Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 38

Hà Dụ vội vã lên xe taxi, sau khi ngồi xuống mới nhớ ra phải gọi điện cho Kiều Mộ Đông.

Lúc này Kiều Mộ Đông vẫn chưa tan làm, nhận được điện thoại của Hà Dụ thì tâm trạng rất tốt, tưởng rằng cậu hẹn mình đi ăn tối. Không ngờ câu đầu tiên của Hà Dụ lại là: “Phó Thần Sơn gặp chuyện rồi à?”

Tâm trạng Kiều Mộ Đông lập tức sụp đổ, lạnh giọng hỏi: “Gặp chuyện gì?”

Thực ra Hà Dụ nghĩ Kiều Mộ Đông chắc hẳn đã nghe được chút tin tức, nên hỏi lại: “Anh không biết sao?”

Kiều Mộ Đông càng khó chịu hơn: “Tại sao tôi phải biết?”

Hà Dụ bất lực nói: “Cậu ta vừa gọi điện cho tôi, nói là vừa làm một cuộc tiểu phẫu.”

“Tiểu phẫu?” Kiều Mộ Đông có phần nghi hoặc, bỗng nhớ lại cảnh giữa trưa mình đấm một cú khiến mũi Phó Thần Sơn chảy đầy máu, do dự nói: “Tôi đánh thằng đó một trận lúc giữa trưa.”

Hà Dụ đưa tay day trán, thấp giọng nói: “Kiều Mộ Đông!”

Kiều Mộ Đông nói: “Là nó gây sự trước.”

Hà Dụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Cho dù cậu ta gây sự, chẳng lẽ anh không có cách nào tốt hơn để giải quyết sao?”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Là đàn ông thì phải nói chuyện bằng nắm đấm.”

Hà Dụ thở dài: “Làm việc đừng có bốc đồng như vậy.”

Kiều Mộ Đông tỏ vẻ không phục, một lúc sau mới phản ứng lại: “Cậu đang ở đâu?”

Hà Dụ nói: “Tôi đến bệnh viện thăm Phó Thần Sơn.”

Kiều Mộ Đông giận dữ: “Không được đi!”

“Anh đánh người bị thương lại còn không cho tôi đến thăm?” Hà Dụ vừa bực mình vừa buồn cười: “Kiều Mộ Đông, anh đừng quá bá đạo như thế.”

Kiều Mộ Đông gào lên trong điện thoại: “Cậu tưởng tôi không biết cậu vẫn còn tình cảm với thằng đó à? Không được đi!”

Hà Dụ cảm thấy trán mình giật giật, bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ đến xem cậu ấy thế nào. Tối nay anh tự đi ăn, ăn xong thì ngoan ngoãn về nhà, đừng gây thêm chuyện nữa.”

Kiều Mộ Đông nói: “Không được! Cậu dám đi thì tôi sẽ đến bệnh viện đánh Phó Thần Sơn lần nữa!”

Hà Dụ quát lại: “Anh đến đi! Đến thì tôi sẽ đánh anh một trận trước, có bản lĩnh thì đánh tôi nằm viện luôn đi!” Nói xong dứt khoát cúp máy.

Hà Dụ ngồi xe đến bệnh viện, vừa gọi điện cho Phó Thần Sơn, vừa đi thang máy lên lầu.

Phòng bệnh của Phó Thần Sơn là một phòng đơn nhỏ, anh đang tựa vào giường, trên tay truyền dịch, mũi quấn mấy lớp băng dày cộm.

Ngồi bên giường là mẹ của Phó Thần Sơn. Bà là một người phụ nữ hiền hậu, siêng năng. Khi còn đi học, Hà Dụ thường đến nhà Phó Thần Sơn chơi, người dì luôn cười hiền lành này đã từng nấu rất nhiều món ngon cho cậu. Hai người chơi trong phòng, dì Phó sẽ gọt trái cây thành miếng nhỏ mang vào.

Hà Dụ luôn rất thích người dì hiền lành này. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu nghe Phó Thần Sơn nói mẹ anh ấy bị bệnh tim, có lẽ là bệnh mạch vành, mấy năm nay sức khỏe không tốt, trông cũng già đi nhiều.

Hà Dụ đến cửa phòng bệnh, nhìn từ phía sau bà, thấy bà dường như gầy hơn, tóc cũng bạc trắng rồi. Cậu gõ cửa, thấy hai mẹ con cùng quay đầu nhìn về phía mình, liền gật đầu chào: “Dì ơi, lâu rồi không gặp.”

Mẹ Phó lập tức đứng lên: “Không phải Tiểu Dụ sao, nhiều năm rồi không gặp, con vẫn ổn chứ?”

Lúc Hà Dụ ngồi tù, hàng xóm đều ít nhiều nghe phong phanh chuyện này, nhưng mẹ Phó không hề nhắc đến, sợ làm tổn thương Hà Dụ.

Hà Dụ cười nhẹ: “Con vẫn ổn, dì có khỏe không ạ?”

Mẹ Phó gật đầu: “Khỏe, khỏe lắm. Con mau vào ngồi đi.”

Hà Dụ bước tới bên giường nhìn Phó Thần Sơn. Vì có người lớn ở đây nên cậu không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại gặp chuyện?”

Phó Thần Sơn dường như cũng đang giấu mẹ mình, chỉ nói: “Không cẩn thận bị ngã trong văn phòng, gãy xương sống mũi. Không sao đâu, đã phẫu thuật nắn lại rồi, ở viện theo dõi hai ngày là có thể xuất viện.”

Hà Dụ không tiện hỏi thêm, chỉ gật đầu.

Phó Thần Sơn nói với mẹ: “Mẹ, Tiểu Dụ đến rồi, cậu ấy có thể ở lại với con, mẹ về nghỉ đi.”

Mẹ Phó thở dài: “Sao mẹ yên tâm được?”

Phó Thần Sơn nói: “Mẹ sức khỏe không tốt, ở bệnh viện lâu con mới không yên tâm. Mẹ cứ về đi, mai lại nấu ít canh mang đến cho con, có khi ngày kia con xuất viện rồi.”

Hà Dụ cũng khuyên: “Đúng đó dì, con ở đây rồi, dì cứ yên tâm.”

Mẹ Phó nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy mẹ đi chợ mua con gà, chỉ sợ trễ thế này không mua được.”

Phó Thần Sơn nói: “Không mua được thì sáng mai đi cũng được mà.”

Mẹ Phó đứng dậy: “Thôi được, vậy mẹ về trước. Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo cho mẹ.”

Phó Thần Sơn cười: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”

Hà Dụ vội nói: “Dì, để con đưa dì về.”

“Không cần đâu,” mẹ Phó xua tay, “con ở lại chăm sóc Thần Sơn là được, dì tự về được mà.”

Phó Thần Sơn nói: “Không sao, để Tiểu Dụ tiễn mẹ đi.”

Mẹ Phó kiên quyết từ chối: “Thật không cần đâu, dì ra bắt taxi là được, Tiểu Dụ không cần đưa.”

Cuối cùng, Hà Dụ chỉ tiễn mẹ Phó đến cổng bệnh viện, nhìn bà lên xe taxi rồi quay lại phòng bệnh của Phó Thần Sơn.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hà Dụ hỏi Phó Thần Sơn: “Uống nước không?”

Phó Thần Sơn gật đầu.

Hà Dụ rót nửa cốc nước, đưa cho anh.

Phó Thần Sơn nói: “Tay tôi bất tiện, cậu đút cho tôi uống nhé.”

Hà Dụ khựng lại một chút, sau đó đưa cốc nước lên môi anh, từ từ đút anh uống.

Đặt cốc xuống, Hà Dụ hỏi: “Là Kiều Mộ Đông đánh cậu à?”

Phó Thần Sơn giơ tay như muốn sờ mũi, chạm vào băng rồi lại buông xuống, nói: “Là anh ta đánh.”

Hà Dụ khẽ nói: “Xin lỗi.”

Phó Thần Sơn nhìn cậu: “Không phải cậu đánh, xin lỗi gì chứ?”

Hà Dụ nói: “Tôi xin lỗi thay anh ấy.”

Phó Thần Sơn nói: “Anh ta có tư cách gì để cậu phải xin lỗi thay?”. Rồi anh nói tiếp: “Cậu biết không? Tôi đã hỏi luật sư rồi, vết thương lần này của tôi đã đủ tiêu chuẩn để bị coi là thương tích nhẹ. Chỉ cần tôi báo cảnh sát, Kiều Mộ Đông sẽ bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.”

Trái tim Hà Dụ thắt lại, sắc mặt tái đi. Kiều Mộ Đông ra tù theo diện tạm tha để chữa bệnh, nếu dính vào án hình sự, không chỉ mất quyền đó mà còn bị coi là tái phạm, sẽ bị xử nặng hơn, có thể phải ngồi tù thêm nhiều năm nữa.

Chuyện Kiều Mộ Đông từng vào tù, ngay cả Phó Thần Sơn cũng không biết. Thấy Hà Dụ hoảng hốt, Phó Thần Sơn không nhịn được mỉa mai: “Cậu lo cho anh ta đến thế sao?”

Hà Dụ biết mình đã lộ vẻ căng thẳng, cậu ngồi xuống bên giường, trong đầu chỉ nghĩ làm sao thuyết phục được Phó Thần Sơn không báo cảnh sát: “Thần Sơn, Kiều Mộ Đông là người như vậy đó, bốc đồng và thiếu suy nghĩ, cậu đừng trách anh ấy.”

Phó Thần Sơn chăm chú nhìn cậu: “Tiểu Dụ, cậu biết giọng điệu của cậu lúc này giống như phụ huynh đang bênh con mình vậy.”

Hà Dụ nói: “Đúng vậy, Kiều Mộ Đông rất trẻ con, cậu đừng chấp nhặt. Chi phí phẫu thuật và điều trị, tôi sẽ bảo anh ấy bồi thường cho cậu. Có cơ hội, tôi sẽ bảo anh ấy đích thân đến xin lỗi, được không?”

Phó Thần Sơn nhìn cậu hồi lâu rồi bật cười tự giễu: “Tiểu Dụ, cậu còn nhớ hồi cấp ba, tên béo họ Dương lớp hai bắt nạt cậu không? Tôi đã đi đánh nhau với nó. Khi đó cậu cũng làm vẻ mặt như bây giờ, cứ cản tôi, nói không sao, không ấm ức. Nhưng tôi biết cậu chỉ sợ tôi không đánh lại hắn, sợ tôi bị thương.”

Hà Dụ nắm chặt tay, cúi đầu không nói gì.

Phó Thần Sơn giơ tay định đặt lên lưng cậu, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Cả hai đồng loạt quay đầu, không ngờ người đến lại là Lăng Cường.

Hà Dụ giật mình đứng bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cậu luôn có chút e dè Lăng Cường, bây giờ lại thêm quan hệ với Kiều Mộ Đông, càng không biết nên làm gì. Phó Thần Sơn cũng không ngờ Lăng Cường đến nhanh như vậy, tuy anh đã lường trước sẽ bị hỏi tội.

Ánh mắt Lăng Cường dừng lại trên người Hà Dụ, hai tay chắp sau lưng, chân mày khẽ nhíu.

Hà Dụ lúng túng nói: “Hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài một lát.”

Khi đi ngang qua Lăng Cường, cậu do dự một chút rồi vẫn khẽ gọi: “Lăng tiên sinh.”

Lăng Cường mặt không cảm xúc, không thèm liếc nhìn cậu.

Hà Dụ bước ra khỏi phòng, có chút bối rối, rồi đi ra ban công ở cuối hành lang. Cậu đứng đó, châm một điếu thuốc, lau trán mới phát hiện mình mồ hôi đầm đìa.

Tác giả có lời muốn nói:

Có một lỗi nhỏ ở đây, theo tra cứu thì gãy xương mũi thường phải đợi hết sưng mới phẫu thuật nắn lại, thường mất khoảng 10-14 ngày sau chấn thương. Nhưng vì diễn biến cốt truyện ở đoạn này không tiện thay đổi nên tạm giữ nguyên, sẽ chỉnh sửa cùng các đoạn trước nếu có cơ hội.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 38
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...