Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 29

Hà Dụ nhanh chóng mở ngăn kéo lấy túi hồ sơ chứa giấy tờ và bằng cấp của mình ra. Do dự một chút, cậu lại mở tủ để lấy quần áo. Mặc dù quần áo là do Phó Thần Sơn bỏ tiền mua, nhưng để ở đây thì Phó Thần Sơn mặc cũng không hợp, chi bằng cậu tự mang đi, tránh lãng phí.

Phó Thần Sơn bước đến, giữ lấy cánh tay Hà Dụ: “Tiểu Dụ, đừng như vậy. Tôi sẽ đi khuyên lại Chỉ Lộ. Cậu đừng giận.”

Hà Dụ quay đầu lại, mỉm cười với anh: “Tôi không giận. Lăng tiểu thư nói đúng, cô ấy muốn dọn đến ở, tôi còn ở đây đúng là không tiện.”

Phó Thần Sơn thấy cậu đang gấp quần áo để lên giường, liền hỏi: “Vậy bây giờ cậu tính đi đâu?”

Hà Dụ đáp: “Tạm tìm chỗ qua đêm trước, mai sẽ đi thuê nhà. Không sao đâu, lớn từng này rồi, anh không cần lo.”

Phó Thần Sơn đột nhiên siết chặt cánh tay cậu, hỏi: “Cậu định đến chỗ Kiều Mộ Đông à?”

Hà Dụ sững người, thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện đến chỗ Kiều Mộ Đông, liền lắc đầu: “Sao lại thế được? Tôi đâu phải không sống nổi một mình.”

Phó Thần Sơn vẫn không buông tay: “Hứa với tôi, đừng đến chỗ Kiều Mộ Đông! Ở góc phố có khách sạn tên Kim Ngọc Đường, tối nay cậu đến đó ở tạm, mai tôi tới đón, cùng cậu đi tìm nhà.”

Hà Dụ nói: “Không cần đâu, tôi tự tìm được chỗ ở.”

Phó Thần Sơn quay đầu lại thấy Lăng Chỉ Lộ đã đi vào nhà vệ sinh, liền mạnh mẽ ôm chầm lấy Hà Dụ, áp đầu cậu vào vai mình.

Hà Dụ im lặng không giãy ra.

Phó Thần Sơn nói: “Tiểu Dụ, xin lỗi cậu. Cho tôi thêm chút thời gian, sau này tôi nhất định sẽ không để cậu chịu uất ức thế này nữa!”

Hà Dụ còn chưa kịp hiểu hết ý trong câu nói đó thì Phó Thần Sơn đã buông cậu ra.

Phó Thần Sơn từ phòng mình mang ra một chiếc vali, giúp Hà Dụ gấp từng bộ quần áo bỏ vào. Hà Dụ nhìn bóng lưng anh, chợt nhớ đến ngày mình vừa ra tù, Phó Thần Sơn cũng từng nói sẽ không để anh bị tổn thương nữa. Lúc đó, bản thân mình đã nghĩ gì nhỉ? Hà Dụ tự nhủ: Nếu mày lại tin cậu ta thì đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa rồi.

Thu dọn xong đồ đạc, khi Hà Dụ chuẩn bị rời đi, Lăng Chỉ Lộ cũng đã bình tĩnh lại, ngồi ở phòng khách bật tivi liên tục chuyển kênh, nhưng lại không buồn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Phó Thần Sơn tiễn Hà Dụ ra đến cửa, nói: “Ra ngoài nhớ cẩn thận, trời cũng tối rồi, bắt xe đi thẳng đến khách sạn Kim Ngọc Đường, chiều mai tôi sẽ tới đón cậu.”

Nói xong, anh nghiêng người che tầm nhìn của Lăng Chỉ Lộ, lén rút một chiếc thẻ đưa cho Hà Dụ. Đó là thẻ tín dụng, Phó Thần Sơn nói: “Cậu cứ quẹt thẻ, ký tên tôi.”

Hà Dụ biết anh không muốn để Lăng Chỉ Lộ biết chuyện, im lặng lắc đầu, khẽ nói: “Không cần đâu.”

Phó Thần Sơn vẫn kiên quyết: “Cầm lấy đi.”

Hà Dụ vẫn lắc đầu: “Thật sự không cần, cậu cất lại đi.”

“Tiểu Dụ.” Phó Thần Sơn đột nhiên gọi thấp giọng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hà Dụ, đồng thời nhét thẻ vào túi áo cậu.

Hà Dụ ngẩn người, phản ứng đầu tiên là nhìn xem Lăng Chỉ Lộ có thấy không. Phát hiện từ góc độ này chắc cô ấy không nhìn thấy, cậu mới ngẩng đầu nhìn Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn đưa tay vuốt nhẹ mặt cậu, lại một lần nữa nói: “Hứa với tôi, đừng đến tìm Kiều Mộ Đông.”

Lúc này, Lăng Chỉ Lộ cuối cùng cũng không nhịn được hét lên: “Phó Thần Sơn! Anh đủ chưa?!”

Hà Dụ hoàn hồn, nói: “Tôi đi đây.”

Phó Thần Sơn gật đầu, dặn dò: “Cẩn thận nhé.”

Hà Dụ kéo vali bước ra khỏi khu nhà của Phó Thần Sơn, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài phố, nhất thời vẫn còn bần thần.

Trán cậu dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của nụ hôn ban nãy, một nụ hôn mà bao năm qua Hà Dụ vẫn không dám mơ tới. Nếu là ba năm trước, có lẽ cậu đã xúc động đến rơi nước mắt. Nhưng bây giờ đã không còn là ba năm trước nữa.

Hà Dụ sờ lên ngực mình, nói hoàn toàn không có cảm xúc thì không đúng, nhưng cậu không tìm thấy bất kỳ rung động nào, chỉ còn lại ngạc nhiên và một nỗi tiếc nuối không thể gọi tên.

Rốt cuộc là tiếc nuối điều gì? Chính cậu cũng không nói rõ được.

Hà Dụ ngồi thụp xuống bên lề đường không muốn đi nữa. Tất nhiên cậu sẽ không đến khách sạn Kim Ngọc Đường, đó là khách sạn năm sao, không ở nổi. Lúc này, kế hoạch tốt nhất là tìm một nhà nghỉ bình dân ở tạm một đêm, ngày mai sẽ tìm thuê một căn phòng giá rẻ. Nếu thật sự không xoay xở được, có lẽ lại phải hỏi Lê Đường mượn tiền.

Hà Dụ vẫn đang suy tính thì điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông. Cậu lấy ra nghe máy, đồng thời nhìn thấy chiếc thẻ tín dụng mà Phó Thần Sơn nhét vào người mình.

Cậu vừa nghe điện thoại, vừa soi kỹ tấm thẻ dưới ánh đèn đường: “Alo?”

“Hà Dụ?!” Đầu dây bên kia là giọng Kiều Mộ Đông đầy bực bội bị dồn nén, “Cậu có biết hôm nay tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không?!”

“Hử?” Hà Dụ hỏi “Bao nhiêu cuộc?”

Kiều Mộ Đông giận dữ: “Ít nhất không dưới mười cuộc!”

Hà Dụ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nếu Kiều Mộ Đông đang đứng trước mặt cậu lúc này, có lẽ đã đập điện thoại vào mặt cậu rồi. Gắng kiềm chế cảm xúc, anh hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi? Bây giờ à?”

“Dĩ nhiên!” Kiều Mộ Đông nói.

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn biển số trước cổng phụ của khu nhà: “Số 17, phố Kim Ngọc.”

Kiều Mộ Đông ngơ ngác: “Ai biết số 17 phố Kim Ngọc ở chỗ quái nào?!”

Hà Dụ bất đắc dĩ đáp: “Anh biết phố Kim Ngọc chứ? Bên kia đường có siêu thị Carrefour, tôi đang đứng ngay bên đường.”

Kiều Mộ Đông nói: “Đứng yên đó, tôi đến tìm cậu.”

Hà Dụ còn chưa kịp nói gì, Kiều Mộ Đông đã cúp máy.

Không còn cách nào, cậu chỉ có thể đứng bên đường chờ đợi. Gần nửa tiếng sau, xe của Kiều Mộ Đông mới phanh gấp dừng lại bên cạnh cậu.

Kiều Mộ Đông chú ý đến chiếc vali bên chân Hà Dụ, lập tức xuống xe, đi tới đá nhẹ vào vali, hỏi: “Cậu làm cái gì đấy?”

Hà Dụ nhún vai: “Tôi đang tìm chỗ ở.”

“Tìm chỗ ở?” Kiều Mộ Đông nói: “Đừng nói với tôi là cậu ra ngoài bao lâu nay mà không có chỗ ở? Định ngủ bờ ngủ bụi hả?”

Hà Dụ đáp: “Trước giờ tôi ở nhờ nhà bạn.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Giờ bị đuổi ra rồi à?”

Hà Dụ lắc đầu: “Bạn gái cậu ấy sắp chuyển tới ở chung, tôi ở lại thì bất tiện.”

Kiều Mộ Đông lại đá cái vali một cái: “Tối trời tối đất thế này mà đuổi cậu ra ngoài? Bạn bè kiểu gì vậy?!”

Hà Dụ kéo vali sang bên kia, nói: “Thôi đừng nói cậu ấy nữa. Dù sao anh cũng đến rồi, tiện đường chở tôi đi tìm nhà nghỉ đi.”

“Nhà nghỉ?” Kiều Mộ Đông nói, “Ở nhà tôi không được chắc?”

Hà Dụ lập tức nói: “Tôi không ở nhà anh.”

Kiều Mộ Đông giận đến mức muốn vặn đầu cậu xem có vắt ra nước không, gào lên: “Vậy cậu định ở đâu!”

Hà Dụ thấy nói chuyện với Kiều Mộ Đông thật mệt, cũng hét lại: “Tôi nói là đi nhà nghỉ!” Rồi nói thêm: “Chỗ này không đỗ xe được, coi chừng cảnh sát giao thông tới.”

Kiều Mộ Đông giơ chân đá vào mông cậu một cái: “Thế còn không lên xe! Mẹ nó nói nhiều!”

Hà Dụ lảo đảo bước lên một bước, quay lại lấy vali, ra hiệu cho Kiều Mộ Đông mở cốp xe, cậu ném vali vào rồi lên ghế phụ.

Kiều Mộ Đông cũng lên xe.

Hà Dụ vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Chở tôi đi tìm nhà nghỉ.” Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Loại nhà nghỉ gần trường học ấy, rẻ là được.”

Kiều Mộ Đông nổ máy: “Tí nữa rồi tính, đi ăn cơm trước, tối chưa ăn gì cả.”

Nghe vậy, Hà Dụ chợt cảm thấy cũng đói, nên im lặng để mặc Kiều Mộ Đông lái xe đi.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 29
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...