Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 39
Hà Dụ nhớ hồi đại học từng đọc một cuốn sách giới thiệu về lịch sử phát triển của tập đoàn Lăng Vân, do một nhà báo viết. Khi đó, Lăng Vân được khắc họa như một huyền thoại trong ngành, mà người đứng trên đỉnh của huyền thoại ấy, chính là Lăng Cường.
Hà Dụ bắt đầu ngưỡng mộ Lăng Cường từ thời điểm ấy, cũng từ đó mà khao khát được vào làm ở Lăng Vân. Nếu có thể, cậu thà rằng Kiều Mộ Đông không phải là con trai của Lăng Cường, như vậy cậu có thể giữ khoảng cách với Lăng Cường, duy trì hình ảnh uy nghiêm và nghiêm khắc của ông trong lòng mình. Chứ không như bây giờ, bị ông nhìn bằng ánh mắt khinh thường như vậy.
Hà Dụ tựa người vào ban công, hút thuốc một cách thờ ơ. Hình như Kiều Mộ Đông thật sự đã ngoan rồi, không còn gọi điện cho cậu nữa. Nhưng trái tim Hà Dụ vẫn như bị bóp chặt, điều khiến cậu lo lắng nhất là Kiều Mộ Đông sẽ bị bắt lại và phải vào tù lần nữa.
Khi dập tắt điếu thuốc, Hà Dụ bất chợt nhận ra trong lòng mình chỉ toàn nghĩ làm sao giúp Kiều Mộ Đông, mà không hề thấy đau lòng vì vết thương của Phó Thần Sơn. Sự thay đổi trong lòng quá rõ ràng khiến chính cậu cũng bất ngờ. Nhưng sau một thoáng bàng hoàng, Hà Dụ lại thấy điều đó chưa chắc đã là xấu, cậu có thể toàn tâm toàn ý mà dốc lòng vì một mối tình khác.
Sau khi hút xong hai điếu thuốc, Hà Dụ quay lại phòng bệnh. Lăng Cường đã rời đi, chỉ còn Phó Thần Sơn một mình.
Hà Dụ do dự hỏi: “Lăng tiên sinh nói gì với cậu vậy?”
Phó Thần Sơn lặng lẽ nhìn cậu: “Ý của ông ấy giống cậu, hy vọng tôi đừng báo cảnh sát.”
Hà Dụ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lăng Cường đã lên tiếng, chắc chắn Phó Thần Sơn sẽ khó mà từ chối được. Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Thần Sơn, hỏi: “Vậy cậu quyết định thế nào?”
Phó Thần Sơn bình thản nói: “Như các người mong muốn.”
Thần kinh đang căng như dây đàn của Hà Dụ cuối cùng cũng thả lỏng. Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên nét mặt khiến Phó Thần Sơn nhìn mà thấy rõ, tay siết chặt lấy tấm ga giường bên dưới.
Thấy chai truyền sắp hết, Hà Dụ nói: “Tôi đi gọi y tá.”
Phó Thần Sơn ấn chuông gọi đầu giường: “Không cần, cậu cứ về trước đi.”
Hà Dụ do dự hỏi: “Lăng tiểu thư không biết cậu bị thương à?”
Phó Thần Sơn cười nhạt: “Tâm trạng cô ấy không tốt, nói là đi Hồng Kông với bạn vài hôm, cũng chẳng cần thiết phải nói với cô ấy.”
Hà Dụ hỏi tiếp: “Cậu ở một mình có ổn không?”
Giọng Phó Thần Sơn dịu lại: “Truyền xong chai này là hết rồi, ngày mai trợ lý của tôi sẽ đến, mẹ tôi cũng sẽ tranh thủ ghé qua. Cậu không cần lo. Còn phải đi làm, về nghỉ sớm đi.”
Hà Dụ gật đầu: “Nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”
Phó Thần Sơn mỉm cười: “Tôi sẽ gọi.”
Trước khi ra cửa, Hà Dụ vẫn không nhịn được nói với Phó Thần Sơn: “Tôi thay mặt Kiều Mộ Đông xin lỗi cậu, thật xin lỗi.”
Phó Thần Sơn không đáp, Hà Dụ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Hà Dụ vẫn chưa ăn tối. Cậu gọi xe về, xe chạy đến ngoài khu nhà Kiều Mộ Đông thì bụng Hà Dụ réo lên mấy tiếng.
Trả tiền xe xong, cậu lại một mình đi ngược lại một đoạn, vào siêu thị nhỏ gần đó mua hai gói mì ăn liền. Trong lúc chọn mì, Hà Dụ do dự một chút rồi mua thêm vài món ăn khác, cho vào túi rồi chầm chậm đi về cổng khu nhà.
Khi cậu tới gần cổng, một chùm đèn pha rọi từ sau tới, Hà Dụ vô thức quay đầu lại, thấy xe của Kiều Mộ Đông từ từ chạy đến rồi dừng ngay bên cạnh mình.
Hà Dụ đứng tại chỗ, đối diện với Kiều Mộ Đông ngồi trong xe.
Kiều Mộ Đông nói: “Về làm gì? Không phải đi chăm Phó Thần Sơn à?”
Hà Dụ đáp: “Tôi không chăm anh ta, chỉ đến thăm thôi.”
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Thăm cái gì?!”
“Thăm cái gì?” Hà Dụ nói: “Anh đánh người, tôi thay anh đi xem tình hình người ta, có gì sai?”
Kiều Mộ Đông nói: “Nó đáng bị đánh, tôi cũng không cần cậu đi thăm nó giúp tôi!”
Hà Dụ thở dài, nói: “Anh biết không? Có lúc tôi cũng thấy cậu ta đáng bị đánh. Nhưng đánh xong thì sao? Chuyện đã xảy ra rồi, sai lầm cũng không thể sửa được! Chúng ta giận cậu ta, hận cậu ta, chỉ là để giảm bớt tội lỗi trong lòng mình. Cậu ta sai, nhưng tôi còn sai hơn! Cậu ta đâu có cầm dao kề cổ tôi bắt tôi làm gì, là tôi tự mình ngu ngốc, vì một người không yêu mình mà làm chuyện ngu xuẩn! Anh hiểu không?!”
Kiều Mộ Đông ngơ ngác nhìn Hà Dụ: “Tôi không hiểu, cậu đang nói cái gì?”
Hà Dụ trút hết tức giận, giọng lại bình tĩnh: “Tôi không nói gì cả. Nhưng anh thì sao? Anh có biết cú đấm hôm nay gây chuyện lớn đến mức nào không?”
Kiều Mộ Đông nói: “Tôi gặp ông già rồi, ông ấy bảo nó muốn kiện tôi.”
“Cậu ta kiện anh?” Hà Dụ cười khẩy một tiếng: “Anh đánh người ta thành thương tích nhẹ rồi đấy! Anh quên mình đang trong tình huống gì à? Muốn quay lại ngồi tù à?!”
Kiều Mộ Đông nói: “Ngồi tù thì ngồi, tôi sợ chắc?”
Hà Dụ lớn tiếng: “Vậy anh ngồi tù, tôi thì sao?!”
Kiều Mộ Đông vô thức lặp lại: “Cậu thì sao?”
Hà Dụ nói: “Tôi không thể theo anh vào tù, cũng không ngu ngốc mà đợi anh ra đâu. Anh tự xử lý đi!”
Kiều Mộ Đông sững người, tháo dây an toàn muốn mở cửa xe xuống.
Đúng lúc đó, mấy tiếng còi xe vang lên từ phía sau. Xe của Kiều Mộ Đông đang chắn ngay lối vào khu nhà, xe phía sau thấy mãi không nhúc nhích nên bắt đầu bấm còi thúc giục.
Kiều Mộ Đông đành phải ngồi lại vào ghế, ngoắc Hà Dụ: “Lên xe đi!”
Hà Dụ nói: “Không lên. Anh đi đỗ xe đi, tôi lên trước.”
Xe phía sau vẫn bấm còi, Kiều Mộ Đông đành lái xe vào trong.
Hà Dụ nhìn anh lái xe vào bãi đỗ, còn mình thì xách túi thức ăn tiếp tục chậm rãi đi vào.
Kiều Mộ Đông đi thang máy lên nhà từ bãi đỗ xe, còn về sớm hơn Hà Dụ. Anh mở cửa, đổi giày, bật tivi rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hà Dụ trở về, đi thẳng vào nhà, đóng cửa, tới tủ lạnh bỏ từng món trong túi ra cất vào.
Kiều Mộ Đông nhìn cậu: “Cậu không có gì muốn nói với tôi à?”
Hà Dụ cầm túi mì còn lại, vừa đi vào bếp vừa nói: “Muốn tôi nói gì? Có thể để tôi ăn xong rồi nói không?”
Kiều Mộ Đông đứng dậy, lấy thêm một gói mì, đi theo vào bếp.
Hà Dụ đun nước sôi, xé bao mì, Kiều Mộ Đông đưa gói của mình: “Nấu thêm một gói nữa.”
Hà Dụ nhìn anh: “Anh cũng chưa ăn à?”
Kiều Mộ Đông nói: “Tới nhà ông già, ăn sao no được.”
“Tại sao?” Hà Dụ mở túi ra, đổ mì và gói gia vị cùng một chỗ: “Đồ nhà họ Lăng khó ăn à?”
Kiều Mộ Đông nói: “Thấy vợ ông ta là tôi nổi da gà, sợ bà ta bỏ thuốc độc vào đồ ăn.”
Hà Dụ khịt mũi cười.
Nước sôi, cậu thả mì vào nồi, dùng đũa tách ra, nói với Kiều Mộ Đông: “Lấy hai quả trứng trong tủ lạnh giùm tôi.”
Kiều Mộ Đông đi lấy.
Hà Dụ vớt mì ra khỏi nồi, đặt dưới vòi nước lọc, xả nước lạnh lên để tráng sơ, sau đó lại thả vào nồi nấu tiếp. Lần này cậu đập thêm hai quả trứng vào, rồi cho cả gói gia vị lẫn nước sốt vào nấu cùng.
Kiều Mộ Đông đứng bên cạnh nhìn, hương thơm từng đợt xộc thẳng vào mũi.
Hà Dụ cúi đầu, ánh đèn trong bếp sáng rực rỡ, có thể thấy rõ những giọt mồ hôi đọng lại trên trán cậu vì hơi nước nóng. Kiều Mộ Đông đi tới phía sau, một tay vòng qua ôm lấy cậu, tay còn lại luồn vào dưới vạt áo, nhẹ nhàng v**t v* phần eo rắn chắc.
Kiều Mộ Đông nói: “Tôi mà vào tù, cậu cũng phải đợi tôi.”
Hà Dụ tắt bếp, kiễng chân lấy bát từ tủ: “Không đợi. Dựa vào đâu mà tôi phải đợi?”
Kiều Mộ Đông tiếp tục sờ lên trên, lần mò đến ngực cậu, dùng ngón tay nhéo mạnh một bên nh* h**.
Hà Dụ rùng mình, suýt đánh rơi bát: “Cút!” cậu mắng.
Kiều Mộ Đông không hiểu nghĩ gì, đột nhiên nhớ đến mấy cuốn truyện cấm trẻ em hồi còn đi học, buột miệng nói: “Vì cái cơ thể d*m đ*ng của cậu không rời khỏi tôi được nữa rồi.”
Hà Dụ nổi điên, quay người lại tung một cú đá thẳng vào giữa háng Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông né được.
Hà Dụ chửi: “Đụ mẹ, đồ khốn chết tiệt!”
Kiều Mộ Đông nói: “Đừng chửi mẹ tôi, bà ấy mất sớm, chưa từng làm gì xấu cả.”
Hà Dụ đáp: “Vậy chửi ba anh!”
Kiều Mộ Đông lần này không phản đối: “Dù sao tôi cũng chẳng có ba.”
Hà Dụ quay lại, tiếp tục vớt mì, chia đều vào hai bát, mỗi bát một quả trứng, rồi chan nước dùng vào.
Hà Dụ nói: “Lấy đũa.” Rồi bưng bát đi ra phòng khách.
Ghế sofa thì cao, bàn trà thì thấp, hai người họ ngồi xổm trên tấm thảm trước ghế sofa, cúi đầu ăn mì.
Kiều Mộ Đông vừa ăn vừa nói: “Nói thật đấy, đừng tìm Phó Thần Sơn nữa. Chúng ta sống yên ổn không được à?”
Hà Dụ khựng lại, không đáp, tiếp tục ăn.
Kiều Mộ Đông kéo tay cậu: “Tôi nói chuyện với cậu đó, điếc rồi à?”
Hà Dụ thở dài, ngừng lại, nói: “Anh tưởng tôi gặp cậu ta làm gì?”
Kiều Mộ Đông nhìn cậu không đáp.
Hà Dụ nói: “Anh tưởng tôi muốn gặp cậu ta chắc?”
Kiều Mộ Đông nói: “Chẳng phải em từng thầm thích thằng đó hơn mười năm à?”
Hà Dụ nói: “Tôi cũng nói rồi là tôi không còn yêu nữa, anh nghe không hiểu à?” Vừa nói vừa tức tối dùng đũa chọc chọc đáy bát: “Tôi đói muốn chết, ăn xong rồi nói không được à? Tôi chọc giận gì anh à? Đến ăn một bát mì cũng không cho yên là sao?”
Kiều Mộ Đông đập bàn: “Nói chuyện cho tử tế! Muốn bị ăn đòn à?!”
Hà Dụ không thèm để ý, cúi đầu tiếp tục ăn. Kiều Mộ Đông nhìn cậu, cũng không nói gì nữa.
Cả hai cắm cúi ăn, tivi thì đang chiếu chương trình giải trí, mấy MC trên màn hình đang nhảy nhót điên cuồng.
Kiều Mộ Đông ăn xong, cầm bát uống sạch nước dùng.
Hà Dụ đón lấy bát của anh, mang cả hai bát vào bếp rửa.
Kiều Mộ Đông cũng đi theo, từ phía sau ôm cậu, tựa đầu lên vai Hà Dụ. Cả cơ thể cao lớn đè lên khiến Hà Dụ suýt thở không nổi, phải cố gắng lắm mới rửa được chỗ bát đũa.
Kiều Mộ Đông nói: “Lần này bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu. Từ nay đừng gặp Phó Thần Sơn nữa.”
Hà Dụ thở dài: “Tôi không dám hứa chắc. Tôi với anh ta cũng chưa đến mức tuyệt giao, nhưng tôi cam đoan một điều, tôi sẽ không lén lút sau lưng anh đi gặp cậu ta, mỗi lần gặp đều sẽ nói rõ với anh, gặp rồi nói gì, làm gì, tôi đều kể hết.”
Kiều Mộ Đông trầm mặc không nói tốt, cũng chẳng nói xấu.
Hà Dụ giơ một ngón tay lên: “Nhưng phải công bằng. Anh cũng phải hứa với tôi, đừng kiếm chuyện với cậu ta nữa. Dù cậu ta khiêu khích, cũng không được ra tay.”
Kiều Mộ Đông chỉ nói một chữ: “Đệt!”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
