Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 33
Sau khi rời khỏi chỗ của Kiều Mộ Đông, cơn giận của Hà Dụ cũng nguôi đi. Có lẽ là những lời cuối cùng của Kiều Mộ Đông khiến cậu chấn động, cứ lặp đi lặp lại trong đầu không ngừng.
Cậu hối hận vì đã nói ra những lời tổn thương như vậy với Kiều Mộ Đông. Cậu buộc phải thừa nhận rằng mình không muốn nghe Kiều Mộ Đông nói về Phó Thần Sơn theo cách đó, cho dù trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy đi chăng nữa, cậu vẫn không muốn nghe người khác nói ra. Cứ như thể phủ nhận Phó Thần Sơn cũng đồng nghĩa với việc phủ nhận những gì cậu đã bỏ ra, khiến những tháng năm đã qua trở nên vô nghĩa.
Nhưng đó không thể là cái cớ để giận Kiều Mộ Đông.
Hà Dụ thở dài một tiếng, hai tay đút túi quần, bước đi lang thang không mục đích. Cậu thậm chí còn không mang theo hành lý, cậu cũng tự hỏi mình: Có phải vì tin rằng Kiều Mộ Đông sẽ không buông tay mình như vậy, dù miệng nói không tìm nữa, nhưng trong lòng vẫn mong Kiều Mộ Đông sẽ đến đưa mình về?
Buổi trưa, cậu ăn đại vài thứ ngoài đường, đang suy nghĩ chiều nay nên đi đâu thì điện thoại reo lên.
Lần này không phải Phó Thần Sơn cũng không phải Kiều Mộ Đông, người gọi đến là Mã Thiên, khiến cậu hơi ngạc nhiên.
“Đàn anh Mã?” Hà Dụ bắt máy, không giấu được sự bất ngờ trong giọng nói.
Mã Thiên lại rất nhiệt tình: “Hà Dụ, dạo này sống sao rồi?”
Hà Dụ cười nhạt: “Cũng tạm.” không khác gì lần trước gặp Mã Thiên.
Mã Thiên nói: “Tối nay rảnh không? Có tiện ra ngoài ăn bữa cơm không?”
Hà Dụ đáp: “Tối nay à? Được thôi.”
Mã Thiên nói: “Vậy tốt, lúc tan ca anh sẽ gọi, đón em đi luôn.”
Hà Dụ vội vàng đáp: “Dạ được, cảm ơn Đàn anh Mã.”
Mã Thiên cười: “Khách sáo gì chứ.”
Cúp máy, Hà Dụ đứng thẫn thờ một lúc ở ven đường rồi lại tiếp tục bước đi không mục đích.
Cậu lang thang gần cả buổi chiều, cuối cùng vì mỏi chân nên tìm một quán cà phê nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi cậu không uống cà phê, trước đây khi còn đi học và đi làm, cậu rất thích uống, hầu như ngày nào cũng một ly. Sau khi ra tù… cậu gần như quên mất sở thích đơn giản này.
Đến 5 giờ rưỡi chiều, Mã Thiên gọi điện, Hà Dụ báo địa chỉ.
Phố thương mại nơi có quán cà phê cũng không xa Lăng Vân, cộng thêm thời gian kẹt xe, Mã Thiên vẫn đến nơi vào khoảng sáu giờ.
Vậy nên họ không đi xa nữa mà chọn một nhà hàng Trung Hoa ngay trên phố. Hai người ngồi xuống.
Mã Thiên đưa thực đơn cho cậu: “Thích ăn gì thì gọi, đừng khách sáo với anh.”
Hà Dụ biết anh có ý tốt, nghĩ rằng mình đang sống khổ, liền cười đáp: “Tùy anh, anh gọi đi.”
Mã Thiên tưởng anh khách sáo, bèn gọi liền mấy món toàn thịt cá, Hà Dụ vội ngăn lại: “Đủ rồi, hai người ăn sao hết?”
Mã Thiên cười hào sảng: “Không sao, ăn không hết thì mang về cho chị dâu em.”
Khi ấy, Hà Dụ mới đi làm không lâu, ấn tượng sâu sắc nhất là Đàn anh Mã, tuy ngoại hình bình thường nhưng lại cưới được người vợ hiền dịu đảm đang. Cậu và Phó Thần Sơn khi ấy còn nghèo, từng qua nhà Đàn anh Mã ăn chực mấy bữa.
Nghĩ đến đó, Hà Dụ hỏi: “Chị dâu vẫn khỏe chứ?”
Mã Thiên cười nói: “Khỏe lắm. Em chắc chưa biết, năm ngoái vợ anh sinh cho anh một cô con gái.”
Nghe vậy, Hà Dụ nở nụ cười: “Chúc mừng anh nhé.”
Mã Thiên “hề hề” cười vui vẻ.
Hà Dụ nói: “Chắc cháu gái đáng yêu lắm.”
Mã Thiên ánh mắt đầy trìu mến: “Giống mẹ nó, lần sau về nhà anh ăn cơm, bế cháu luôn nhé.”
Hà Dụ gật đầu: “Nhất định rồi.”
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên. Mã Thiên nâng chén trà, có chút tiếc nuối: “Tiếc là nay phải lái xe, anh em mình không làm vài ly được. Hôm nào đến nhà anh, uống thoải mái, không đi nổi thì ngủ lại luôn!”
Hà Dụ cụng ly với anh, cười nói: “Được!”
Vừa đặt chén trà xuống, Mã Thiên chợt hỏi: “Em còn liên lạc với Phó Thần Sơn không?”
Hà Dụ do dự một chút, đáp: “Ra tù rồi có gặp qua, sao vậy?”
Mã Thiên cười lạnh: “Không có gì, người ta giờ là phò mã gia, tụi mình không với tới được.”
Hà Dụ im lặng, một lúc sau mới nói: “Đàn anh Mã, có phải có hiểu lầm gì không? Thần Sơn không phải người như vậy.”
Mã Thiên cười lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Hà Dụ chỉ có thể đoán, có lẽ Phó Thần Sơn gây khó dễ cho Đàn anh Mã trong công việc. Mình không phải người trong cuộc, cũng không rõ có hiểu lầm hay không, nên không tiện nói gì.
Mã Thiên vỗ vai cậu, có chút cảm khái: “Đây mới là anh em thực sự, đáng tiếc.”
Hà Dụ chỉ nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Mã Thiên lại nói: “Anh mời em ăn hôm nay, thật ra còn một việc muốn bàn.”
Hà Dụ hơi bất ngờ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mã Thiên gắp thức ăn cho cậu: “Đừng chỉ lo nói, ăn đi.” Rồi dừng một chút, nói tiếp: “Anh có một người bạn vừa nghỉ việc ở công ty, định tự làm riêng.”
Hà Dụ lặng lẽ ăn tiếp.
Mã Thiên nói: “Anh ấy dẫn theo mấy kỹ sư cũ, mở một công ty công nghệ điện tử nhỏ, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Dạo trước liên lạc với anh, hỏi có hứng thú đi cùng không. Em biết đấy, giờ anh có gia đình, con còn nhỏ, muốn liều cũng không đúng thời điểm. Anh nghĩ an ổn trước đã. Nhưng anh có giới thiệu em cho anh ấy.”
Hà Dụ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh: “Đàn anh, anh biết rõ tình hình của em mà.”
Mã Thiên nói: “Chính vì quá hiểu nên mới giới thiệu. Hà Dụ, nói thật nhé, vụ lần đó mấy khách hàng em thu tiền có phải là khách của Phó Thần Sơn không?”
Hà Dụ lập tức lúng túng, tay cầm đũa siết chặt, nói: “Là em giúp cậu ấy thu hộ.”
Mã Thiên nói: “Chuyện thế nào em rõ nhất. Bạn anh là người tốt, cũng là cựu sinh viên trường mình, xem như là đàn anh của em. Anh đã nói sơ qua tình hình của em, anh ấy bảo tin tưởng nhân phẩm anh, người anh giới thiệu thì anh ấy cũng không nghi ngờ.”
Hà Dụ nhẹ nhàng gật đầu.
Mã Thiên tiếp tục: “Em biết ngành này vất vả, nhất là khởi nghiệp. Bạn anh nói lúc đầu có thể lương thưởng không cao, nhưng công ty có lời thì mọi người cùng chia. Anh ấy không chỉ cần nhân viên, mà là đồng đội cùng chiến.”
Hà Dụ nhìn bàn đầy thức ăn, như đang ngẩn ngơ.
Mã Thiên lại gắp cho cậu ít đồ ăn: “Ăn đi. Lẽ ra anh ấy cũng đến ăn cùng, mà bận việc nên không tới được. Nếu em có hứng thú, lần sau hẹn gặp mặt.”
Hà Dụ vội cảm ơn: “Đàn anh khách sáo quá.”
Đúng lúc đó, điện thoại Mã Thiên reo. Nghe xong, anh cười nói: “Anh ấy xong việc rồi, bảo tối nay đi hát karaoke, đi không?”
Hà Dụ do dự chút rồi gật đầu: “Đi.”
Ăn xong, Mã Thiên lái xe đưa Hà Dụ đến KTV. Trên đường đi, anh giới thiệu sơ về người bạn: “Anh ấy họ Âu, tên Âu Vận Gia. Em gọi là Âu ca hay đàn anh Âu đều được.”
Chỗ hát không xa Lăng Vân, chưa đến 20 phút lái xe là tới.
Mã Thiên vừa gọi điện thoại vừa dẫn Hà Dụ vào trong.
Phục vụ đến đón: “Hai anh có hẹn trước chứ ạ? Xin hỏi phòng số mấy?”
Mã Thiên đáp: “221.”
Phục vụ mỉm cười đưa tay mời: “Mời theo tôi.”
Mã Thiên và Hà Dụ đi theo sau. Hà Dụ đi cuối, vừa ra khỏi thang máy thì thấy bóng người lướt qua ở góc hành lang, trông rất quen mắt.
Cậu khựng lại, nghe tiếng Mã Thiên gọi liền nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng, đã có ba người đang chờ.
Âu Vận Gia khoảng 35 tuổi, đeo kính, mặc đồ thể thao giản dị, trông rất gọn gàng, nói chuyện luôn nở nụ cười nhiệt tình, tràn đầy năng lượng. Hai người đi cùng anh cũng là đồng nghiệp khởi nghiệp chung.
Mọi người đều tỏ thái độ thân thiện, không ai nhắc đến chuyện Hà Dụ từng ngồi tù, cũng không ai nhìn cậu bằng ánh mắt dè chừng. Ban đầu cậu còn hơi căng thẳng, nhưng sau khi Âu Vận Gia đứng lên hát một bài vui nhộn thì cậu dần thư giãn.
Hà Dụ bỗng nhớ lại những ngày đại học đi hát cùng bạn cùng phòng, cũng sôi nổi thân thiết như vậy, ai nấy đều vui vẻ thoải mái.
Sau hai bài hát, Âu Vận Gia ngồi xuống bên cạnh, rót đầy ly rượu cho cậu, nói: “Tình hình của em, Mã Thiên kể hết cho anh rồi.”
Hà Dụ khiêm tốn gật đầu: “Âu ca.”
Âu Vận Gia vỗ vai anh: “Người ta nói anh hùng không hỏi xuất thân, chuyện cũ bỏ qua. Tiểu Thiên anh nhìn lớn lên, người nó tin thì anh cũng tin. Chuyện nó nói, em suy nghĩ sao rồi?”
Hà Dụ siết ly rượu: “Âu ca, nói thật, lương thưởng thế nào cũng được, cực khổ em không sợ. Nhưng em đã lạc hậu vài năm, ngành điện tử thay đổi từng ngày, em sợ không theo kịp.”
Âu Vận Gia đưa điếu thuốc cho cậu: “Anh hiểu. Nhưng nền tảng em có sẵn, nghe nói còn từng đoạt giải thi phần mềm khi còn học. Lại từng làm ở công ty lớn như Lăng Vân, về kinh nghiệm bán hàng em có lợi thế. Thiếu kỹ thuật thì từ từ học, không gấp.”
Hà Dụ lặng lẽ gật đầu.
Âu Vận Gia vỗ lưng cậu: “Cứ suy nghĩ thêm, đừng vội.”
Vừa dứt lời, điện thoại Hà Dụ reo. Cậu đứng lên xin lỗi, ra khỏi phòng, đóng cửa ngăn tiếng nhạc rồi mới nghe máy.
“Alo?” Đầu dây bên kia là giọng Kiều Mộ Đông đầy tức giận.
Hà Dụ tựa người vào tường, khẽ cười: “Alo.”
Kiều Mộ Đông lạnh lùng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Hà Dụ khẽ cười: “Không phải anh bảo tôi cút à? Tôi nói đã cút thì sẽ không quay lại đâu.”
“Bớt nói nhảm!” Kiều Mộ Đông quát, “Tôi hỏi cậu ở đâu thì nói đi!”
Hà Dụ đáp: “Tôi ở đâu liên quan gì tới anh?”
Kiều Mộ Đông tức giận gào lên: “Hà Dụ, cậu định gây chuyện với tôi hả?”
Hà Dụ nói: “Gây gì chứ? Là ai tìm ai gây mới đúng. Tôi ở đâu anh định làm gì?”
Kiều Mộ Đông suýt nữa ném luôn cái điện thoại: “Cậu ở đâu? Tôi đến đón cậu, được chưa?!” Câu này gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lúc này Hà Dụ mới hài lòng, nói: “Tôi đang hát ở quán Sắc Thanh Vân Ảnh, anh đến đi.”
Kiều Mộ Đông tức giận cúp máy, trước khi cúp còn mắng thêm một câu th* t*c.
Hà Dụ bỏ điện thoại vào túi, đang định quay lại phòng thì thấy cửa phòng bên cạnh bị đẩy mạnh, một người lảo đảo chạy ra hướng nhà vệ sinh, phía sau còn hai người đuổi theo gọi: “Quản lý Phó!”
Lần này Hà Dụ chắc chắn mình không nhìn nhầm, người đó chính là Phó Thần Sơn
Đường Lui – Kim Cương Quyển
