Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 36
Trong văn phòng, Lăng Cường và Kiều Mộ Đông ngồi đối diện nhau. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Kiều Mộ Đông lên tiếng: “Thì sao chứ?”
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Mộ Đông đáp lại Lăng Cường bằng một câu hỏi như thế, nhưng lần này phản ứng của Lăng Cường rõ ràng gay gắt hơn hẳn. Ông gần như cười lạnh hai tiếng: “Thì sao à? Kiều Mộ Đông, con nói xem là sao? Lần trước ba hỏi, con nói chỉ là chơi đùa, thế bây giờ là cái gì? Con thật sự định sống cả đời với một người đàn ông? Hơn nữa người đàn ông đó từng có tiền án, từng đi tù!”
Kiều Mộ Đông nhìn Lăng Cường, nét mặt bình thản: “Tôi cũng từng đi tù mà.”
Lăng Cường đập mạnh bàn, đứng phắt dậy: “Con đang ở vị trí nào? Con là con trai ta, Lăng Cường, là Phó Tổng Giám đốc của Lăng Vân! Còn cậu ta là cái thá gì? Biển thủ công quỹ, giờ chỉ là thằng chạy bàn giao đồ ăn ở một quán cơm nhỏ! Con dám so mình với cậu ta? Không phải con điên rồi, mà là đầu óc có vấn đề rồi đấy!”
Kiều Mộ Đông cũng đứng dậy, hai tay chống lên bàn, cơn giận bị chọc lên bởi những lời sỉ nhục của Lăng Cường với Hà Dụ, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến ông.”
Lăng Cường và Kiều Mộ Đông nhìn nhau chằm chằm, lạnh lùng nói: “Con quên lúc con van xin ta giúp con ra khỏi tù, đã hứa với ta những gì rồi à?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Tôi luôn giữ lời hứa! Nhưng tôi chưa từng cầu xin ông, là ông tự đề nghị giao dịch với tôi. Ông muốn tôi nhận ông làm cha, tôi đã làm; ông muốn tôi vào làm ở Lăng Vân, tôi cũng làm rồi. Còn những chuyện khác, ông lấy tư cách gì mà quản tôi?”
“Nhận ta làm ba à?” Lăng Cường nói: “Con gọi ta là ba được mấy lần? Ta sai bảo con cái gì, con làm được cái gì? Nếu thật sự coi ta là ba, thì lập tức cắt đứt với thằng đó! Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho con gặp con gái nhà lành!”
Kiều Mộ Đông hừ lạnh, khoanh tay trước ngực: “Ông đối xử với con mình thế nào thì tôi cũng sẽ đối xử lại với ông như vậy. Gì chứ? Hơn hai mươi năm trời không đoái hoài, giờ già rồi không ai lo hương khói mới nhớ đến tôi? Tôi nói cho ông biết, tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi nhảy lầu tự tử, ông muốn tôi sống hiếu thảo với ông? Đúng là trò cười!”
Nói xong, Kiều Mộ Đông không ngoảnh đầu lại mà đẩy cửa rời đi, để lại Lăng Cường ôm ngực th* d*c, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Ông ta ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhắm mắt.
Kiều Mộ Đông trở về văn phòng, Hoàng Hải Sinh vội vàng đứng lên: “Kiều tiên sinh.”
“Hoàng Hải Sinh.” Kiều Mộ Đông gõ gõ lên bàn anh ta: “Sau này mà còn đem chuyện riêng của tôi kể cho Lăng Cường, thì thu dọn đồ đạc qua làm cho ông ta luôn đi, chỗ tôi không cần người như vậy.”
Hoàng Hải Sinh tái mặt: “Kiều tiên sinh… tôi có nói gì đâu…”
Kiều Mộ Đông nói: “Vậy thì tốt nhất đừng để tôi nghe thấy gì cả.”
Anh mở cửa vào văn phòng mình rồi đóng mạnh cửa lại. Vừa đi đến bên cửa sổ, vừa tháo lỏng cà vạt trên cổ.
Anh cảm thấy ngột ngạt, mỗi lần gặp Lăng Cường đều có cảm giác này, thậm chí chỉ cần ở lại Lăng Vân là anh đã thấy bí bách. Bàn tay áp lên mặt kính lạnh lẽo, Kiều Mộ Đông mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng ngực vẫn nặng nề, như cần tìm một lối thoát.
Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Kiều Mộ Đông đưa tay nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng Hà Dụ: “Kiều Mộ Đông?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Gì đấy?”
Hà Dụ nghe ra anh vẫn còn bực, tưởng anh còn giận mình, liền nói: “Vẫn còn giận à?”
Kiều Mộ Đông: “Ừ, gọi đến để bị mắng hả?”
Hà Dụ ngồi trên ghế, khuỷu tay tựa bàn, tay còn lại gẩy gẩy lọn tóc: “Đừng giận nữa mà, tôi xin lỗi được chưa?”
Kiều Mộ Đông im lặng một lúc: “Cậu làm sai gì mà xin lỗi?”
Hà Dụ cúi đầu, nhẹ giọng: “Tôi không nên giấu anh chuyện tôi và Phó Thần Sơn…” rồi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói thêm: “Thật ra giữa tôi và cậu ta không có gì cả, sạch sẽ hơn cả nước suối.”
Kiều Mộ Đông “Hử?” một tiếng, phản ứng lại: “Cậu chưa từng làm với nó?”
Hà Dụ cười tự giễu: “Làm gì? Anh không nhớ lần đầu tiên anh làm tôi thảm đến mức nào à?”
Kiều Mộ Đông áp trán lên cửa kính, năm ngón tay siết thành nắm đấm: “Đó là lần đầu của cậu?”
Hà Dụ nói: “Không phải, tất nhiên là không phải. Tôi từng qua tay không biết bao nhiêu đàn ông ngoài kia rồi.”
Kiều Mộ Đông rõ ràng không tin, khóe môi không kìm được mà nhếch lên: “Tôi hỏi cậu, có phải chỉ có tôi không?”
Câu hỏi đó có hơi khó hiểu, nhưng Hà Dụ lập tức hiểu được. Ngón tay cậu xoắn lấy tóc, ban đầu định trả lời “dĩ nhiên là không”, nhưng khi nghe thấy hơi thở căng thẳng bên đầu dây của Kiều Mộ Đông, tim bỗng mềm lại, khẽ “Ừ” một tiếng.
Kiều Mộ Đông nghe thấy, nét cười trên mặt càng rõ, một lúc sau cũng không biết nói gì, chỉ nghe tiếng thở của cả hai qua điện thoại.
Qua hơn một phút, Kiều Mộ Đông thấy mình có hơi ngốc, nói: “Tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã,” Hà Dụ vội ngăn lại, suýt quên mất chính sự, “Lê ca muốn gặp anh.”
“Lê Đường?”
Hà Dụ đáp: “Ừ, là chuyện liên quan đến Hồng Mẫn Hàng, ảnh thấy báo đưa tin rồi.”
Kiều Mộ Đông do dự một chút: “Trưa tôi qua đó ăn cơm, đến lúc đó nói rõ.”
“Trưa anh đến ăn cơm?” Hà Dụ hơi ngỡ ngàng, “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, cậu chuẩn bị là được.” Nói xong thì cúp máy.
Hà Dụ kể lại với Lê Đường chuyện Kiều Mộ Đông sẽ đến ăn trưa để bàn.
Lê Đường gật đầu, hỏi: “Cậu ta thích ăn gì?”
Hà Dụ ngập ngừng: “Cái gì cũng ăn, không kén lắm.” Hai người từng ở tù cùng nhau, lúc đó chỉ cần có thịt là ai cũng thích, nên Hà Dụ thực sự không rõ Kiều Mộ Đông thích món gì.
Lê Đường có việc cần nhờ, nên rất khách khí. Dù Kiều Mộ Đông chỉ định tiện đường đến ăn trưa, anh vẫn dặn bếp làm vài món tươm tất.
Tầng dưới đông người, không tiện nói chuyện, Lê Đường bảo Hà Dụ dọn phòng tầng hai, đặt bàn nhỏ với ba ghế. Hà Dụ vì phải tiếp khách nên hôm nay không phải đi giao hàng, trưa đứng dưới lầu chờ đón Kiều Mộ Đông.
Hà Dụ nói: “Lê ca, không cần phải khách sáo với anh ta thế đâu.”
Lê Đường lắc đầu: “Anh có việc nhờ, như vậy là phải.”
Thực ra Kiều Mộ Đông chỉ định tiện thể ghé ăn bữa cơm rồi bàn chuyện, nhưng thấy Lê Đường quá khách khí thì hơi không được tự nhiên.
Lê Đường mời Lê can tầng hai, Hà Dụ làm phụ bếp mang đồ ăn lên, rồi hỏi: “Uống rượu không?”
Kiều Mộ Đông: “Không, cậu ngồi xuống đi.”
Hà Dụ đóng cửa lại, rồi ngồi xuống.
Không có rượu, Lê Đường nâng tách trà cụng ly, đặt xuống rồi nói: “Cảm ơn cậu đã nể mặt.”
Kiều Mộ Đông vội xua tay: “Lê ca, anh khách sáo quá rồi, đừng nói vậy.”
Hà Dụ nói: “Lê ca, có gì thì anh nói thẳng đi.”
Lê Đường nhìn Hà Dụ, rồi nhìn sang Kiều Mộ Đông: “Kiều thiếu, tôi chỉ muốn hỏi, cậu biết được bao nhiêu chuyện về Hồng Mẫn Hàng?”
Kiều Mộ Đông trầm ngâm một lúc: “Nói thật thì, có lẽ tôi biết cũng không hơn anh là bao. Tối hôm kia, Hà Dụ đi cùng tôi đến bệnh viện Thành Á để khâu vết thương, tình cờ gặp được thôi. Hình như cậu ta gặp chuyện gì đó rồi được đưa đến đó. Người nhà họ Hồng phản ứng rất nhanh, cùng lắm chưa đầy mười phút sau, hai người chú của cậu ấy đã có mặt.”
Lê Đường gật đầu: “Kiều thiếu, tôi biết cậu bây giờ không còn dính dáng gì đến giới anh em ở Bắc Thành nữa, nhưng gốc rễ của cậu vẫn ở đó, bạn bè anh em cũng không ít. Thật sự không ai biết rõ hơn chút nào sao?”
Kiều Mộ Đông nhìn thẳng Lê Đường: “Lê ca, năm xưa anh ở Bắc Thành, anh em của anh cũng đâu ít hơn tôi?”
Lê Đường cười khổ, châm thuốc.
Hà Dụ khuyên: “Lê ca, hôm nay anh hút hơi nhiều rồi đấy.”
Lê Đường khẽ lắc đầu, châm một điếu thuốc rồi ném bật lửa sang một bên, trầm giọng nói: “Những người bên cạnh tôi bấy giờ, đều từng là người của nhà họ Hồng. Tôi rời khỏi nhà họ Hồng rồi, họ cũng chẳng còn lý do gì để theo tôi nữa.” Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, từ từ nhả ra một làn khói mờ, ánh mắt mờ mịt nơi xa: “Kiều thiếu, tôi biết chuyện này rất có thể là việc nội bộ của nhà họ Hồng, nhờ cậu nhúng tay vào thật sự là làm khó cậu. Tôi, Lê Đường, chẳng có tài cán gì, chỉ dựa vào chút tiếng tăm năm xưa lăn lộn ở phía bắc thành, cậu cũng biết mà. Chỉ cần cậu chịu giúp tôi lần này, coi như tôi nợ cậu một món ân tình. Sau này, dù lên núi đao hay xuống chảo dầu, tôi cũng nhất định trả cho cậu.”
Kiều Mộ Đông vội đáp: “Lê ca, anh đừng hiểu lầm, tôi không định bán ơn nghĩa gì cho anh cả. Hà Dụ ra tù đến giờ luôn được anh chăm sóc, chút chuyện này tôi nên giúp. Chỉ là muốn khuyên anh một câu – anh cũng nói rồi, anh không còn là người của nhà họ Hồng. Vậy thì chuyện nhà họ, hà tất gì phải dấn thân?”
Lê Đường trầm giọng: “Hồng Mẫn Hàng là em trai tôi.”
Kiều Mộ Đông nghe vậy, không kìm được mà chăm chú nhìn Lê Đường thêm một lúc. Anh năm nay còn chưa đến bốn mươi, vậy mà hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc rõ ràng, từng ấy năm qua, Lê Đường đã trải qua không ít chuyện.
Kiều Mộ Đông gật đầu: “Được rồi, anh đừng vội. Tôi sẽ giúp anh hỏi thử trước. Chưa chắc mọi việc đã tệ như mình lo.”
Ánh mắt Lê Đường lập tức bừng lên một tia sáng hiếm hoi: “Cảm ơn Kiều thiếu.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
