Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 22

Kiều Mộ Đông lái xe trên con đường rời khỏi thành phố, phía trước họ là xe của Hồng Mẫn Hàng.

Hà Dụ nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Người họ Hồng đó là em trai của Lê ca à?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Không phải ruột thịt. Lê Đường là con nuôi của Hồng Hướng Phong.”

Nói xong, anh bổ sung thêm: “Hồng Hướng Phong là cha của Hồng Mẫn Hàng.”

Hà Dụ gật đầu. Dù không rõ thân phận thật sự của Lê Đường nhưng các mối quan hệ khác cậu cũng đại khái đoán được. Chỉ là: “Dù sao cũng là anh em kết nghĩa, tại sao đám người của Hồng Mẫn Hàng lại có thái độ như vậy khi nhắc đến Lê ca?”

Kiều Mộ Đông trầm mặc một lát. Khi Hà Dụ nghĩ anh không muốn trả lời, thì Kiều Mộ Đông đột ngột quay sang hỏi: “Đêm nay đến chỗ tôi?”

Chủ đề thay đổi quá đột ngột khiến Hà Dụ ngẩn người, sau đó cười cười nói: “Sao? Coi như là điều kiện trao đổi à?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Lê Đường có liên quan gì đến tôi đâu, cậu nghĩ tôi giúp cậu vì cái gì?”

Hà Dụ quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, khóe miệng hơi cong lên. Cậu biết Kiều Mộ Đông hoàn toàn là vì giúp cậu, cho dù mục đích sau cùng là muốn lên giường với cậu thì ít nhất anh ta cũng không dùng chuyện đó để uy h**p. Vì vậy, trong lòng cậu thật sự rất cảm kích Kiều Mộ Đông.

Nhưng dù cảm động, Hà Dụ vẫn không nhịn được mỉa mai: “Vì cái gì ư? Vì muốn tôi ngủ lại chỗ anh đêm nay à?”

Nghe vậy, Kiều Mộ Đông đập mạnh tay lên vô lăng.

Hà Dụ biết anh nổi giận, cú đập đó hẳn là muốn tát vào mặt cậu.

Sự tức giận của Kiều Mộ Đông nhanh chóng được kiềm chế lại. Anh nghĩ, thật ra Hà Dụ cũng không nói sai. Bản thân giúp cậu vì điều gì? Chẳng phải là muốn dụ dỗ cậu tự nguyện lên giường sao? Không, có lẽ không chỉ một lần. Nhưng dù là bao nhiêu lần, cũng không phải là muốn Hà Dụ yêu mình.

Lúc này, xe đã lên đường cao tốc, đang tiến về phía nghĩa trang ngoại ô.

Hà Dụ yên lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Giữa lúc xuân và hạ giao mùa, bầu trời xanh trong, không khí mát mẻ, đồng ruộng trải dài ngút ngàn, đúng là một ngày rất thích hợp để đi dã ngoại ngoại ô.

Tiếc là chẳng ai có lòng dạ để thưởng thức. Hai chiếc xe, một trước một sau, không ngừng hướng về nghĩa trang công cộng ở vùng ven. Từ lúc rời thành phố đến nơi chỉ mất nửa tiếng.

Khi xuống xe, Hà Dụ nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều. Cậu và Kiều Mộ Đông còn chưa ăn trưa, bụng cũng bắt đầu đói.

Xe đỗ ở bãi đậu. Hai người đi cùng Hồng Mẫn Hàng cũng xuống xe, là thuộc hạ của anh ta. Một người trong số đó đến cửa hàng hoa gần cổng nghĩa trang mua một bó hoa tươi, rồi đưa cho Hồng Mẫn Hàng.

Kiều Mộ Đông cũng mua một bó hoa, rồi nắm tay Hà Dụ đi theo sau Hồng Mẫn Hàng lên núi.

Vì Kiều Mộ Đông chẳng bận tâm ánh nhìn của người khác, đi đâu cũng nắm chặt tay Hà Dụ nên Hà Dụ cũng mặc kệ, ngoan ngoãn đi theo.

Đây chính là nghĩa trang nơi mẹ của Hà Dụ được chôn cất. Lần trước cậu đến là cùng Phó Thần Sơn.

Nhưng khác với phần mộ nhỏ bé của mẹ cậu, phần mộ của Hồng Hướng Phong lại nằm riêng biệt giữa khoảng đất rộng, xung quanh là rừng tùng xanh rì, phía trước còn có cả vườn hoa, giả sơn, hồ nước, cầu vòm,… xa hoa đến mức khó tin.

Hồng Hướng Phong là người khởi nghiệp bằng nghề làm dịch vụ tang lễ. Cửa tiệm ở phố Hương Chúc vốn truyền từ cha mẹ ông, sau đó giao lại cho ông. Nhưng ông không cam lòng chỉ bán nến và giấy tiền, mà là một trong những người đầu tiên trong thành phố phát triển ngành dịch vụ tang lễ toàn diện.

Không lâu sau, ông phát hiện ngành này siêu lợi nhuận, tiền vào như nước. Người khác thấy ông phát tài cũng đổ xô chen chân. Hồng Hướng Phong tính tình tham lam, thủ đoạn tàn nhẫn, không cho phép ai động đến miếng bánh của mình, nên kéo cả người thân và bạn bè vào làm cùng. Càng đông người, càng mạnh tay, thậm chí từng xảy ra chuyện xông vào bệnh viện giành xác. Hồng Hướng Phong đã trở thành “bá chủ xác chết” ở khu Bắc thành phố Sùng Phong, khiến giới làm cùng nghề phải né tránh.

Khi tiền đến dễ dàng, ông không còn hài lòng với ngành tang lễ. Với tiền bạc và người trong tay, ông bắt đầu nhúng tay vào các hoạt động bất chính, từng mở sòng bạc nhỏ. Nhưng sau đó ông cảm thấy không bền, nên chuyển sang đầu tư hợp pháp, mở khu vui chơi, khách sạn, rồi bất động sản, chứng khoán. Cuối cùng, ông ta trở thành tầng lớp thượng lưu của xã hội.

Lê Đường là người theo ông từ nhỏ. So với con trai ruột là Hồng Mẫn Hàng, con nuôi như anh ta đôi khi còn được yêu thương hơn.

Từ xa, Hà Dụ đã thấy Lê Đường đang quỳ trước phần mộ của Hồng Hướng Phong. Anh dù quỳ nhưng lưng vẫn thẳng, chỉ có đầu hơi cúi, tóc che khuất ánh mắt. Vì bị đưa đi từ quán ăn giữa đêm nên anh chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t bó và áo ba lỗ, trời tuy sắp sang tháng Năm nhưng vẫn còn lạnh, ăn mặc thế này rõ ràng rất khó chịu.

Bên cạnh anh có bốn, năm thanh niên đang hút thuốc tán gẫu, rõ ràng chỉ đứng đó để canh chừng, không cho anh rời đi.

Thấy cảnh ấy, Hà Dụ không nhịn được hất tay Kiều Mộ Đông ra, chạy về phía Lê Đường.

Những thanh niên kia lập tức chặn cậu lại, có người nhìn thấy Hồng Mẫn Hàng thì lên tiếng: “Hồng ca!”

Hà Dụ giận dữ, đá mạnh vào đùi một người: “Tránh ra!”

Người kia đau đớn, vung tay định đấm vào mặt Hà Dụ.

Kiều Mộ Đông và Hồng Mẫn Hàng đồng thời hét lên: “Dừng tay!”

Đáng tiếc là chậm một chút. Dù đã kiềm lực, nắm đấm kia vẫn sượt qua khóe miệng Hà Dụ, lập tức đỏ ửng.

Kiều Mộ Đông tức giận xông lên định đánh người, Hồng Mẫn Hàng vội ngăn lại, đồng thời nói với đám thanh niên: “Buông ra! Cậu ấy là bạn của Kiều thiếu gia, đừng có làm bậy!”

Mấy người kia do dự một chút rồi cũng nới tay.

Hà Dụ vùng khỏi bọn họ, đẩy ra rồi chạy đến bên Lê Đường. Cậu cúi người xuống gọi: “Lê ca.”

Lê Đường phản ứng hơi chậm, quay đầu nhìn cậu một cái, khẽ nói: “Anh không sao, mấy đứa về đi.”

Hà Dụ sững người, thấy anh lại quay đầu nhìn mộ bia Hồng Hướng Phong, liền cởi áo khoác của mình đắp lên vai anh. Lê Đường không từ chối, còn quay sang cậu mỉm cười: “Thật sự không sao đâu. Về đi, nói với bọn nhỏ nghỉ hai hôm, thứ Bảy vẫn phải đi làm, đừng lười biếng.”

Hà Dụ ngồi xổm xuống cạnh anh, hỏi: “Không sao thật chứ, Lê ca?”

Lê Đường đáp: “Không sao, anh đến thăm cha nuôi thôi, có gì mà sao.”

Vừa dứt lời, một thanh niên đập mạnh vào sau đầu anh, khiến đầu anh cúi rạp xuống. Người kia vứt điếu thuốc, chửi: “Đồ không biết xấu hổ, mày cũng xứng gọi ông ấy là cha nuôi à?”

Sắc mặt Hồng Mẫn Hàng lạnh xuống, trầm giọng nói: “Tránh hết ra.”

Mấy người kia hơi sững lại rồi vội vã lùi mấy bước.

Hồng Mẫn Hàng ôm hoa, chậm rãi bước tới trước mộ Hồng Hướng Phong, đặt bó hoa xuống, không nhìn Lê Đường lấy một lần, chỉ nhẹ giọng nói: “Cha, hôm nay là ngày giỗ của cha, con trai đến thăm cha đây.”

Người đi cùng đưa anh một nén nhang, giúp anh châm lửa. Hồng Mẫn Hàng chắp tay, kính cẩn quỳ lạy ba lần, rồi cắm nhang vào lư hương trước mộ.

Anh đứng dậy, đột nhiên chỉ vào Lê Đường, lớn tiếng: “Người này, trước khi cha mất đã dặn rồi, không ai được truy cứu, không ai được động đến anh ta! Nếu sau này tôi mà biết ai lén làm gì sau lưng tôi, tôi nhất định không tha!”

Mấy thanh niên cúi đầu, co rúm người lại.

Hồng Mẫn Hàng bước đến trước Kiều Mộ Đông: “Mộ Đông, cảm ơn anh đã đến thăm cha tôi.”

Kiều Mộ Đông đáp: “Lẽ ra nên đến.”

Rồi anh bước đến trước mộ Hồng Hướng Phong, dâng hoa, nói: “Chú Hồng, Mộ Đông đến thăm chú. Hồi nhỏ chú từng mua cho cháu rất nhiều kem, cháu vẫn nhớ đấy.”

Hồng Mẫn Hàng cười: “Cha tôi vẫn thích anh lắm, nói là con nhà họ Kiều lớn lên nhất định có tiền đồ.”

Kiều Mộ Đông bật cười khẽ, không nói gì thêm.

Hồng Mẫn Hàng tiếp lời: “Người ở đây rồi, nếu anh muốn đưa đi thì cứ đưa đi. Tôi còn việc ở công ty, xin phép đi trước.”

Kiều Mộ Đông vẫy tay: “Đi thong thả.”

Hồng Mẫn Hàng mỉm cười vẫy tay, rồi gật đầu với Hà Dụ.

Hà Dụ cũng lễ phép gật đầu lại. Nhìn đám người đi theo Hồng Mẫn Hàng rời đi, trước mộ chỉ còn lại ba người, cậu, Kiều Mộ Đông và Lê Đường.

Hà Dụ đi tới đỡ Lê Đường: “Lê ca, bọn họ đi rồi, anh về với bọn em đi.”

Lê Đường vẫn nói: “Anh không sao, mấy đứa đi trước đi.”

Kiều Mộ Đông kéo tay Hà Dụ: “Nó thích quỳ thì cứ để nó quỳ.”

“Nhưng mà—”

“Không nhưng gì hết,” Kiều Mộ Đông ngắt lời, “Nó không quỳ đủ thì trong lòng sẽ không thấy yên.”

Nghe vậy, cộng thêm thái độ của đám người Hồng Mẫn Hàng, Hà Dụ bắt đầu mơ hồ đoán được điều gì. Cậu đứng dậy, nói với Lê Đường: “Bọn em sẽ đợi anh dưới bãi xe. Xuống rồi thì cùng nhau về nhé.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 22
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...