Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 37
Trước mặt Lê Đường, Kiều Mộ Đông liên tục gọi vài cuộc điện thoại để nhờ người điều tra tung tích Hồng Mẫn Hàng. Hà Dụ thì khuyên Lê Đường đừng quá lo lắng, ít nhất là trước khi có tin tức gì nghiêm trọng, Hồng Mẫn Hàng chắc vẫn an toàn.
Kiều Mộ Đông đặt điện thoại xuống, cũng lên tiếng trấn an: “Bên này có tin gì tôi báo ngay cho anh.”
Lê Đường gượng cười: “Thật sự là làm phiền cậu quá rồi.”
Kiều Mộ Đông nói: “Trước đây đám anh em ở khu Bắc thành, ai chẳng biết tên Lê Đường? Lúc tôi mới vào nghề, để dọa người ta còn khoe là tôi là anh em thân thiết với ‘tiểu miêu’ nhà họ Hồng, Lê Đường là đại ca của tôi đấy! Anh nói xem, anh cũng coi như che chở tôi hai năm, giúp đỡ chút việc nhỏ, anh đừng khách sáo quá.”
Nghe vậy, Lê Đường cười, vỗ nhẹ vai Kiều Mộ Đông.
Ăn xong bữa cơm, Kiều Mộ Đông phải về Lăng Vân đi làm.
Lê Đường nói: “Hà Dụ, cậu tiễn Kiều thiếu một đoạn đi.”
Hà Dụ vốn đang dọn bát đĩa, nghe vậy liếc nhìn Kiều Mộ Đông rồi hỏi: “Ăn no chưa?”
Kiều Mộ Đông gật đầu: “No rồi.”
Hà Dụ nói: “Thế thì còn không đi đi.”
Kiều Mộ Đông “hừ” hai tiếng.
Lê Đường cướp lấy bát trên tay Hà Dụ, nói: “Đi đi, đừng có giở trò.”
Hà Dụ xoa xoa tay, cùng Kiều Mộ Đông từ tầng hai đi xuống.
Hạ Tiểu Hà đứng ở quầy mãi ngóng ra ngoài. Thấy hai người xuống, cô liền vờ như đang chăm chú đếm tiền.
Hà Dụ nhìn cô một cái rồi cười nhẹ, không để tâm, cùng Kiều Mộ Đông bước ra khỏi cửa “Thực Hữu Vị”.
Phố Nhân Tín không dài, bước chân hai người như cũng vô thức mà chậm lại. Không ai nói gì, bầu không khí mập mờ, trầm mặc qua điện thoại lúc trước lại xuất hiện giữa họ. Hà Dụ thấy da đầu tê dại, cảm thấy bầu không khí kiểu học sinh cấp ba đang yêu này không hề hợp với cậu và Kiều Mộ Đông.
Đúng lúc đó, giọng Hạ Tiểu Hà vang lên phá tan sự im lặng: “Tiểu Hà ca!”
Hai người cùng quay đầu lại, thấy Hạ Tiểu Hà xách một túi ni-lông chạy tới, bên trong là một phần cơm hộp. Cô nói: “Ông chủ bảo vừa hay, nhờ anh tiện đường mang tới Lăng Vân.”
Kiều Mộ Đông giành lấy túi: “Để tôi mang giúp.”
Hà Dụ ngước mắt nhìn Kiều Mộ Đông, định nói cảm ơn nhưng lại thấy ngại, cuối cùng chỉ nói: “Thế thì làm sao thu tiền? Buổi chiều anh mang qua hả?”
Gân trán Kiều Mộ Đông giật nhẹ, móc ví từ trong áo: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả luôn!”
Hà Dụ đưa tay ra: “Cảm ơn, mười lăm.”
Kiều Mộ Đông móc ra tờ hai mươi, nhét vào tay cậu: “Thừa năm đồng cho cậu tiền bo, cầm tiền rồi cút!”
Hà Dụ không nhịn được cười, cầm lấy tiền nói: “Đa tạ đại gia.”
Kiều Mộ Đông phẩy tay: “Cút nhanh!” rồi xách cơm quay đi.
Hà Dụ đứng yên nhìn bóng lưng anh khuất dần sau góc phố, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Hạ Tiểu Hà đứng sau cậu, thấy vậy không nhịn được hỏi: “Tiểu Hà ca, anh với anh Kiều đó là…”
Hà Dụ đáp: “Là bạn bè. Nhưng anh ta thật sự không hợp với em đâu, đừng mơ mộng gì nữa.”
Hạ Tiểu Hà nghe xong, bĩu môi “Xì.” một tiếng
Kiều Mộ Đông quay lại Lăng Vân, việc đầu tiên là giao cơm giúp Hà Dụ.
Trong túi còn kèm mảnh giấy ghi rõ tầng, số phòng làm việc, họ tên và số điện thoại của người đặt cơm.
Kiều Mộ Đông liếc qua rồi trực tiếp lên tầng bảy.
Lúc này cũng gần đến giờ làm, phần lớn mọi người đã quay lại văn phòng, nhưng vẫn còn chút tiếng trò chuyện râm ran.
Khi Kiều Mộ Đông xuất hiện trước phòng 706, chưa ai để ý đến anh, cho đến khi anh cao giọng nói: “Ai đặt cơm trưa ở Thực Hữu Vị tên Đới tiểu thư?”
Toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh, văn phòng im bặt.
Một cô gái trẻ đeo kính đứng lên, rụt rè giơ tay: “Là em….” Cô vẫn chưa hiểu mình đã làm gì sai.
Kiều Mộ Đông giơ túi lên: “Cơm của cô.”
Cô gái bối rối bước ra cửa, nhận lấy túi: “Cảm ơn.”
Kiều Mộ Đông xoay người định đi, chợt dừng lại, chìa tay ra: “Cảm ơn, mười lăm tệ.”
Cô gái tròn mắt: “Hả?”
Kiều Mộ Đông thúc giục: “Nhanh lên, tôi trả hộ cô rồi.”
“À, vâng!” cô gái chạy về bàn lấy tiền rồi quay lại đưa cho anh.
Anh nhét tiền vào túi rồi đi luôn, để lại cả phòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trên đường đi tới thang máy, Kiều Mộ Đông đụng mặt Phó Thần Sơn đang đi ngược lại.
Phó Thần Sơn đi một mình, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy vết bầm trên cằm.
Kiều Mộ Đông liếc anh ta lạnh lùng, định lướt qua mà không nói gì.
Phó Thần Sơn khi đi ngang bất ngờ hạ giọng nói: “Họ Kiều kia, cứ chờ đấy.”
Kiều Mộ Đông sững lại. Đây là lần đầu tiên Phó Thần Sơn công khai khiêu khích anh. Trước khi biết đến mối quan hệ giữa Hà Dụ và anh, trong mắt Kiều Mộ Đông, Phó Thần Sơn chẳng qua chỉ là bạn trai của Lăng Chỉ Lộ, chẳng có gì đáng chú ý.
Phó Thần Sơn khiêu khích, Kiều Mộ Đông tất nhiên không lùi bước. Anh đứng lại, hơi ngẩng đầu, mắt nhìn xuống Phó Thần Sơn: “Chờ? Chờ cái gì?”
Phó Thần Sơn nhếch mép, cúi sát tai anh, thấp giọng: “Chờ Lăng Vân, chờ Hà Dụ.”
Sắc mặt Kiều Mộ Đông lập tức lạnh đi: “Tin không, tao đấm mày ngay tại đây đấy?”
Phó Thần Sơn nói: “Có gan thì đánh, khua môi múa mép có ích gì.”
Ngay lập tức, Kiều Mộ Đông vung tay đấm thẳng vào mũi Phó Thần Sơn. Một cú vừa nhanh vừa mạnh khiến anh ta ngã ngồi xuống sàn, máu mũi tuôn ra ào ạt.
Mấy người ở văn phòng gần đó hoảng hốt chạy ra, có người cản Kiều Mộ Đông, có người đỡ Phó Thần Sơn dậy.
Phó Thần Sơn ngẩng đầu, máu vẫn chảy không ngừng. Một phụ nữ che miệng thốt lên: “Mau đưa đi bệnh viện!”
Kiều Mộ Đông hừ lạnh, chỉ tay vào anh ta: “Tao nói rồi, còn dám động đến Hà Dụ thì cứ thử xem.”
Phó Thần Sơn lấy tay che mũi, máu rỉ ra qua kẽ tay. Hai người đỡ anh ta giục: “Đừng chần chừ nữa, mau đi viện đi.”
Phó Thần Sơn gật đầu, để mặc họ dìu vào thang máy.
Kiều Mộ Đông gạt tay người vừa giữ mình, chỉnh lại áo rồi đi về phía thang máy khác.
Gần năm rưỡi chiều, Hà Dụ đang xem lão Bàng làm dưa chua, định bụng lát nữa gọi điện cho Kiều Mộ Đông hỏi tối muốn ăn gì, thì điện thoại đổ chuông.
Cậu lấy ra xem, thấy là Phó Thần Sơn gọi đến thì sững người, do dự một chút rồi mới nghe: “Thần Sơn?”
Giọng Phó Thần Sơn khàn khàn, nặng nề: “Tiểu Dụ, cậu rảnh không?”
“Sao vậy?” Hà Dụ hỏi.
Phó Thần Sơn nói: “Nếu tiện, cậu đến bệnh viện Nhất Thành một chuyến được không?”
Hà Dụ lập tức đứng thẳng dậy: “Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phó Thần Sơn đáp: “Không sao, tôi làm một cuộc tiểu phẫu. Mẹ tôi đang ở đây, tôi không yên tâm, nhờ cậu đưa bà ấy về nhà được không?”
Hà Dụ mở to mắt: “Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?”
Phó Thần Sơn nói: “Không có gì đâu, tiểu phẫu thôi, không nghiêm trọng, chủ yếu không muốn mẹ lo lắng.”
Hà Dụ thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi đến ngay.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
