Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 31
Hà Dụ lái xe đến, Kiều Mộ Đông vứt con dao đang cầm xuống, mở cửa xe chui vào ghế phụ.
Hà Dụ lo lắng liếc nhìn con dao, nói: “Trên đó có dấu vân tay của anh đấy.”
Kiều Mộ Đông đáp lại đầy tự tin: “Trên đó còn có cả máu tôi nữa cơ! Lắm lời, lái xe đi!”
Hà Dụ đành đạp ga tiếp tục lái xe về phía trước, rồi hỏi: “Đến bệnh viện à?”
Kiều Mộ Đông nói: “Cậu cứ đi thẳng, ngã tư tiếp theo rẽ trái, lát nữa tôi chỉ đường tiếp.”
Hà Dụ quay đầu nhìn thấy máu đang thấm ra từ vết thương trên áo Kiều Mộ Đông liền hoảng hốt. Đã lâu rồi không lái xe, xe chồm về phía trước, khiến cậu phải đạp phanh gấp.
Kiều Mộ Đông đưa một tay đặt lên gáy Hà Dụ, bóp nhẹ đầy thân mật rồi nói: “Đừng lo, không chết được đâu.”
Hà Dụ nói: “Sau này gặp loại người như thế thì tránh xa ra là được rồi, cố đấm ăn xôi làm gì! Dù có thắng hay thua cũng chẳng có lợi gì cho anh!”
Kiều Mộ Đông “hừ” một tiếng: “Cậu biết gì chứ? Đã theo luật giang hồ, thắng là bản lĩnh, thua thì nhận số phận.”
Hà Dụ liếc xéo anh: “Anh tưởng mình là giang hồ thứ thiệt chắc? Còn luật giang hồ!”
Kiều Mộ Đông đột nhiên ghé sát, thì thầm bên tai cậu: “Cậu đau lòng rồi phải không?”
Hà Dụ đáp: “Tôi ước gì bọn họ đánh cho anh tàn phế luôn, khỏi đến dây dưa với tôi nữa.”
Kiều Mộ Đông cắn nhẹ tai cậu: “Không tàn phế được đâu, không tin đêm nay thử xem.”
Chiếc xe lắc lư dưới tay lái của Hà Dụ, cậu xấu hổ và tức giận đẩy mạnh Kiều Mộ Đông ra: “Biến! Ngồi im vào!”
Dưới sự chỉ dẫn của Kiều Mộ Đông, xe đến một bệnh viện tư lớn nhất ở phía bắc thành phố. Hà Dụ trực tiếp đăng ký khám gấp cho anh ta. Bác sĩ cấp cứu xử lý vết thương và khâu lại, cảm thán: “May mà không sâu, chưa đụng tới thần kinh hay xương.”
Đó là vì khi bị chém, Kiều Mộ Đông đã hạ vai xuống về phía sau, giảm lực đòn đánh. Tuy vết thương trông dài và chảy nhiều máu, nhưng không sâu lắm.
Trong lúc khâu, bác sĩ hỏi: “Sao anh lại bị thương vậy?”
Kiều Mộ Đông không muốn bác sĩ báo cảnh sát, bèn nói: “Tôi cãi nhau với vợ, tức quá nên tự lấy dao chém cho hả giận.”
Tay bác sĩ hơi khựng lại, liếc nhìn anh một cái, rồi im lặng.
Hà Dụ ngồi ngoài hành lang chờ, khi ngửa người ra sau thì thấy đau lưng, định bụng lát nữa nhờ bác sĩ xem giúp. Đúng lúc ấy, tiếng ồn ào vang lên từ sảnh chính.
Hà Dụ đứng dậy, nhìn ra ngoài từ cửa phòng cấp cứu đang mở, thấy nhiều người vội vã đổ vào. Giữa đám người là giường bệnh được đẩy gấp gáp vào trong, có người hét lớn:
“Cấp cứu! Nhanh chuẩn bị phòng mổ!”
Một thanh niên chạy ngang qua, Hà Dụ thấy quen quen. Nhớ kỹ lại thì là người của Hồng Mẫn Hàng, vừa gặp ở mộ Hồng Hướng Phong ngày hôm qua.
Tò mò trỗi dậy, Hà Dụ chầm chậm bước ra. Vừa đến cửa thì bị ai đó đặt tay lên vai.
Cậu quay lại, thấy Kiều Mộ Đông đã đứng phía sau mình, hỏi: “Làm gì vậy?”
Hà Dụ nhìn vai anh, anh ta đã mặc lại áo sơ mi và áo khoác, chỉ có thể thấy lớp băng trắng lộ ra qua chỗ rách, liền hỏi: “Xong rồi à?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Xong rồi, vài hôm nữa cắt chỉ.”
Bác sĩ từ phòng xử lý bước ra, vừa đi về văn phòng vừa nói: “Tôi kê thuốc, anh đi đóng tiền lấy thuốc, phải tiêm phòng uốn ván.”
Ông ta kê toa thuốc kháng viêm và thuốc tiêm đưa cho Hà Dụ.
Trước khi đi đóng tiền, Hà Dụ nói với Kiều Mộ Đông: “Tôi vừa thấy người của Hồng Mẫn Hàng ngoài kia.”
“Ồ?” Kiều Mộ Đông cũng có vẻ ngạc nhiên.
Khi Hà Dụ quay lại, thấy Kiều Mộ Đông đứng một góc ở sảnh chính, nhìn dòng người qua lại.
“Sao thế?” Hà Dụ đi tới hỏi.
Kiều Mộ Đông đặt tay lên vai cậu, nói: “Có vẻ Hồng Tiểu Miêu gặp chuyện rồi, tôi thấy cả chú hai và chú ba của cậu ta cũng tới.”
Nhắc tới Hồng Mẫn Hàng, Hà Dụ nghĩ ngay đến Lê Đường, ngập ngừng hỏi: “Có nên báo cho Lê ca không?”
Kiều Mộ Đông nói: “Nếu không muốn Lê Đường bị kéo vào thì tốt nhất đừng nói. Hai ông chú kia của Hồng Tiểu Miêu không đơn giản, đều mong cậu ta xảy ra chuyện. Lê Đường mà đến, cũng chỉ là bị kéo xuống nước thôi.”
Hà Dụ khẽ nhíu mày.
Kiều Mộ Đông vỗ mặt cậu: “Đi thôi, việc thiên hạ đừng quản.”
Do vai Kiều Mộ Đông bị thương, kế hoạch tìm khách sạn nghỉ qua đêm của Hà Dụ cũng đành huỷ. Cậu lái xe đưa Kiều Mộ Đông về nhà, rồi xách vali cùng anh lầu.
Kiều Mộ Đông mở cửa phòng, bật đèn trần phòng khách, ánh sáng rọi xuống khiến Hà Dụ có cảm giác như trở về nhà.
Cậu kéo vali vào trong, thấy Kiều Mộ Đông đã ngồi trên sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hà Dụ cũng mệt lử. Bị đuổi khỏi nhà Phó Thần Sơn, lại còn lang thang ngoài đường bị người truy sát cùng Kiều Mộ Đông, cậu cảm thấy mấy năm nay trải nghiệm còn nhiều hơn nửa đời người.
Cậu xách vali lên tầng hai, nhìn xuống thấy Kiều Mộ Đông đang nằm dưới ghế sofa, liền không muốn xuống nữa. Cậu vào phòng Kiều Mộ Đông, bắt đầu xả nước tắm.
Cậu c** q**n áo, chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t rồi đi đến trước gương lớn trong phòng để xem vết thương ở lưng. Khi thấy rõ trong gương, cậu mới phát hiện mình bị bầm tím đầy mình, do bị hai kẻ kia đấm đá. Phần thắt lưng thì thâm tím đến rợn người, không biết có tổn thương cột sống hay không.
Nước trong bồn đã xả xong, Hà Dụ c** q**n lót, bước vào trong, ngâm người trong làn nước. Khi mệt mỏi tột độ, ngâm mình trong bồn tắm có lẽ là cách thư giãn tuyệt nhất. Cậu bất giác thấy mình vẫn may vì được về đây, ít nhất còn có bồn tắm sang trọng, không phải tắm nước lạnh trong nhà nghỉ dơ bẩn.
Hà Dụ dựa vào thành bồn, tựa lưng không để bị đau rồi ngửa đầu nhìn lên vòm kính thấy bầu trời đầy sao. Ở thành phố phồn hoa, tr*n tr**ng ngắm sao trời, cậu bật cười, chỉ có người giàu mới sống được như vậy; còn người nghèo thì suốt ngày vất vả mưu sinh, tối về co ro trong phòng chật chội, dưới ánh đèn lờ mờ đợi một ngày mới bận rộn.
Dĩ nhiên, với Kiều Mộ Đông thì những thứ này chẳng qua cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Một lúc sau, Hà Dụ nghe thấy tiếng Kiều Mộ Đông lên lầu. Anh ta đi thẳng vào phòng, cởi hết quần áo, vì vai bị thương nên cởi cũng khó khăn và chậm chạp. Lát sau, anh ta bước vào phòng tắm, người trần như nhộng.
Hà Dụ ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Đừng để vết thương dính nước.”
Kiều Mộ Đông vẫn bước vào, chỉ ngâm hai chân, ngồi bên thành bồn.
“Lại đây.” Anh ta đưa tay ra.
Hà Dụ lười biếng đưa tay ra nắm lấy, nhờ lực kéo của Kiều Mộ Đông mà ngồi cạnh, tựa đầu vào đùi anh ta.
Kiều Mộ Đông v**t v* mặt cậu, nói: “Vết thương không được dính nước, cậu lau người giúp tôi.”
Hà Dụ nhắm mắt lại: “Không muốn động đậy.”
Kiều Mộ Đông đổi sang véo mặt cậu: “Sao cậu không lười chết luôn đi.”
Hà Dụ bật cười: “Lười mà không chết thì tốt chứ sao.”
Kiều Mộ Đông một tay vuốt từ mặt xuống cổ Hà Dụ, đến ngực thì bị cậu giữ tay lại. Hà Dụ mở mắt, nói: “Lau người đúng không?”
Cậu đứng lên, bước ra ngoài, lấy khăn trên giá rồi trở lại, nhúng nước vắt khô, quỳ xuống nhẹ nhàng lau từ cổ Kiều Mộ Đông trở xuống.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
