Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 23

Hà Dụ cởi áo khoác ngoài đưa cho Lê Đường, trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun mỏng, vừa đi xuống núi theo con đường nhỏ vừa vô thức ôm lấy cánh tay vì lạnh. Kiều Mộ Đông ở phía sau, cởi áo âu phục khoác lên người cậu.

Hà Dụ lập tức cảm nhận được một làn hơi ấm bao quanh mình, nhưng vẫn từ chối, đẩy lại chiếc áo: “Không cần.”

Kiều Mộ Đông lạnh mặt nói: “Vậy thì vứt đi.”

Hà Dụ bất đắc dĩ, đành khoác lại lên vai.

Lúc này, cả hai mới thấy đói. Dưới chân nghĩa trang, ngoài cổng có một quán mì nhỏ. Quán rất đơn sơ, không có ống nước để rửa bát, chủ quán dùng hộp giấy lót túi nilon để đựng mì. Họ cũng chẳng quan tâm sạch sẽ hay không nữa, ngồi xuống gọi hai tô mì bò.

Điều bất ngờ là mì của ông chủ lại ngon đến không ngờ.

Hà Dụ cúi đầu ăn mì, Kiều Mộ Đông đột nhiên gắp một miếng thịt trong bát mình bỏ sang bát Hà Dụ. Cậu sững người, ngẩng lên nhìn anh.

Kiều Mộ Đông nhún vai: “Thuận tay thôi, ăn đi.”

Trước kia trong tù, anh cũng hay làm thế. Trong khay của Kiều Mộ Đông lúc nào cũng có nhiều hơn những người khác, mà nếu Hà Dụ ngồi cạnh, anh lại giống như cho chó ăn, thi thoảng ném thêm đồ sang khay của Hà Dụ. Khi đó Hà Dụ nghĩ: “Dù gì cũng bị anh ta ngủ rồi, ăn thêm tí cũng chẳng sao”, thế là ăn ngon lành.

Giờ dĩ nhiên không còn như trong tù, chẳng ai còn để ý đến một miếng thịt nhỏ. Nhưng Hà Dụ dùng đũa khuấy khuấy bát mì, không thấy có miếng nào, chỉ cười nhạt rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong, trán Kiều Mộ Đông rịn đầy mồ hôi, cà vạt cũng nới ra.

Hà Dụ vẫn khoác áo âu phục của anh, bước đến tiệm tạp hóa nhỏ gần cổng nghĩa trang mua một bộ hương đèn và giấy tiền vàng mã, còn chọn thêm hai, ba xấp tiền âm phủ. Kiều Mộ Đông đi theo sau nhìn, hỏi: “Làm gì đấy? Cậu còn định đốt giấy cho Hồng Hướng Phong à?”

Hà Dụ nói: “Tôi đi thăm mẹ.”

Kiều Mộ Đông khựng lại, một lúc sau mới phản ứng, nói: “Tôi đi cùng.”

Hà Dụ thấy anh đứng ở cửa tiệm giữa một đống hoa tươi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng chọn một bó hoa hơn hai trăm tệ. Bó hoa quá to, che gần hết mặt anh khi ôm vào lòng.

Hà Dụ buồn cười mắng: “Đồ thần kinh.”

Kiều Mộ Đông chẳng để tâm, đi theo sau hỏi: “Mẹ cậu cũng chôn ở đây à?”

Hà Dụ vừa leo bậc thang vừa nói: “Ừ, ở khu Minh Viên.”

Trong ấn tượng của Kiều Mộ Đông, đây là lần đầu Hà Dụ nhắc đến người thân. Trước đó anh không hề biết gì về cha mẹ, anh em của Hà Dụ, cứ nghĩ cậu như một người cô độc từ đầu đến cuối.

Kiều Mộ Đông bỗng nói: “Mẹ tôi cũng mất rồi, tự sát. Nhảy từ tầng sáu xuống, máu chảy ra từ dưới thân, nội y cũng bung toang, nhìn kinh lắm.”

Hà Dụ dừng bước, hỏi: “Anh thấy à?”

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Cũng không nhìn rõ lắm, tôi định nhìn thì bị kéo ra. Khi đó tôi cũng hơn mười tuổi rồi, cũng không yếu đuối gì mấy.”

Hà Dụ chợt nhớ lại câu hỏi từng nghĩ đến: “Mẹ anh chắc xinh đẹp lắm?”

Kiều Mộ Đông phả ra làn khói thuốc, lại ôm bó hoa lên: “Cũng đẹp, kiêu hãnh lắm, nhưng số khổ.”

Hà Dụ định hỏi nữa, rồi thôi, tiếp tục đi lên.

Khu Minh Viên dãy 7, mộ số 18, con số này Hà Dụ đã khắc ghi trong lòng.

Cậu quỳ xuống, lau sạch bụi trên bia mộ, rồi lấy bật lửa thắp hương đèn, khấn ba lạy rồi c*m v** lư hương.

Sau đó, Hà Dụ đốt từng xấp giấy tiền, lấy lửa từ cây nến đang cháy.

Một làn khói xanh lượn lờ bay lên, mang theo nỗi nhớ và tình thương của con trai, gửi đến người mẹ nơi xa.

“Mẹ,”  Hà Dụ khẽ gọi,

“Mẹ vẫn ổn chứ? Giờ con đã tìm được việc rồi, cuộc sống cũng tạm ổn. Đợi con dành dụm được ít tiền sẽ thuê nhà, không làm phiền ai nữa. Mẹ yên tâm, ở bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Cần gì thì báo mộng cho con, con sẽ đốt gửi sang.”

Thế giới này nhiều người không tin thần linh, nhưng trong những lúc thế này, họ lại dựa vào những nghi thức ấy để an ủi tâm hồn. Thay vì tin rằng cái chết là hết, họ chọn tin rằng người thân chỉ đến một thế giới khác, không còn bệnh tật hay khổ đau, sống hạnh phúc hơn nơi trần gian.

Đó là tự lừa dối, nhưng cũng là cách để xoa dịu trái tim.

Kiều Mộ Đông đứng bên cạnh, chú ý đến ngày mất khắc trên bia mẹ Hà Dụ, ngày 18 tháng 4 năm 2011. Khi đó Hà Dụ vẫn đang ở trong tù.

Chính là khoảng tháng 4 năm ngoái, ngày cụ thể thì anh không nhớ rõ, vào buổi trưa ăn cơm, Hà Dụ úp nguyên khay cơm vào mặt anh. Trước đó, anh chỉ xem Hà Dụ như một chú thỏ trắng yếu ớt, sinh viên ngây ngô sợ hãi đủ điều trong tù. Anh và bọn bạn càng vì thế mà càng chọc ghẹo, từ véo mông đến trêu chọc trắng trợn. Hà Dụ ngủ giường dưới anh, chỉ cần anh trở mình cũng đủ khiến Hà Dụ run rẩy cả đêm.

Nhưng hôm đó, Hà Dụ bùng nổ. Cậu úp cả đống cơm vào mặt anh, vừa bị quản ngục lôi đi vừa chửi: “Kiều Mộ Đông, đồ b**n th** khốn kiếp! Sao anh không chết đi? Tôi nguyền rủa cả nhà anh! Tôi sẽ không tha cho anh!”

Hà Dụ bị nhốt ba ngày. Khi trở ra, cậu không còn là chú thỏ trắng nữa mà là một con nhím. Ai đụng vào cũng bị cậu đâm lại. Cậu thậm chí chẳng quan tâm đến việc Kiều Mộ Đông cưỡng ép cậu nữa, tự mình co lại, không cho ai thấy mặt mềm yếu bên trong.

Với một Hà Dụ như vậy, Kiều Mộ Đông chẳng những không bớt hứng thú mà còn ngày càng mê mẩn, cứ bám riết lấy, chỉ muốn đè ra mà làm. Nhưng đôi khi bị Hà Dụ đâm cho đau điếng, anh lại thấy nhớ cái dáng vẻ ban đầu, cái người bị véo mông là đỏ mặt ngay.

Giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả những thay đổi đó là vì cái chết của mẹ Hà Dụ. Cú sốc đó quá lớn, khiến cậu từ một chàng trai dịu dàng trở thành con người hiện tại.

Kiều Mộ Đông tiến đến, đặt bó hoa lớn trước mộ mẹ Hà Dụ. Hoa quá to, cành lá rườm rà, che gần hết cả bia mộ.

Hà Dụ không nói gì, thầm mắng: “Đồ ngu.” Nhưng cũng không dời bó hoa đi vì đó là tấm lòng của Kiều Mộ Đông với mẹ cậu.

Cậu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Nơi này yên bình, tĩnh lặng, rất thích hợp để an nghỉ. Hồi đó, chắc Phó Thần Sơn đã tốn nhiều công sức lo liệu. Cậu cúi xuống nhìn phần mộ kế bên mẹ, vẫn còn trống, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ.

“Kiều Mộ Đông,” Hà Dụ nói “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”

Kiều Mộ Đông ngạc nhiên: “Làm gì? Bao nhiêu?”

Hà Dụ do dự: “Tôi cũng chưa biết, để lát hỏi thử, chắc không đến mười ngàn.”

Kiều Mộ Đông cau mày: “Cậu định làm gì?”

Hà Dụ nhìn mộ mẹ: “Tôi muốn mua luôn phần mộ bên cạnh, để dành cho mình.”

Đời này cậu không thể kết hôn, không có gia đình. Nếu đã vậy, chết rồi cũng nên ở bên mẹ.

Kiều Mộ Đông nổi cáu: “Cậu có vấn đề à? Chưa tới ba mươi tuổi đã tính đến chuyện chết rồi?”

“Chuẩn bị trước cũng đâu có gì xấu?” Hà Dụ bình thản.

“Xàm l*z! Tôi không có tiền, muốn mua thì tự lo, đừng tìm tôi!” Kiều Mộ Đông mắng: “Thần kinh!”

Hà Dụ bị chửi mà vẫn bật cười, kéo tay anh: “Được được, tôi bị thần kinh.”

Kiều Mộ Đông hất tay ra, quay lưng bỏ đi: “Tôi ra xe đợi.”

Hà Dụ quay lại nhìn mộ mẹ, nói nhỏ: “Mẹ, con giờ sống cũng tạm ổn, cũng có người tốt với con. Mẹ cứ yên tâm nhé.”

Nói rồi, cậu cúi người đặt bó hoa của Kiều Mộ ĐSng bên cạnh, để lộ bức ảnh mẹ, nhẹ tay vuốt một cái, rồi lặng lẽ rời đi.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 23
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...