Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 30: Quyển 3 – Dây Dưa

Kiều Mộ Đông lái xe thẳng về hướng bắc thành phố. Dù đã qua giờ tan tầm nhưng khi xe vào đường vành đai thứ hai thì vẫn bị kẹt một chút. Hai năm nay thành phố thi công tàu điện ngầm, đâu đâu cũng đào bới, đâu đâu cũng rào chắn, tắc đường lâu ngày đã trở thành điều mà người dân dần quen thuộc.

Hà Dụ không hỏi Kiều Mộ Đông đang đi đâu, cậu nghĩ chắc không đến mức bị đem đi bán, mà nếu có bị bán thật thì chắc cũng chỉ là bán quả thận, đủ tiền mua cái iPhone thôi.

Kiều Mộ Đông rất quen thuộc với khu phía bắc thành phố, xe len lỏi qua những con hẻm nhỏ mà Hà Dụ không gọi được tên, cuối cùng dừng lại bên đường của một con phố cũ hẹp.

Kiều Mộ Đông xuống xe, đi thẳng vào một quán mì nhỏ chuyên bán hoành thánh, Hà Dụ đành phải đi theo.

Quán mì rất nhỏ, chỉ là một mặt bằng đơn, bên ngoài là bếp, bên trong có ba, bốn bàn vuông. Kiều Mộ Đông đi thẳng tới bàn trống, dùng chân kéo ghế ra ngồi xuống, rồi gọi: “Ông chủ, hai phần hoành thánh bốn lạng, loại với đậu tương cay!”

Hà Dụ đi theo vào quán, ngẩng đầu nhìn bảng giá trên tường, thấy phần lớn chỉ bán ba lạng, cậu giơ tay nói: “Cho tôi phần ba lạng thôi, vậy là đủ rồi.”

Ông chủ đáp lại: “Được!”

Kiều Mộ Đông lấy đôi đũa trong ống đựng, cầm trong tay, nói: “Vậy thì nấu thêm cho cậu ta bát trứng ngâm rượu gạo.”

Hà Dụ không từ chối nữa, với tay lấy đũa, ngẩng đầu nhìn vết khói ám đen trên trần nhà, hỏi: “Ở đây ngon lắm à?”

Kiều Mộ Đông nói: “Mở được mười mấy hai chục năm rồi. Hồi nhỏ mẹ tôi không rảnh nấu cơm thì cho tiền tôi tới đây ăn.”

Hà Dụ gật đầu: “Nhìn là biết hợp khẩu vị anh rồi.”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Thế nào là khẩu vị của tôi? Cậu cũng hợp khẩu vị tôi đấy, tính sao?”

Hà Dụ đáp: “Không tính sao cả, anh là đại gia, được chưa.”

Kiều Mộ Đông lần này hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ hài lòng.

Hoành thánh được mang lên, Hà Dụ dùng đũa nhẹ nhàng khuấy, nhìn thấy lớp ớt đậu đỏ au thì lập tức thấy thèm ăn.

Ông chủ đứng bên cạnh, nói với Hà Dụ: “Đậu tương của bọn tôi là tự làm, tự xào, nếm thử xem có ngon không?”

Hoành thánh còn nóng, Hà Dụ gắp một cái, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng, nếm thử xong thì gật đầu: “Ừm, rất tuyệt!”

Ông chủ cười cười quay lại bếp.

Kiều Mộ Đông đắc ý nói: “Ngon chứ? Biết tôi lần trước bị cảnh sát bắt là vì gì không?”

Hà Dụ không hiểu sao anh ta lại hưng phấn như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Đừng nói là anh bị bắt vì ăn hoành thánh ở đây nhé?”

Kiều Mộ Đông lắc đầu: “Là ăn ở đây rồi cãi nhau. Tên kia gọi năm, sáu người tới muốn đánh hội đồng tôi, tôi đá cho nó quỳ xuống, rồi lại đá vào bụng, nghe nói gãy chân, ruột cũng bị thủng. Có người báo cảnh sát, nên tôi bị bắt.”

Hà Dụ thở dài, hỏi: “Đáng không? Một phút bốc đồng mà phải ngồi tù mấy năm.”

Kiều Mộ Đông châm điếu thuốc, hỏi ngược lại Hà Dụ: “Còn cậu thì sao? Là sinh viên đại học đàng hoàng mà cũng tự đẩy mình vào chỗ đó.”

Tay cầm đũa của Hà Dụ khẽ run, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh ăn tiếp.

Hoành thánh ăn được một nửa, bát trứng ngâm rượu gạo mà Kiều Mộ Đông gọi cho Hà Dụ cũng được mang tới. Khi Hà Dụ vươn tay cầm bát, chợt chú ý thấy một thanh niên ở bàn đối diện liên tục quay đầu nhìn Kiều Mộ Đông.

Hà Dụ khẽ chạm vào cổ tay Kiều Mộ Đông, thấp giọng hỏi: “Anh quen người kia à?”

Kiều Mộ Đông liếc mắt nhìn, nói: “Không quen.” Rồi lại gõ vào bát của Hà Dụ: “Ăn nhanh đi, có người đợi cậu đấy.”

Ăn xong, Hà Dụ hơi no, ra ngoài dựa vào đuôi xe của Kiều Mộ Đông mà đứng thẳng người lên đầy khó khăn.

Kiều Mộ Đông trả tiền xong đi ra, giơ tay véo mông Hà Dụ một cái.

Hà Dụ đẩy tay anh ta ra, mắng: “Cút!”

Kiều Mộ Đông mở khóa xe, nói: “Cậu lên xe trước đi, tôi sang bên kia mua bao thuốc.”

Hà Dụ không vội lên xe, đứng tại chỗ nhìn Kiều Mộ Đông đi đến tiệm tạp hóa đối diện, nói vài câu với ông chủ, rồi móc tiền ra.

Lúc này, Hà Dụ nhìn thấy cách đó hai mươi mấy mét, có năm, sáu thanh niên hùng hổ đi về phía Kiều Mộ Đông, một trong số đó chính là kẻ đã nhìn chằm chằm anh trong quán, trong nhóm còn có người cầm dao.

Hà Dụ giật mình, hét lớn: “Kiều Mộ Đông! Chạy mau!”

Kiều Mộ Đông quay đầu nhìn Hà Dụ trước, rồi mới chú ý tới đám người kia. Anh không lập tức chạy, mà do dự tại chỗ.

Ông chủ quán thuốc lá sợ đến mức trốn vào trong không dám ra.

Hà Dụ lo lắng hét lớn: “Chúng có dao, đừng làm điều dại dột!”

Kiều Mộ Đông chửi thề một tiếng: “Mẹ nó!” rồi quay người chạy về phía trước.

Mấy người kia lập tức đuổi theo, Hà Dụ vừa gọi cảnh sát vừa chạy theo.

Đây là khu vực Kiều Mộ Đông lớn lên, rất quen thuộc, anh chạy một đoạn rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ nằm giữa hai khu dân cư, chỉ rộng đủ hai người đi sát nhau.

Hà Dụ chạy theo sau đám người đó vào hẻm thì lập tức thấy không ổn. Cậu không chắc đây có phải ngõ cụt hay không, nhưng đoán Kiều Mộ Đông không chỉ đơn giản là muốn chạy trốn.

Quả nhiên, dưới ánh đèn đường từ khu bên cạnh, Hà Dụ thấy đám người kia đều dừng lại, nhưng vì hẻm quá hẹp, không thể chen lên hết, chỉ biết gào lên: “Chặn nó lại!”

“Đừng để nó chạy!”

Kiều Mộ Đông không chạy nữa, quay lại muốn giải quyết từng người một. Tên đầu tiên bị anh đá vào đầu gối, ngã sấp xuống chặn đường phía sau.

Kiều Mộ Đông lạnh giọng: “Mấy người làm gì? Nhầm người à?”

Có người đỡ tên ngã dậy, chỉ Kiều Mộ Đông nói: “Họ Kiều! Mày đánh anh em tao nằm viện nửa năm, còn dám quay về? Không muốn sống nữa à?”

Kiều Mộ Đông cười lạnh: “Tao nói sao lại thấy có đám chuột cống từ ống cống chui ra, thì ra là bọn mày. Giỏi thì vào đây! Vào viện nằm với thằng kia cũng không uổng công anh em!”

“Mẹ nó!” Có kẻ chửi  “Đừng nói nhiều, xông lên!”

Kiều Mộ Đông chọn đúng chỗ, trước mặt không đánh lại anh, sau lưng không chen vào được. Mấy tên đầu bị đánh sợ muốn rút cũng không lùi được.

Hà Dụ đứng sau, bước chân và hơi thở bị tiếng ồn phía trước che lấp, không ai để ý cậu. Cậu lo cho Kiều Mộ Đông bị thương, lại sợ anh ra tay quá mạnh gây chuyện.

Hà Dụ lo lắng chờ cảnh sát đến. Bỗng, cậu thấy ánh dao lóe lên trong tay kẻ phía sau, liền hét lớn: “Kiều Mộ Đông, bọn họ có dao!”

Mấy người sau nghe thấy liền quay đầu, có kẻ chỉ vào Hà Dụ: “Bọn nó cùng phe!” rồi lập tức lao tới.

Dù ở tù ba năm nhưng Hà Dụ cũng không giỏi đánh nhau, chỉ biết cách bảo vệ bản thân và không đứng im chịu đánh.

Hai kẻ lao tới, một kẻ túm tay Hà Dụ bẻ ra sau, một kẻ đấm thẳng vào mặt cậu. Hà Dụ đá vào bụng kẻ trước mặt, dù bị đánh trúng vẫn khiến gã lùi lại; kẻ phía sau chửi một câu, giơ gối đập vào lưng Hà Dụ, cậu chúi về phía trước, thuận thế đè tên trước vào tường, đấm một cú vào mũi gã.

Kiều Mộ Đông nghe thấy tiếng động, biết có người tấn công Hà Dụ, liền nổi điên, đẩy văng kẻ trước mặt, định kéo hai tên kia ra.

Đúng lúc đó, anh thấy ánh dao lóe lên, chém xuống đầu mình, anh tránh kịp nên dao rạch vào vai, để lại vết cắt dài.

Tên đó cũng hoảng, vung dao lần nữa, lần này Kiều Mộ Đông đá vào sống dao, rồi vặn tay đoạt lấy dao, đập ngược cán vào gáy làm gã ngất.

Máu chảy từ vai anh, mặt anh dữ tợn như quỷ, ánh đèn kéo bóng dài xuống đất, anh giơ dao gào lên: “Cút hết cho tao!”

Hai tên đang đánh Hà Dụ sợ hãi quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

Mấy tên còn lại thấy anh giành được dao thì cũng sợ, lùi dần về phía sau hẻm.

Hà Dụ dựa vào tường đứng dậy, lưng đau nhói, nhưng điều cậu lo nhất là vết thương của Kiều Mộ Đông, cậu tiến lại gần, không dám chạm vào anh, chỉ hỏi: “Anh sao rồi?”

Kiều Mộ Đông đưa chìa khóa xe cho cậu, nói: “Đi lái xe tới đây.”

Hà Dụ không yên tâm để anh lại một mình.

Kiều Mộ Đông giục: “Nhanh lên, đừng đợi cảnh sát đến!”

Hà Dụ đành nén đau, nhanh chóng chạy ra ngoài.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 30: Quyển 3 – Dây Dưa
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...