Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 32
Kiều Mộ Đông vô thức ngả đầu ra sau, thoải mái nheo mắt lại. Hà Dụ cẩn thận dùng khăn lau cổ anh, tránh phần băng gạc trên vai, rồi tiếp tục lau xuống ngực.
Hai điểm trên ngực bị lau đi lau lại, không khỏi đỏ lên và cứng dần, hơi thở của Kiều Mộ Đông bắt đầu trở nên dồn dập, phía dưới cũng từ từ cứng lại. Anh nắm lấy tay Hà Dụ, nói: “Cậu đang quyến rũ tôi đấy à?”
Hà Dụ nói: “Anh là kẻ dâm thì nhìn gì cũng ra dâm thôi.”
Kiều Mộ Đông không nói thêm lời nào, ôm lấy eo Hà Dụ, kéo cậu bước vào bồn tắm, giữ đầu cậu rồi cúi xuống, dùng sức hôn mạnh mẽ.
Hà Dụ cũng không chống cự gì, chỉ thấy hơi khó chịu ở phần eo, liền dứt khoát tách chân ra, quỳ đối mặt đối mặt ngồi lên đùi Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông siết chặt eo cậu, dán sát cơ thể, ghé vào tai thì thầm: “Ngồi xuống?”
Hà Dụ khẽ cười: “Hôm nay anh chưa mất máu nhiều nhỉ?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Chuyện nhỏ thôi.” Nói xong, cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ trước ngực Hà Dụ, mạnh mẽ m*t lấy.
Hà Dụ nhẹ nhàng đưa tay v**t v* mái tóc anh, lưng thẳng lên để bớt cảm giác khó chịu nơi vết thương ở eo, đồng thời cũng khiến ngực mình càng gần hơn với miệng Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông đưa tay với lấy chai sữa tắm bên trái dưới sàn, bóp ra một ít rồi bôi lên tay, bắt đầu chậm rãi thăm dò dưới thân Hà Dụ.
Ngón tay ướt trơn trượt vào khá suôn sẻ, cơ thể Hà Dụ cũng rất phối hợp. Cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Kiều Mộ Đông rút tay ra, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngồi xuống.”
Hà Dụ lúc này đã bị k*ch th*ch đến mức không thể dừng lại, cũng chẳng còn để ý đến vết thương của cả hai người, đưa tay nắm lấy v*t c*ng rắn của Kiều Mộ Đông, căn chỉnh vị trí rồi từ từ ngồi xuống.
Cảm giác nơi chật hẹp dần được lấp đầy, cơ thể hoàn toàn tiếp nhận người đàn ông kia. Khoảnh khắc ấy lẽ ra chỉ mang theo đau đớn, nhưng với Hà Dụ, điều chiếm ưu thế lại là một loại thỏa mãn về mặt tinh thần.
Từ khi còn rất trẻ, cậu đã chẳng hề có hứng thú với phụ nữ, cả tuổi thanh xuân của mình đều xoay quanh Phó Thần Sơn. Dẫu vậy, cậu từng có những tưởng tượng về việc lên giường với một người đàn ông khác, điều mà không ít chàng trai tuổi mới lớn đều từng trải qua. Chỉ khác là, trong tâm trí Hà Dụ, người đó luôn là một người đàn ông cao lớn, điển trai, và tràn đầy cuốn hút.
Lúc đó trong đầu cậu đang nghĩ đến ai? Có lẽ là một nam minh tinh Hồng Kông điển trai, người mà giờ đây đã hoàn toàn rút khỏi làng giải trí. Nghĩ lại thì, đường nét gương mặt người đó và Kiều Mộ Đông thật ra cũng có vài phần tương tự. Như vậy có được xem là một kiểu vòng vo cứu nước không?
Hà Dụ đang mải miên man với dòng suy nghĩ ấy thì bất giác bật cười thành tiếng.
Kiều Mộ Đông lập tức buột miệng chửi thề: “Mẹ nó!” Đàn ông đang trong lúc thế này mà bị đối phương cười vào mặt thì ai mà vui nổi? Nhất là khi anh vừa mới tiến vào cơ thể đối phương. Anh túm lấy mặt Hà Dụ, cau mày hỏi: “Cười cái gì mà cười?”
Hà Dụ vẫn cười không dừng được, trả lời: “Kệ tôi!”
Kiều Mộ Đông không nói thêm, liền giữ eo cậu, th*c m*nh hai cái từ dưới lên.
Hà Dụ vừa cười vừa hít mạnh một hơi, vội vàng túm lấy cánh tay anh, khẽ nói: “Nhẹ chút, đau quá.” Phần thắt lưng của cậu vốn đang bị thương, không chịu nổi những chuyển động mạnh như vậy.
Kiều Mộ Đông tức tối nói: “Im đi! Cậu mà còn cười nữa là tôi mềm nhũn đấy!”
Hà Dụ tựa đầu vào phía vai không bị thương của anh, thì thầm: “Tôi không cười nữa. Đừng động đậy, để tôi làm.”
Cậu giữ lấy vai Kiều Mộ Đông, từ từ nâng người lên rồi lại chậm rãi hạ xuống. Không vội vàng, không cuống quýt, Hà Dụ tự điều chỉnh tư thế, tìm lấy điểm khiến mình dễ chịu nhất. Dù Kiều Mộ Đông có nóng lòng đến đâu, cậu cũng không để anh giành quyền chủ động, cứ thế thong thả mà thấm đẫm kh*** c*m, cùng anh dần dần tiến đến đỉnh điểm của sự thăng hoa.
Hà Dụ đã quen với việc tỉnh dậy trên giường của Kiều Mộ Đông. Nhìn thấy anh đang ngủ say bên cạnh, cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp. Dù sao thì Lê Đường cũng đã cho cậu nghỉ phép, hiếm khi có dịp được ngủ nướng thoải mái như vậy.
Kiều Mộ Đông cũng đã tỉnh dậy, thấy Hà Dụ còn đang ngủ thì chẳng ngần ngại mà quyết định trốn việc. Anh dùng cánh tay ôm chặt lấy Hà Dụ, úp mặt vào mái tóc cậu.
Cứ như thế, hai người ngủ một mạch tới gần trưa. Hà Dụ bị chuông điện thoại đánh thức. Trước khi ngủ cậu đã nhét điện thoại dưới gối, giờ thì theo thói quen với tay tìm nó trong lúc vẫn nhắm mắt. Nhưng chưa kịp lấy được thì đã nghe thấy giọng Kiều Mộ Đông mơ màng: “Alo?”
Kiều Mộ Đông vẫn chưa tỉnh ngủ, cầm máy lên hỏi: “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia, Phó Thần Sơn theo phản xạ đáp lại: “Kiều Mộ Đông?”
Vì câu nói ấy mà cả Kiều Mộ Đông và Hà Dụ lập tức bừng tỉnh.
Kiều Mộ Đông nhìn tên người gọi trên màn hình, còn Hà Dụ thì vội vàng giành lại điện thoại: “Trả lại cho tôi!”
Tất nhiên Kiều Mộ Đông không chịu, vẫn nói vào điện thoại: “Cậu là Phó Thần Sơn? Sao lại là cậu?”
Phó Thần Sơn nhất thời không biết nên có cảm xúc gì, vừa hoang mang vì sợ Kiều Mộ Đông phát hiện ra quan hệ của mình với Hà Dụ, vừa giận dữ vì biết cậu đã đến tìm Kiều Mộ Đông. Sau cùng, anh ta lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng: “Tôi tìm Hà Dụ, để cậu ấy nghe máy.”
Kiều Mộ Đông nhớ Hà Dụ từng nói Phó Thần Sơn là bạn học cũ, nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh tiếp tục chất vấn: “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Hà Dụ cuối cùng không nhịn nổi nữa, đưa tay nhéo vào vết thương trên vai Kiều Mộ Đông, tay còn lại giật lại điện thoại.
Đau điếng người, Kiều Mộ Đông trừng mắt nhìn Hà Dụ.
Hà Dụ nhìn lại anh, rồi nói vào điện thoại: “Thần Sơn?”
Phó Thần Sơn trầm giọng: “Cuối cùng cậu vẫn đến chỗ Kiều Mộ Đông?”
Hà Dụ không tiện giải thích gì nhiều, chỉ đáp một tiếng: “Ừm. Tôi không sao, cậu không cần lo cho tôi.”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi đến Kim Ngọc Đường đón cậu, họ bảo không có người nào tên đó.”
Hà Dụ cụp mắt xuống: “Ừ, tôi không đến đó. Bây giờ tôi ổn, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Không đợi Phó Thần Sơn đáp lại, cậu dứt khoát cúp máy.
Kiều Mộ Đông vẫn đang trừng mắt nhìn cậu, lồng ngực phập phồng như thể sắp tát cậu một cái.
Hà Dụ ném điện thoại sang một bên, đứng dậy định mặc quần áo. Kiều Mộ Đông kéo tay cậu lại, giữ không cho đi, hỏi: “Cậu với Phó Thần Sơn rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Hà Dụ bất đắc dĩ nói: “Tôi nói rồi mà, bọn tôi là bạn học cũ, từ tiểu học đến trung học học chung với nhau.”
Kiều Mộ Đông hừ lạnh: “Chỉ là bạn học?”
Hà Dụ quấn chăn trước ngực, xòe tay ra: “Không tin thì anh cứ đi mà điều tra.”
Kiều Mộ Đông hỏi: “Trước giờ cậu sống ở nhà cậu ta? Rồi bị đuổi ra à?”
Hà Dụ quay đầu đi: “Ừ, đúng thế. Hôm qua em gái anh đến, rồi tôi bị anh em tốt đá ra khỏi nhà. Được chưa, vừa lòng chưa, Kiều thiếu gia?”
Kiều Mộ Đông nói: “Chưa vừa lòng!”
Hà Dụ không muốn đôi co nữa, quay người định xuống giường thì bỗng nghe Kiều Mộ Đông nói: “Loại người như Phó Thần Sơn mà cậu cũng thích được à?”
Hà Dụ lập tức quay phắt đầu lại: “Loại người như cậu ta là sao? Còn anh là loại nào?”
Kiều Mộ Đông lạnh lùng nói: “Nếu không phải bám chặt lấy Lăng Chỉ Lộ, cậu ta có thể có địa vị hôm nay ở Lăng Vân sao?”
Hà Dụ chỉ thấy máu dồn lên não, nói với anh: “Vậy chẳng phải anh cũng đang dựa vào thân phận con trai Lăng Cường mà vào được Lăng Vân à? Anh và Phó Thần Sơn khác gì nhau? Đều dựa dẫm vào nhà họ Lăng, trông chờ vào Lăng Vân cả thôi!”
Sắc mặt Kiều Mộ Đông tối sầm lại: “Cậu nhìn tôi như vậy thật sao?”
Hà Dụ đáp: “Tôi nói sai à?”
Kiều Mộ Đông giận dữ đập tay lên giường: “Cậu nghĩ vì sao tôi lại đồng ý quay về Lăng Vân?”
Hà Dụ nhìn anh, không nói gì.
Kiều Mộ Đông ngồi dậy, quỳ hai chân trên giường: “Lăng Cường tìm tôi không dưới mười lần! Khi bị giam, ông ta còn nhờ luật sư đến gặp, hứa sẽ tìm cách đưa tôi ra ngoài. Tôi nói thà ngồi chết trong tù cũng không muốn làm con chó nhà người ta! Nếu không phải vì cậu, tôi lại gặp Lăng Cường làm gì? Tôi cam tâm bị nhốt ở Lăng Vân làm gì?”
Hà Dụ sững người, một lúc lâu sau mới thốt lên: “Anh nói gì?”
Kiều Mộ Đông nói: “Con mẹ cậu thì được thả ra rồi, còn tôi phải ngồi thêm một năm nữa! Đợi ra ngoài tìm cậu, thì chắc lúc đó con cũng sinh xong rồi!”
Hà Dụ kinh ngạc đến mức muốn bật cười, đứng yên một chỗ, nói: “Anh đến Lăng Vân chỉ để ra sớm mà tìm tôi? Kiều Mộ Đông, anh thật sự yêu tôi rồi đúng không?”
Kiều Mộ Đông vớ lấy cái gối ném thẳng vào mặt cậu: “Cút! Yêu cái con mẹ cậu ấy!”
Hà Dụ bị đập lùi lại hai bước, vẫn nói: “Kiều Mộ Đông, anh thử hỏi lòng mình xem có phải thật sự yêu tôi rồi không.”
“Cút!” Kiều Mộ Đông gào lên: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai! Cút ra khỏi đây ngay!”
“Được thôi.” Hà Dụ nhặt quần áo trên ghế, nhanh chóng mặc vào, vừa mặc vừa nói: “Tôi cút. Anh đừng có cầu xin tôi quay lại đấy!” Nói rồi, cậu quay người bước ra khỏi phòng.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
