Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 35
Chiếc xe quay trở lại bãi đậu xe dưới tầng hầm khu chung cư của Kiều Mộ Đông. Anh tắt máy, rút chìa khóa rồi xuống xe đi thẳng.
Hà Dụ nghe tiếng “rầm” khi anh đóng sầm cửa xe lại, sững người ngồi tại chỗ. Hơn mười giây sau, Kiều Mộ Đông quay lại, đạp mạnh lên cửa xe, quát: “Còn muốn tôi bế cậu lên nữa à?!”
Hà Dụ mở cửa xe xuống, liếc nhìn cánh cửa vừa bị đá bẩn, không nói gì.
Hai người im lặng đi vào thang máy, nhìn thang máy chậm rãi đi lên.
Khi gần đến tầng mười, Kiều Mộ Đông đột nhiên mở miệng: “Sáng nay cậu hỏi tôi có phải đã yêu cậu không.”
Hà Dụ lập tức quay đầu nhìn anh.
Kiều Mộ Đông đút tay vào túi, nhìn con số trên bảng điện tử đang nhảy, nói: “Tôi đã nghĩ suốt cả một ngày, có kết quả rồi. Nhưng trước đó, tôi phải hỏi cậu hai câu.”
Hà Dụ gật đầu: “Anh hỏi đi.”
“Cậu còn yêu Phó Thần Sơn không?”
Hà Dụ im lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Không yêu nữa.”
Tình yêu đã cạn kiệt rồi, chỉ còn lại tình cảm tích tụ nhiều năm, không mãnh liệt, nhưng cũng không thể dứt bỏ hoàn toàn.
Thang máy đến tầng 23, cửa mở ra từ từ, nhưng cả hai không ai bước ra.
“Câu hỏi thứ hai: Cậu có yêu tôi không?”
Hà Dụ không trả lời.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Kiều Mộ Đông đưa tay giữ nút mở, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi lại: “Anh có yêu tôi không?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Là tôi đang hỏi, không phải cậu hỏi tôi.”
Hà Dụ nghiêm túc nói: “Nếu anh không yêu tôi, thì tôi cũng không yêu anh.”
“Mẹ nó!” Kiều Mộ Đông tức giận chửi thề: “Muốn ăn đòn à?!”
Hà Dụ vẫn bình tĩnh: “Tôi nói thật đấy.”
Kiều Mộ Đông trừng mắt nhìn cậu: “Nếu tôi yêu cậu, cậu sẽ yêu lại tôi, phải không?”
Hà Dụ sững người. Một lúc lâu sau mới phản ứng: “…Hả?”
Kiều Mộ Đông phẫn nộ chửi thêm câu nữa: “Cút!”
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Hà Dụ bước ra thì thấy Kiều Mộ Đông đã nằm ngủ trên giường. Từ lúc về đến nhà, anh không nói một lời, cả người từ đầu đến chân đều toát ra khí tức cáu kỉnh.
Hà Dụ lên giường, Kiều Mộ Đông quay lưng lại, không nhúc nhích, không biết đã ngủ thật chưa.
Cậu vòng tay ôm anh từ sau lưng, hỏi khẽ: “Vết thương ở vai anh không đau nữa à?”
Kiều Mộ Đông không đáp, đạp cậu ra khỏi giường.
Hà Dụ vẫn lì lợm, lại bò lên giường, lần này dán cả người lên lưng anh, vòng tay qua eo: “Anh giận cái gì chứ? Trẻ con quá đi.”
Kiều Mộ Đông vẫn im lặng, lại tung chân đạp cậu xuống giường lần nữa. Lần này lực rất mạnh, Hà Dụ ngã bịch xuống đất, thắt lưng va vào sàn lạnh buốt, đau buốt đến tê người. Cậu nghiến răng nằm yên, đợi cơn đau qua đi rồi mới từ từ bò dậy.
Cậu không còn tâm trạng để tiếp tục tranh cãi hay giận dỗi, trực tiếp mở cửa ra ngoài, xuống tầng một.
Hà Dụ nằm vật lên ghế sô pha, nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Không ngủ được ngay nhưng cũng không quá tức giận với Kiều Mộ Đông. Lúc này đầu óc cậu rối như canh hẹ, chẳng phân biệt nổi ai đúng ai sai, ai đang đấu với ai.
Nghe tiếng bước chân trên cầu thang, dù Kiều Mộ Đông cố tình bước nhẹ, Hà Dụ vẫn nghe được. Anh bước xuống nhà, đến trước sô pha.
Cậu nhắm mắt giả vờ ngủ, không nhúc nhích.
Một tấm chăn được ném qua người cậu, đúng là ném. Kiều Mộ Đông còn chẳng thèm chỉnh lại giúp. Sau đó quay lưng lên lầu mà không nói một câu.
Hà Dụ thở dài trong bóng tối, tự tay kéo chăn đắp lại, nhắm mắt, vùi mình vào sô pha mềm mại rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau Hà Dụ phải đi làm. Hai ngày nghỉ mà Lê Đường cho đã hết. Dù sau này có đi làm cho Âu Vận Gia hay không, thì trước mắt vẫn phải quay lại hoàn tất công việc ở Thực Hữu Vị.
Kiều Mộ Đông vẫn đang chiến tranh lạnh với cậu, nhưng sáng nay vẫn chờ để đưa cậu đi làm. Không nói một câu, nhưng vẫn cùng ra cửa, lái xe đưa cậu đến phố Nhân Tín.
Hà Dụ xuống xe, Kiều Mộ Đông không lập tức rời đi, mà hạ kính xe xuống nhìn cậu.
Hà Dụ sực nhớ, bèn vào quán ăn bên đường mua hai cái bánh bao với một ly sữa đậu nành, đưa cho Kiều Mộ Đông, anh mới chịu lái xe đi. Nhưng hôm nay không có nụ hôn chào tạm biệt, thậm chí không có lấy một lời.
Hà Dụ gãi đầu, Kiều Mộ Đông trẻ con thế này thật khiến cậu mệt mỏi.
Thực Hữu Vị đã mở cửa, ánh đèn trong tiệm ấm áp dễ chịu, hương thức ăn thơm lừng lan ra ngoài. Hạ Tiểu Hà vừa mang chậu nước lau cửa kính, vừa thấy Hà Dụ thì tươi cười chào: “Chào buổi sáng!”
Hà Dụ cũng mỉm cười gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Lúc đó vẫn còn sớm, chỉ lác đác vài ba khách đang ăn sáng. Lê Đường ngồi một mình chiếm một chiếc bàn, vừa ăn mì vừa xem TV.
Hà Dụ đi vào bếp, gọi lão Bàng nấu giúp một bát mì, rồi quay lại ngồi xuống cạnh Lê Đường.
Lê Đường liếc nhìn cậu một cái, giơ tay gọi Hạ Tiểu Hà: “Tiểu Hà, pha cho anh ly cà phê.”
Hà Dụ hơi ngạc nhiên: “Khi nào chỗ mình có bán cà phê vậy?”
Lê Đường đáp: “Đồ riêng anh trữ đấy, không bán.”
Hà Dụ lấy đôi đũa, bỗng nghe thấy TV bắt đầu phát tin tức về một vụ nổ xe hơi, nữ MC đọc bản tin với giọng điệu bình thản, thuật lại vụ việc xảy ra cách đây hai hôm ngay tại thành phố này.
Hà Dụ sững lại, lập tức nhớ đến Hồng Mẫn Hàng, người cậu đã từng gặp ở bệnh viện.
Lê Đường cũng đặt đũa xuống, chăm chú nhìn vào màn hình.
Quả nhiên đúng như Hà Dụ đoán, lúc vụ nổ xảy ra, truyền thông chưa biết danh tính nạn nhân, chỉ có nhiều phỏng đoán. Đến bây giờ mới xác nhận người bị hại chính là Hồng Mẫn Hàng. MC còn giới thiệu sơ lược về tập đoàn Đế Hồng phía sau anh ta, rồi nói rằng cảnh sát đang điều tra, còn tình trạng thương tích cụ thể thì chưa rõ. Đài sẽ tiếp tục theo dõi.
Lão Bàng mang mì của Hà Dụ ra, cậu cảm ơn rồi quay sang thấy Lê Đường vẫn nhìn chằm chằm vào TV, như không nghe thấy gì.
Cậu không nhịn được khẽ gọi: “Lê ca?”
Lê Đường quay đầu liếc cậu một cái, khẽ đáp: “Ừ, ăn đi đã.”
Giọng điệu bình tĩnh khiến Hà Dụ hơi yên lòng. Cậu do dự một chút rồi nói: “Tối hôm kia, em với Kiều Mộ Đông gặp Hồng Mẫn Hàng ở bệnh viện.”
Lê Đường “Hửm?” một tiếng, lập tức ngồi thẳng người.
Hà Dụ nói tiếp: “Ban đầu em không định nói, vì nhìn anh ta bị thương khá nặng, hình như được đưa đi cấp cứu ngay, nghe nói hai người chú cũng tới bệnh viện. Nhưng em không rõ thêm gì nữa.”
Lê Đường gật đầu, từ trong túi áo móc ra bao thuốc, vừa lấy thuốc vừa nói với cậu: “Em ăn đi.”
Hạ Tiểu Hà mang cà phê ra, nhưng Lê Đường không hề đụng đến. Anh chỉ ngồi hút thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác.
Hà Dụ ăn mì rất nhanh, thấy bát mì của Lê Đường đã nguội phân nửa liền nói: “Em bảo Lão Bàng nấu lại cho anh bát khác nhé.”
Lê Đường lắc đầu: “Thôi, không muốn ăn nữa.”
Nói rồi bưng ly cà phê uống cạn.
Hà Dụ bất lực, dọn hai chiếc bát vào bếp, quay ra thấy Lê Đường vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, tiếp tục hút thuốc. Cậu bước tới hỏi: “Lê ca, anh lo cho Hồng tiên sinh à?”
Thật ra ấn tượng của Hà Dụ về Hồng Mẫn Hàng cũng không tệ.
Lê Đường không đáp, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Cậu ấy là em trai anh.”
Hà Dụ không hỏi thêm về chuyện giữa Lê Đường và gia đình họ Hồng, chỉ thầm nghĩ, bất kể người ngoài nói gì, giữa Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng vẫn luôn xem nhau là anh em.
Ai cũng thấy được sự bồn chồn của Lê Đường, anh là người trầm lặng, không bộc lộ cảm xúc, chỉ ngồi trong góc im lặng hút thuốc như thiêu thân.
Khoảng hơn 10 giờ sáng, khi Hà Dụ đang kiểm kê lô rượu mới giao đến, Lê Đường gọi cậu lại. “Sao vậy, Lê ca?”
Lê Đường nói: “Hà Dụ, giúp anh một việc. Anh muốn gặp Kiều thiếu gia.”
Hà Dụ hiểu ý ngay: “Anh muốn nhờ Kiều Mộ Đông tìm hiểu tình hình của Hồng Mẫn Hàng?”
Lê Đường đáp: “Anh muốn nhờ cậu ấy sắp xếp, xem có thể gặp được Hồng Mẫn Hàng hay không.”
Cuộc gọi đầu tiên của Hà Dụ không được bắt máy. Vì sáng nay vừa đến công ty, Kiều Mộ Đông đã bị gọi vào phòng làm việc của Lăng Cường, không chỉ anh, mà cả Phó Thần Sơn cũng bị gọi vào.
Hai người ngồi cạnh nhau trước bàn làm việc lớn, Kiều Mộ Đông mặt lạnh tanh, Phó Thần Sơn vẫn còn đau đầu vì cơn say hôm trước, thi thoảng xoa trán, trên cằm vẫn còn vết bầm.
Lăng Cường mặt lạnh như tiền, không nói gì, ném một xấp ảnh xuống trước mặt họ.
Kiều Mộ Đông chỉ liếc mắt một cái, Phó Thần Sơn thì cầm mấy tấm ảnh lên xem kỹ, đó là những tấm ảnh mờ được trích xuất từ camera KTV. Cảnh Hà Dụ và Phó Thần Sơn đi ra khỏi phòng, Phó Thần Sơn đặt tay lên vai Hà Dụ, sau đó Kiều Mộ Đông xuất hiện và đấm Phó Thần Sơn, rồi mọi người giải tán.
Ảnh mờ nhưng vẫn có thể nhận rõ hai người.
Phó Thần Sơn đưa tay xoa trán, trí nhớ về đêm đó mơ hồ, chỉ nhớ uống rượu trong phòng KTV, sau đó thì quên sạch. Giờ nhìn những bức ảnh này, lưng lạnh toát, may mà lúc đó không làm điều gì quá đáng.
Kiều Mộ Đông vẫn thản nhiên: “Sao?”
Lăng Cường lạnh lùng nhìn họ: “Hai người các cậu, định làm mất mặt Lăng Vân ở bên ngoài như thế sao? Có biết hôm đó bao nhiêu nhân viên tận mắt chứng kiến hai quản lý đánh nhau không?”
Phó Thần Sơn nói: “Xin lỗi bác, cháu thực sự uống quá nhiều.”
“Dù uống say, cũng phải nhớ thân phận mình là ai!” Lăng Cường quát.
Phó Thần Sơn cúi đầu: “Cháu xin lỗi.”
“Đến lượt cậu” Lăng Cường chỉ Kiều Mộ Đông “Tại sao lại đánh Thần Sơn?”
Kiều Mộ Đông lạnh lùng đáp: “Muốn đánh thì đánh, cần gì lý do?”
Lăng Cường đập mạnh bàn: “Kiều Mộ Đông!”
Phó Thần Sơn vội can: “Bác đừng giận, Mộ Đông chắc là hiểu lầm cháu chuyện gì đó.”
“Không hiểu lầm.” Kiều Mộ Đông nói, “Chỉ là muốn đánh thôi.”
Phó Thần Sơn mặt tái mét, im lặng.
Lăng Cường chỉ vào mặt Hà Dụ trong ảnh, hỏi Phó Thần Sơn: “Người này là ai?”
Phó Thần Sơn hít sâu, cố giữ bình tĩnh: ““Là bạn học cũ lớn lên cùng cháu. Tối qua tình cờ gặp nhau.”.”
Lăng Cường gật đầu, bất ngờ hỏi: “Chỉ Lộ dạo này sao rồi?”
Phó Thần Sơn ngẩn ra: “Cô ấy tâm trạng không tốt lắm.”
Lăng Cường nói: “Khuyên nhủ nó cho tốt, đừng có trẻ con, không biết điều.”
Phó Thần Sơn: “Cháu biết rồi.”
Lăng Cường nói tiếp: “Chuyện này cậu về suy nghĩ lại đi. Uống say không biết trời đất, người của Lăng Vân không thể mất mặt như vậy được.”
Phó Thần Sơn: “Cháu hiểu rồi, xin lỗi.”
Lăng Cường khoát tay: “Về chuyện của Chỉ Lộ, tôi sẽ nói chuyện sau, cậu ra ngoài đi.”
Phó Thần Sơn đứng dậy, liếc nhìn Kiều Mộ Đông, rồi rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, Lăng Cường rút thêm vài tấm ảnh trong ngăn kéo, ném thẳng vào mặt Kiều Mộ Đông: “Con tưởng ta không biết gì à? Người này tên là Hà Dụ, từng là nhân viên Lăng Vân, ba năm trước vì tham ô tiền công ty mà bị phạt tù, giam ở trại An Phủ. Cùng lúc đó, con cũng vì cố ý gây thương tích mà bị giam ở đó. Kiều Mộ Đông, người này chính là người hôm trước bị em gái con bắt gặp khi hai người làm bậy trong văn phòng, sau khi cậu ta ra tù, con lập tức tìm đến ta xin giúp bảo lãnh!”
Những tấm ảnh là cảnh hai người ôm hôn trong hành lang, từ camera khác ghi lại.
“Kiều Mộ Đông!” Lăng Cường gầm lên: “Ta thấy con điên rồi!”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
