Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 28

“Thì sao ư?” Giọng nói của Lăng Cường có phần lạnh lùng: “Ba chẳng nghĩ thế nào cả. Thực ra nếu con muốn chơi đùa với ai trong văn phòng, ba đều không bận tâm. Dù con thích đàn ông hay đàn bà cũng chẳng phải trọng điểm.”

Kiều Mộ Đông nhìn chằm chằm vào Lăng Cường: “Ý của ông là gì?”

Lăng Cường nói: “Con có điều kiện, nếu đủ sức lực thì chơi bời một chút cũng không sao.”

Chính Lăng Cường cũng từng trải qua tuổi trẻ như vậy, ông hiểu rõ suy nghĩ của cậu con trai trẻ tuổi. Đàn ông nửa đầu đời đều truy cầu quyền lực và tiền bạc, nhưng khi đã nắm giữ được cả hai, họ lại cần những thứ khác để khẳng định giá trị bản thân, đó chính là phụ nữ. Kiều Mộ Đông đủ điều kiện để làm vậy: trẻ tuổi, đẹp trai, có tiền có thế. Cho dù ông không đồng tình việc con trai thích đàn ông nhưng ít nhất cũng hiểu được. Tuy nhiên, đó chỉ giới hạn ở việc chơi đùa, nếu thật sự nghiêm túc với một người đàn ông, chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy, tuyệt đối không thể là con trai ông.

Lăng Cường hỏi: “Nói xem, người kia là thế nào?”

Kiều Mộ Đông chống cằm, nhớ tới Hà Dụ vì câu hỏi của Lăng Cường. Anh cũng muốn biết rốt cuộc đó là chuyện gì. Chỉ là không kìm được mà muốn gặp Hà Dụ, muốn giữ cậu ấy bên mình, thân mật với cậu ấy. Bỗng nhiên nhớ tới lần trước Hà Dụ từng hỏi: “Anh yêu tôi rồi à?” Kiều Mộ Đông hấp tấp phủ nhận, bật thốt lên: “Chỉ chơi đùa chút thôi, có gì ghê gớm đâu.”

Nghe vậy, Lăng Cường chậm rãi nói: “Đừng nói con chỉ thích đàn ông.”

Dù là cha con, nói chuyện kiểu này vẫn rất ngượng ngùng, hơn nữa quan hệ hai người vốn không thân thiết. Kiều Mộ Đông hừ lạnh một tiếng: “Sao có thể chứ!”

Lăng Cường đã nghe được điều mình muốn liền thả lỏng, đứng dậy vỗ vai Kiều Mộ Đông: “Chơi đùa cũng phải có chừng mực. Đừng có làm càn trong công ty, em gái con thấy cũng là chuyện nhỏ, cấp dưới thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.”

Kiều Mộ Đông vẫn đang thất thần.

Lăng Cường vỗ vai anh, ra hiệu: “Đi thôi, xuống ăn cơm.”

Hai cha con xuống tầng, Lăng Chỉ Lộ ngồi ở phòng khách, thấy Lăng Cường hòa nhã, Kiều Mộ Đông cũng bình thản, lập tức cau mày nhìn Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, an ủi: “Đừng gây chuyện nữa.”

Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

Chu Tuyết Lan và Kiều Mộ Đông ngồi bên trái và phải của Lăng Cường. Lăng Cường gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Kiều Mộ Đông, nói: “Đây là món sở trường của dì con.” Sau đó quay sang Chu Tuyết Lan: “Hôm nay là em nấu à?”

Chu Tuyết Lan mỉm cười nhẹ: “Phải ạ.”

Lăng Cường giơ đôi đũa về phía Kiều Mộ Đông: “Thử xem hương vị thế nào.”

Cuối cùng Lăng Chỉ Lộ không kiềm chế nổi nữa, vùng khỏi Phó Thần Sơn đứng bật dậy giận dữ: “Ba, chuyện con nói với ba cứ thế là xong à?”

Lăng Cường nghiêm giọng: “Đừng nói chuyện đó lúc ăn cơm.”

Lăng Chỉ Lộ cao giọng: “Tại sao không nói! Tên họ Kiều kia chính là một tên b**n th**, anh ta làm ra chuyện như vậy, đáng lẽ nên đuổi khỏi Lăng Vân chứ! Dựa vào đâu mà vẫn cho anh ta ngồi ăn cơm mẹ nấu trong nhà chúng ta!”

Kiều Mộ Đông bình thản gắp miếng sườn trong bát lên cắn một miếng: “Ngọt quá, cũng chẳng ngon gì.”

Lăng Chỉ Lộ tức giận mặt đỏ bừng, vơ lấy cốc nước trên bàn hắt thẳng vào mặt Kiều Mộ Đông, hét lớn: “Cút! Cút khỏi nhà tôi! Anh không có tư cách ngồi đây!”

Phó Thần Sơn lập tức ôm lấy Lăng Chỉ Lộ nhưng không ngăn kịp. Kiều Mộ Đông bị nước hắt đầy mặt, thong thả lau đi, đứng dậy nói với Lăng Cường: “Nếu đã vậy, gia đình ông cứ thong thả ăn, tôi đi trước.”

Anh vừa đứng dậy thì nghe thấy Lăng Cường đập mạnh xuống bàn, quát: “Ngồi xuống!”

Kiều Mộ Đông dừng lại, thấy Lăng Cường đang âm trầm nhìn mình, cuối cùng cũng ngồi xuống.

Lăng Cường chỉ tay vào Lăng Chỉ Lộ: “Nếu con thích gây chuyện vậy thì khỏi ăn nữa, lên phòng gây chuyện đi!”

Lăng Chỉ Lộ mở to mắt đầy oan ức nhìn Lăng Cường.

Chu Tuyết Lan vội vàng ôm lấy con gái, dịu dàng nói: “Đừng nói nữa, nghe lời mẹ về phòng nghỉ trước đã.”

“Mẹ!” Lăng Chỉ Lộ kinh ngạc nhìn Chu Tuyết Lan: “Ngay cả mẹ cũng đứng về phía anh ta sao? Anh ta họ Kiều đấy! Là đứa con hoang của con hồ ly kia!”

“Im miệng!” Lăng Cường gầm lên.

Phó Thần Sơn muốn đưa Lăng Chỉ Lộ lên lầu, nhưng cô giận dữ đẩy anh ra: “Em không lên! Nếu mọi người đều bênh anh ta thì con sẽ đi! Một ngày nào anh ta còn ở Lăng Vân, con tuyệt đối không về nhà nữa!”

Nói xong, cô lấy túi xách trên sofa rồi chạy ra ngoài cửa. Phó Thần Sơn vội vã đuổi theo.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, một bàn thức ăn gần như chưa ai động đến.

Lăng Cường cầm đũa lên: “Tiếp tục ăn đi.”

Chu Tuyết Lan im lặng lạnh lùng cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Kiều Mộ Đông không còn tâm trí để ý đến vở kịch gia đình này, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi kiếm cớ no, đứng dậy rời đi.

Ra khỏi cửa, cảm giác ngột ngạt lập tức biến mất. Anh nới lỏng cà vạt, dựa vào xe hút thuốc, rồi mới lên xe lái đi.

Hà Dụ cũng không ngờ rằng mình lại ngủ say đến vậy, cậu bị tiếng mở khóa cửa đánh thức. Cậu nằm im trên giường không nhúc nhích, lắng nghe âm thanh đổi giày ngoài cửa, kèm theo tiếng trò chuyện của hai người. Cậu biết là Lăng Chỉ Lộ và Phó Thần Sơn cùng nhau về.

Trong phòng không bật đèn, mấy hôm nay cậu đều về muộn, đột nhiên có chút lo lắng rằng Phó Thần Sơn bọn họ tưởng cậu không có ở nhà, lại làm chuyện thân mật gì đó khiến mọi người lúng túng.

Hà Dụ đang định lên tiếng nhắc Phó Thần Sơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lăng Chỉ Lộ đập đồ mạnh, cô lớn tiếng nói: “Anh không nói giúp em lấy một câu!”

Ngay sau đó, Phó Thần Sơn khuyên nhủ: “Em không thấy ba em đã tức giận rồi sao? Mẹ em nói đúng, đó không phải lúc để nói chuyện.”

Lăng Chỉ Lộ bất ngờ bật khóc: “Anh tưởng em không biết sao? Anh căn bản không hề quan tâm đến em!”

Phó Thần Sơn nói: “Sao anh lại không quan tâm em được?”

Lăng Chỉ Lộ vẫn khóc: “Phó Thần Sơn, anh tưởng em là đồ ngốc sao? Anh ở bên em vì cái gì? Chẳng phải là vì em là con gái Lăng Cường sao? Anh quan tâm đến ba em còn hơn cả em!”

Phó Thần Sơn dịu giọng khuyên: “Đừng nói linh tinh.”

Lăng Chỉ Lộ hừ lạnh: “Đợi đến khi ba em giao Lăng Vân cho cái tên họ Kiều kia, đến lúc đó xem anh còn làm con rùa rút đầu kiểu gì được nữa!”

Hà Dụ thấy hơi đau đầu, cậu thật sự không muốn nghe thêm nữa, liền với tay lấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, nhưng chỉ nắm được dây sạc, chiếc điện thoại bị kéo rơi xuống, va vào góc tủ phát ra tiếng động lớn.

Lăng Chỉ Lộ hoảng hốt, hét lên: “Ai!”

Phó Thần Sơn lập tức phản ứng, đi tới mở cửa phòng Hà Dụ: “Tiểu Dụ? Cậu về từ khi nào vậy?”

Hà Dụ trèo xuống giường, nói: “Từ chiều, về rồi ngủ luôn, vừa mới tỉnh dậy.”

Phó Thần Sơn hỏi: “Bọn tôi làm ồn đánh thức cậu à?”

Hà Dụ còn chưa kịp trả lời thì Lăng Chỉ Lộ đã bước tới, đẩy Phó Thần Sơn ra, đứng ở cửa hỏi: “Anh trốn trong này nghe lén bọn tôi nói chuyện làm gì?”

Hà Dụ vội nói: “Tôi không nghe lén hai người nói chuyện, tôi chỉ đang ngủ trong phòng thôi.”

Lăng Chỉ Lộ nói: “Anh không nói một lời mà trốn trong này, chẳng phải là muốn nghe lén sao?”

Hà Dụ bất lực nói: “Thật sự không phải, Lăng tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.”

Lăng Chỉ Lộ đang đầy bụng ấm ức, nhìn thấy Hà Dụ lại càng dấy lên cơn giận chưa nguôi, liền túm lấy tay Phó Thần Sơn nói: “Thần Sơn, đuổi anh ta đi đi!”

Phó Thần Sơn khựng lại một chút, nói: “Đừng làm loạn nữa, Chỉ Lộ.”

Lăng Chỉ Lộ giận dữ nói: “Ai làm loạn với anh chứ! Em nói rồi, em không về nhà nữa, từ hôm nay em sẽ ở đây, anh không định đuổi người đàn ông này đi à?”

Phó Thần Sơn nói: “Chỉ Lộ, Tiểu Dụ không phải người xấu, em đừng hiểu lầm cậu ấy.”

“Anh ta không phải người xấu?” Lăng Chỉ Lộ lớn tiếng, “À đúng rồi, suýt nữa tôi quên, anh ta là đồ b**n th** đấy, chuyện ghê tởm như quỳ xuống cho cái tên họ Kiều kia ở văn phòng cũng làm được, anh vẫn để anh ta ở trong nhà mình à?”

Sắc mặt Hà Dụ lập tức trở nên tái nhợt, cậu muốn bình thản nói “Tôi làm đấy, thì sao?” nhưng lại không thể mở miệng, đặc biệt là trước mặt Phó Thần Sơn.

Sắc mặt Phó Thần Sơn cũng khó coi, anh nắm lấy tay Lăng Chỉ Lộ nói: “Đừng nói nữa, Tiểu Dụ không phải loại người đó.”

“Không phải loại người đó?” Lăng Chỉ Lộ giằng tay ra, buột miệng nói bừa: “Hay là anh ta cũng làm mấy chuyện đó với anh rồi, nên anh mới không nỡ đuổi anh ta đi hả?”

“Dĩ nhiên là không!” Phó Thần Sơn quát lên.

Lăng Chỉ Lộ khoanh tay trước ngực: “Vậy hôm nay anh ta không đi thì em đi! Hoặc là đuổi anh ta, hoặc là chúng ta chia tay!”

Phó Thần Sơn mím môi chặt lại, ánh mắt nhìn Lăng Chỉ Lộ gần như lạnh lùng đầy giận dữ.

Hà Dụ đưa tay vuốt tóc, đột nhiên lên tiếng: “Lăng tiểu thư đừng giận, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 28
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...