Chúng ta cần một lý do chính đáng để vào thăm Hồng Mẫn Hàng.”

Lê Đường nói: “Để tôi đi nói chuyện với chú Vương.”

Cuộc gọi là do Kiều Mộ Đông bấm số cho Chú Vương. Khi kết nối, anh vào thẳng vấn đề: “Chuyện liên quan đến Hồng Mẫn Hàng, Lê Đường muốn nói chuyện với chú.”

Chú Vương im lặng một lúc, nhưng không từ chối.

Lê Đường cầm lấy điện thoại, từ từ bước đến bên cửa sổ, hạ thấp giọng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Hà Dụ nhìn theo bóng lưng Lê Đường, cảm thấy gần đây anh gầy đi nhiều, có lẽ vì chuyện của Hồng Mẫn Hàng mà ăn không ngon, ngủ không yên.

Hà Dụ khẽ hỏi Kiều Mộ Đông: “Người nhà họ Hồng thù ghét Lê ca đến mức nào chứ? Rõ ràng anh ấy rất quý Mẫn Hàng mà.”

Kiều Mộ Đông vẫy tay ra hiệu Hà Dụ lại gần, ghé sát miệng vào tai cậu, hạ giọng hết mức: “Bởi vì Hồng Hướng Phong bị Lê Đường bắn chết.”

Hà Dụ mở to mắt kinh ngạc.

Kiều Mộ Đông chỉ vào ngực mình: “Bắn trúng ngay ngực, không chết ngay tại chỗ, nhưng cấp cứu cũng không qua khỏi. Nghe nói trước khi chết còn dặn Hồng Mẫn Hàng không được truy cứu chuyện đó. Vậy nên Lê Đường bị đuổi ra khỏi nhà họ Hồng, chuyện đó cũng bị bỏ qua.”

Gương mặt Hà Dụ tràn ngập vẻ ngỡ ngàng, khó mà tin nổi.

Kiều Mộ Đông đưa tay xoa đầu cậu.

Lúc này, Lê Đường cúp điện thoại, quay lại đưa máy cho Kiều Mộ Đông: “Tôi đã nói xong với chú Vương rồi, ông ấy bảo nghe theo sắp xếp của cậu.”

Ông già ấy có lẽ đã đến bước bất lực, đành coi Lê Đường và Kiều Mộ Đông là cọng rơm cứu mạng cuối cùng cho Hồng Mẫn Hàng.

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Được, tôi đi sắp xếp, có tin sẽ báo cho anh.”

Lê Đường nói: “Ân nghĩa lớn thế này không cần nói lời cảm ơn. Dù thành hay không, chuyện này, Lê Đường tôi ghi lòng tạc dạ.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 40
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...