Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 34

Hà Dụ đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng không nhịn được mà bước theo. Cậu thấy Phó Thần Sơn đi vào nhà vệ sinh, nhào đến trước bồn cầu trong phòng ngăn và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hai người đi cùng vội vàng đưa nước, lấy khăn giấy cho anh ta.

Hà Dụ đứng trước cửa nhà vệ sinh, không ai chú ý đến cậu.

Phó Thần Sơn rõ ràng là đã uống quá nhiều, người lảo đảo như sắp ngã, nôn dữ dội đến mức chắc chắn trong người rất khó chịu.

Hà Dụ đứng yên một lúc, cuối cùng không đến gần mà quay người rời đi. Cậu đi dọc hành lang vắng lặng, chợt nhớ ra Phó Thần Sơn còn một chiếc thẻ tín dụng đang ở chỗ mình, phải tìm thời gian trả lại cho anh ta.

Khi trở về phòng bao, mấy người đàn ông vẫn đang vui vẻ hát karaoke. Thật ra hát chỉ là cái cớ, mục đích chính vẫn là tụ họp để uống vài ly, xả stress.

Mã Thiên ban đầu nói mình phải lái xe nên không uống rượu, nhưng cuối cùng cũng bị Âu Vận Gia thuyết phục. Âu Vận Gia bảo gọi vợ đến đón anh về, cứ uống thoải mái, để vợ anh gọi xe đến đây rồi chút nữa lái xe về sau.

Mới lung lay một chút, Mã Thiên đã uống hết một chai bia.

Uống nhiều, anh ta càng nói nhiều hơn, khoác vai Hà Dụ lảm nhảm đủ chuyện, nào là chuyện gia đình, xe cộ, nhà cửa; nào là tiếc cho Hà Dụ, bảo hồi còn đi học đã nghe danh, lúc vào công ty cũng thấy cậu rất có tương lai, thật đáng tiếc. Rồi không tránh khỏi nhắc đến Phó Thần Sơn, giọng đầy bất mãn và khinh miệt.

Hà Dụ chỉ im lặng hút thuốc, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.

Lúc này, điện thoại cậu đột nhiên reo lên. Vì Mã Thiên kéo tay cậu không cho đi đâu, cậu không tiện ra ngoài nghe máy, liền ngồi ngay trên ghế sofa nghe. Không ngờ, Kiều Mộ Đông đến nhanh hơn dự kiến, bảo cậu đi xuống, anh đã đợi dưới tầng.

Sáng sớm khi cậu rời khỏi nhà, Kiều Mộ Đông cũng không muốn ở nhà nữa. Sau đó quay về Lăng Vân để xử lý tài liệu, gọi điện cho Hà Dụ thì nghĩ Hà Dụ đang ở quán “Thức Hữu Vị”. Anh không nghĩ Hà Dụ lại còn có thể đi đâu khác được. Khi biết đối phương đang ở “Thanh Sắc Vân Ảnh”, Kiều Mộ Đông đầy một bụng tức liền lái xe tới thẳng đó.

Hà Dụ nghe giọng trong điện thoại nói: “Tới rồi, cậu ra đi.” Cùng lúc đó, Âu Vận Gia cũng gọi: “Hà Dụ, bài này tôi chọn cho cậu đấy, mau lên hát đi!”

Hà Dụ biết nếu nói đi bây giờ thì sẽ làm mất hứng, nên đành nói: “Âu ca, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút, bài này để sau tôi hát lại nhé.”

Âu Vận Gia ra dấu OK.

Hà Dụ đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói với Kiều Mộ Đông: “Chờ chút, tôi xuống ngay.”

Cậu chỉ định xuống khuyên Kiều Mộ Đông về trước, mình sẽ về sau. Không định để Kiều Mộ Đông lên đây, mối quan hệ giữa cậu và Kiều Mộ Đông không đơn thuần, dù người khác không biết cũng dễ bị nhìn ra. Huống hồ Mã Thiên còn biết thân phận Kiều Mộ Đông. Hà Dụ đã không còn bận tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng cũng không muốn công khai xu hướng của bản thân.

   

Nhưng, vừa mở cửa phòng bao thì cửa phòng bên cạnh cũng mở, có hai người đang đỡ Phó Thần Sơn đi ra, chắc là muốn đưa anh ta về.

Hà Dụ không thể tránh, một trong hai người đỡ Phó Thần Sơn là nhân viên cũ của Lăng Vân, nhận ra Hà Dụ. Anh ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn một hồi nhưng không dám chào hỏi.

Chính Hà Dụ gật đầu chào trước.

Không ngờ Phó Thần Sơn lại vùng vẫy đi về phía Hà Dụ.

Người trẻ hơn ngạc nhiên hỏi: “Quản lý Phó, sao vậy?”

Người còn lại biết hai người là bạn cũ nên không ngăn, để mặc Phó Thần Sơn bước tới trước mặt Hà Dụ.

Phía sau Hà Dụ là cánh cửa phòng bao, tiếng gào của Âu Vận Gia còn vọng ra. Cậu không thể trốn, đành nhìn Phó Thần Sơn đến gần, rồi bỗng đưa tay đặt lên vai cậu, gọi một tiếng: “Tiểu Dụ.”

Hà Dụ thấy ánh mắt anh ta mơ hồ, trong lòng dấy lên lo lắng rằng Phó Thần Sơn sẽ nói linh tinh, liền căng thẳng nói: “Thần Sơn, trùng hợp thế? Uống nhiều rồi à?”

Phó Thần Sơn một mực nhìn cậu chằm chằm.

Hà Dụ bất giác muốn lùi lại, trong lòng rối loạn, không biết làm sao thoát thân mà không khiến Phó Thần Sơn bị kích động.

Hai người kia không vội kéo Phó Thần Sơn ra, người quen Hà Dụ còn lên tiếng: “Thì ra thật sự là cậu à, Hà Dụ.”

Hà Dụ cười gượng.

Lúc đó, ở góc hành lang xuất hiện một bóng người cao lớn.

Hà Dụ quay đầu lại, thấy Kiều Mộ Đông đang đứng đó ở cuối hành lang chỗ rẽ, thấy cảnh tượng trước mặt thì hơi sững người lại, rồi vội vàng bước tới.

Hà Dụ chưa kịp cản, Kiều Mộ Đông đã lao tới, nắm vai Phó Thần Sơn rồi đấm một cú thẳng vào cằm anh ta.

Phó Thần Sơn vốn đã không đứng vững, bị đấm lùi lại mấy bước, đập vào tường rồi ngồi bệt xuống đất.

Biến cố quá nhanh khiến ai cũng sững sờ.

Hà Dụ định chạy tới đỡ Phó Thần Sơn nhưng bị Kiều Mộ Đông giữ chặt lại, không cho cậu đi.

Hai người còn lại vừa nhìn thấy Kiều Mộ Đông liền sững sờ gọi: “Phó tổng?” Sau đó mới sực nhớ ra phải đỡ Phó Trần Sơn dậy.

Những người trong mấy phòng hát gần đó đều bị tiếng động làm cho chú ý. Cánh cửa căn phòng nơi Phó Trần Sơn vừa bước ra bị mở toang, bên trong toàn là nhân viên của tập đoàn Lăng Vân, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiều Mộ Đông đang khí thế ngút trời đối mặt với Phó Trần Sơn đang ngã ngồi dưới đất.

Cửa phòng sau lưng Hà Dụ cũng bị mở ra. Âu Vận Gia vốn đang lo lắng có chuyện gì xảy ra với Hà Dụ, nhưng vừa ra đến cửa đã nghe Mã Thiên bên cạnh thốt lên ngạc nhiên: “Kiều tiên sinh?!”

Kiều Mộ Đông hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bao nhiêu người đang dõi theo, suýt chút nữa đá thêm một cú vào vai của Phó Trần Sơn, nhưng đã bị Hà Dụ giữ chặt lại.

Kiều Mộ Đông chỉ vào Phó Trần Sơn, lạnh lùng quát: “Phó Trần Sơn, nếu tôi còn thấy cậu dây dưa với Hà Dụ thêm lần nào nữa, sau này đừng mơ có ngày yên ổn ở nhà họ Lăng!”

Hà Dụ liều mạng giữ chặt lấy Kiều Mộ Đông, nghiến răng hạ giọng quát: “Anh điên rồi sao?!”

Cả hành lang im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng nhạc từ các phòng hát vẳng ra. Bao nhiêu người đứng đó chứng kiến, nhưng không một ai dám mở miệng. Có thể là vì không dám nói gì trước mặt Kiều Mộ Đông và Phó Trần Sơn, cũng có thể là do quá sốc đến mức không biết phải nói gì.

Nhân viên phục vụ và bảo vệ của KTV chạy đến, hiện trường mới dần trở nên hỗn loạn. Có người đỡ Phó Trần Sơn, có người can ngăn Kiều Mộ Đông.

Phó Trần Sơn đã say khướt, Hà Dụ lo rằng anh ta ngủ một giấc dậy có thể sẽ không nhớ gì. Cậu giục hai người bạn lúc nãy mau chóng đưa Phó Trần Sơn rời đi, còn mình thì giữ chặt Kiều Mộ Đông, không cho anh làm loạn thêm.

Những người trong phòng kế bên không dám ở lại xem trò vui của phó tổng giám đốc, lần lượt rút lui trở lại phòng. Còn có ai nán lại dán mắt qua kính cửa ngó ra ngoài không thì chẳng ai biết.

Hà Dụ nói với Âu Vận Gia: “Âu ca, không sao đâu, đây là bạn em, em đưa anh ấy về trước.”

Âu Vận Gia nhìn Kiều Mộ Đông có chút lo lắng, Mã Thiên phía sau lén kéo áo anh, Âu Vận Gia bèn nói với Hà Dụ: “Vậy em về nghỉ sớm nhé.”

Hà Dụ gật đầu với Mã Thiên.

Âu Vận Gia cũng chỉ vỗ vai Hà Dụ, nói: “Khi nào rảnh lại ra ngoài nói chuyện tiếp.”

Hà Dụ nhanh chóng đồng ý.

Thế là mấy người Âu Vận Gia trở lại phòng họ.

Hành lang chỉ còn lại Kiều Mộ Đông và Hà Dụ, cùng mấy nhân viên phục vụ và bảo vệ đang thấp thỏm lo sợ anh lại gây chuyện.

Bỗng nhiên, Kiều Mộ Đông hất tay Hà Dụ ra, không nói không rằng bước thẳng về cuối hành lang.

Hà Dụ đứng yên tại chỗ gọi lớn: “Kiều Mộ Đông!”

Nhưng Kiều Mộ Đông không dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ thấy bóng anh khuất dần nơi góc hành lang.

Đúng lúc ấy, một lực mạnh từ phía sau đập tới. Hà Dụ đã đuổi kịp, vòng tay siết chặt lấy ngực Kiều Mộ Đông từ phía sau, đầu gục vào lưng anh, thì thầm: “Đừng làm loạn nữa, mình về nhà thôi.”

Kiều Mộ Đông dừng lại, đứng bất động vài giây, rồi quay người lại, kéo Hà Dụ vào lòng, tay kéo tóc cậu, bắt ngẩng đầu lên, tiếp theo là một nụ hôn mãnh liệt phủ xuống môi cậu.

Nhân viên phục vụ và bảo vệ bên cạnh sững sờ nhìn cảnh tượng đó. Tưởng đâu sắp đánh nhau, ai ngờ lại là hai người đàn ông hôn nhau cuồng nhiệt ngay giữa hành lang. Cản cũng không được, không cản cũng không xong, ai nấy đều đứng hình.

Nụ hôn kết thúc, Hà Dụ th* d*c, vùi mặt vào lồng ngực Kiều Mộ Đông, vẫn ôm chặt anh không buông. Kiều Mộ Đông nâng tay lên xoa nhẹ tóc cậu, rồi nắm lấy tay cậu, bình thản nói: “Đi thôi.”

Ngồi vào xe, Kiều Mộ Đông rút một điếu thuốc, hút xong mới nổ máy lái xe rời đi.

Mùi thuốc lá vấn vít trong khoang xe không tan. Hà Dụ chống cằm lên cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người suy nghĩ. Cậu đang tự hỏi: có lẽ đây là thời điểm thích hợp để nghiêm túc nghĩ lại về mối quan hệ giữa mình và Kiều Mộ Đông, cũng như những rối rắm giữa mình và Phó Trần Sơn.

Không gian trong xe quá yên tĩnh, Kiều Mộ Đông với tay bật radio. Giọng một cô gái trẻ hơi lanh lảnh phát ra, trước là thông báo tình hình giao thông, sau đó là giới thiệu các điểm du lịch ngoại thành.

Với Hà Dụ lúc này, tất cả chỉ như âm thanh nền lướt qua tai, không để lại dấu vết gì. Cho đến khi một bản nhạc vang lên là một ca khúc cũ của Tân Hiểu Kỳ, [Lĩnh Ngộ]. Hồi còn đi học, Hà Dụ đã từng nghe qua, giai điệu vẫn còn nhớ, lời thì đã quên gần hết.

Thế nhưng không ngờ, sau ngần ấy năm, khi bài hát lại vang lên, mỗi câu mỗi chữ như từng nhát gõ đau đớn đánh thẳng vào tim Hà Dụ.

“… Được yêu cũng là một loại hạnh phúc xa xỉ. Đáng tiếc rằng anh cuối cùng chẳng thể nhận ra… thật là sự lĩnh ngộ tang thương, anh từng là tất cả, giờ đây khi em ngoảnh đầu nhìn lại những điều đã qua, chỉ còn cô độc hiu quạnh quấn quanh…”

Hà Dụ tựa đầu vào cửa kính xe. Cậu không khóc, chỉ lặng lẽ nhắm mắt.

Hối hận không? Không biết. Có lẽ đời người sẽ không còn một lần mười năm như vậy nữa, yêu một người bằng cả trái tim, không giữ lại chút gì. Nhưng kết thúc là kết thúc, đến nước này rồi, chẳng ai còn đường quay lại.

Đột nhiên cậu rất muốn xé toạc vết thương của mình ra, để nó lộ ra dưới ánh sáng, dù có mưng mủ, thối rữa, cũng sẽ từ từ lành lại. Nhưng điều kiện là người thấy vết thương đó, liệu có sẵn lòng ở lại bên cạnh, cùng mình chữa lành không?

Có nên đánh cược một lần không? Hà Dụ tự hỏi. Nhưng rồi lại tự phủ nhận. Rõ ràng từ đầu đã nghĩ kỹ rồi, chỉ là cùng một chỗ chơi với anh, anh chơi chán thì mình sẽ rút lui. Nếu giờ lại liều mạng mà lao vào, đến ngày Kiều Mộ Đông buông tay, chẳng phải cậu sẽ lại không có đường lui?

Ca khúc của Tân Hiểu Kỳ đã kết thúc, nhưng dư âm vẫn lởn vởn mãi trong đầu Hà Dụ.

Bỗng nhiên cậu thấy mình còn gì để sợ đâu? Còn gì là thứ mình không thể mất? Người ta nói kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày. So với Kiều Mộ Đông, rõ ràng cậu lo nghĩ ít hơn rất nhiều. Dù hôm nay anh ôm hôn mình, rồi ngày mai đá mình ra khỏi cửa, cậu cũng chẳng còn gì để mất, phải không?

Hà Dụ chợt ngẩng đầu, nhìn Kiều Mộ Đông, nói: “Tôi bắt đầu thích Phó Thần Sơn từ cấp hai, thích cậu ấy gần mười năm rồi.”

Sắc mặt Kiều Mộ Đông không đổi, nhưng hai tay đã siết chặt vô lăng.

Hà Dụ nói tiếp: “Nhưng cậu ấy chưa bao giờ đáp lại, tôi cũng đã từ bỏ rồi, chẳng còn gì quan trọng nữa.”

Kiều Mộ Đông đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi trong tiếng gió rít gào.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 34
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...