Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 21
Tên gọi ban đầu của phố Hương Chúc không phải là Hương Chúc. Ở đầu phố có một tấm biển cũ kĩ, rỉ sét, trên đó viết ba chữ “Thông Minh Hạng”. Cơn lốc cải tạo đô thị dường như vẫn chưa lan tới nơi này, hai bên con đường hẹp là những khu nhà cũ kỹ thấp lè tè, che mất ánh sáng, cao nhất cũng chỉ khoảng năm tầng. Tầng trệt đều là các cửa hàng buôn bán, mười phần thì đến bảy tám là cửa hàng bán hương, nến, vàng mã.
Chiếc xe của Kiều Mộ Đông vừa rẽ vào con phố đã không thể quay đầu, đành phải dừng lại bên lề trước khi đến đoạn cua.
Hà Dụ mở cửa xe bước xuống, liền bị bụi bặm phủ đầy mặt. Khí hậu khô hanh, bụi ven đường nhiều, mỗi khi có xe chạy qua là một làn bụi mịt mù bốc lên.
Kiều Mộ Đông đứng cạnh cửa xe, châm một điếu thuốc, hít mạnh hai hơi rồi nói với Hà Dụ: “Đi theo tôi.”
Hà Dụ đi sau lưng anh, tiến vào con hẻm hẹp mang tên Thông Minh.
Đường vốn đã hẹp, mà hai bên cửa hàng lại đồng loạt bày ra các sạp hàng dài, bên cạnh là những biệt thự giấy lớn và búp bê giấy mặt đỏ hồng. Hà Dụ đi đường cũng phải cẩn thận từng bước, sợ va vào sạp hàng của người ta.
Kiều Mộ Đông sải bước rất dài, mãi đến tận cửa hàng hương lớn nhất ở cuối con phố mới dừng lại. Hà Dụ theo sau anh, thấy anh vừa dừng chân thì ba bốn thanh niên ngồi trước cửa liền đồng loạt đứng bật dậy.
Hà Dụ cũng dừng lại, bắt đầu cảm thấy bầu không khí có phần không ổn.
Trong thời gian ở tù, Hà Dụ từng gặp qua kiểu người này, những thanh niên mới hai mươi tuổi, bỏ học từ cấp hai, đi làm thuê ở tiệm sửa xe. Có một người như vậy bị bắt chỉ vì đánh nhau theo “sư phụ” trong tiệm. Dù chỉ cầm gậy vụt vài cái, chẳng gây hậu quả nghiêm trọng, vẫn bị buộc tội gây rối trật tự.
Khi cùng làm bếp, Hà Dụ hỏi cậu ta có thấy không đáng không. Cậu ta khinh khỉnh trả lời: “Mày biết gì chứ, đó mới là tình nghĩa anh em.”
Hà Dụ thấy cậu ta ngốc, mà cậu ta cũng chẳng ưa gì Hà Dụ. Sau này Hà Dụ nghĩ lại, thấy mình còn ngốc hơn cậu ta, ngốc đến mức không còn giới hạn.
Cũng như chàng trai đó, thành phố này còn rất nhiều thanh niên tương tự. Họ rời xa gia đình, rời ghế nhà trường từ sớm để đi làm thuê, nhưng lại không cam chịu cuộc sống nghèo khổ. Thế là họ đi theo những “đại ca”, những người đồng hương, bắt đầu lang bạt trong xã hội. Người không gặp may thì trộm cắp, buôn m* t**, cờ bạc rồi bị bắt, ra tù lại phạm tiếp, luẩn quẩn mãi không dứt. Người may mắn hơn thì làm ăn phát đạt, có tiền mua nhà, đầu tư kinh doanh, trở thành người thành đạt trong xã hội.
Dĩ nhiên, loại sau thì hiếm. Hà Dụ từng nghĩ Kiều Mộ Đông cũng là kiểu như vậy, ai ngờ anh lại là loại “xài hack” trong trò chơi, sinh ra đã không cùng vạch xuất phát với người khác.
Nhưng rõ ràng, Kiều Mộ Đông từng hòa mình vào cái giới này, không chỉ Hà Dụ biết, mà những thanh niên ngổ ngáo trước mắt này cũng biết rõ.
Kiều Mộ Đông lạnh lùng quét mắt nhìn họ, rồi chìa tay ra với Hà Dụ: “Qua đây, đứng xa vậy làm gì?” Cứ như thể Hà Dụ đang sợ hãi.
Hà Dụ âm thầm lườm anh, phải đứng sát như vậy mới là không xa à?
Cậu bước tới hai bước, bị Kiều Mộ Đông nắm lấy tay. Tay anh rất to, ấm, lại nắm rất chặt. Hà Dụ có chút không thoải mái, nhưng giãy mãi không ra.
Mấy thanh niên liếc nhìn nhau, có người hỏi: “Muốn mua gì vậy?”
Hà Dụ không nhịn được, liếc nhìn cửa tiệm hương nến trước mặt. Trông chẳng khác gì mấy tiệm vừa đi ngang qua, cũng bày đủ loại hương nến, tiền âm phủ sặc sỡ, dưới đất còn có cả biệt thự và xe hơi giấy, trong đó có cả một chiếc Mercedes-Benz.
Trong tiệm có một ông lão mặc tạp dề xanh đậm kiểu cũ, đang ngồi chia một xấp tiền giấy thành từng xấp nhỏ rồi buộc lại bằng dây nhựa trắng. Ông ta chẳng thèm ngẩng đầu, như thể chẳng quan tâm đến chuyện gì đang diễn ra ngoài cửa.
Kiều Mộ Đông hỏi: “Hồng Tiểu Miêu tới chưa?”
Vẻ mặt mấy thanh niên lập tức thay đổi, có người bật thốt: “Mẹ mày là thằng nào mà dám hỏi vậy!”
Đúng lúc đó, ông lão trong tiệm bỗng dừng tay, đứng dậy phủi áo, lững thững đi ra. Đôi mắt đục ngầu nheo lại nhìn Kiều Mộ Đông và Hà Dụ, rồi khóe miệng kéo lên thành một nụ cười: “Còn tưởng ai, hóa ra là Đông Tử nhà họ Kiều, mấy năm không thấy mặt rồi đấy.”
Kiều Mộ Đông cũng đổi giọng cung kính: “Chú Vương, lâu rồi không đến thăm chú, dạo này sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”
Chú Vương xoa tay trong tay áo: “Ổn, vẫn ổn.”
Từ lúc chú Vương lên tiếng, mấy thanh niên im như thóc, đứng sang một bên, chỉ chăm chăm nhìn Kiều Mộ Đông.
Chú Vương nói tiếp: “Đến tìm Tiểu Miêu à? Hôm nay nó chưa đến đây, có khi cháu nhầm chỗ rồi?”
Giọng nói ông hiền từ như đang nói chuyện với trẻ con, khiến Hà Dụ suýt bật cười. Nhưng Kiều Mộ Đông chẳng để tâm, đáp: “Cháu hẹn Tiểu Miêu gặp ở đây, cháu chờ ở đây là được.”
Chú Vương gật đầu: “Được được, vào chờ đi.”
Kiều Mộ Đông kéo tay Hà Dụ vào tiệm, chú Vương sai người mang ghế ra cho hai người ngồi. Một con mèo lười nhác lướt qua chân Hà Dụ, trông đã già, lông dày nhưng xỉn màu, nằm cuộn lại một chỗ, không nhúc nhích.
Kiều Mộ Đông cũng nhìn con mèo, hỏi: “Đây là con mèo hồi xưa của Hồng Mẫn Hàng à?”
Chú Vương cười khà khà: “Còn nhớ được cơ à? Lão Hùng già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa đâu.”
Giọng ông đầy cảm khái, Kiều Mộ Đông cũng mỉm cười: “Sao không nhớ, hồi đó ngày nào Hồng Tiểu Miêu cũng đi dép lê, mặc quần đùi, ôm lão Hùng theo sau ba và anh trai chạy loanh quanh. Không thế thì sao lại gọi nó là Tiểu Miêu?”
Chú Vương lắc đầu: “Cháu lại quên rồi, Tiểu Miêu là con một, làm gì có anh trai.”
Kiều Mộ Đông chẳng bận tâm, nói tiếp: “Mấy hôm trước cháu mới gặp Lê Đường, nhìn không ra là anh ta, thay đổi nhiều quá. Hồi nhỏ gặp chừng hai ba lần, lâu quá nên quên mất.”
Chú Vương nói: “Giờ cháu là thiếu gia rồi, công việc bận rộn, không nhận ra cũng là bình thường.”
Vừa dứt lời, Hồng Mẫn Hàng xuất hiện trước cửa tiệm, gọi: “Chú Vương.”
Mấy thanh niên lập tức đứng dậy: “Hồng ca!”
Hồng Mẫn Hàng mỉm cười gật đầu chào họ.
Kiều Mộ Đông và Hà Dụ cũng đứng lên. Hà Dụ nhìn Hồng Mẫn Hàng, âu phục chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, trông còn giống thiếu gia công ty hơn cả Kiều Mộ Đông. Ngũ quan thanh tú, cao hơn Hà Dụ một chút, tóc vuốt gọn gàng, khóe miệng có vết nhăn nhẹ, chắc là người hay cười.
Anh ta vỗ vai Kiều Mộ Đông, cười nói: “Không tệ nha, càng lúc càng đẹp trai.”
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng.
Hồng Mẫn Hàng nhìn sang Hà Dụ, hỏi: “Bạn anh à? Không giới thiệu chút sao?”
Kiều Mộ Đông chủ động kéo Hà Dụ ra sau lưng, nói: “Không cần giới thiệu.”
Hồng Mẫn Hàng thấy thái độ bảo vệ của anh thì càng hứng thú, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Tôi nhớ anh với Lê Đường có giao tình gì đâu nhỉ?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Giờ thì có rồi.”
Hồng Mẫn Hàng “Ồ?” một tiếng, “Sao mà có? Nói anh em nghe thử đi?”
Kiều Mộ Đông nhìn anh ta, nhất thời không biết nói sao. Hồi nhỏ đến chơi với Hồng Mẫn Hàng từng gặp Lê Đường vài lần, lúc đó anh ta mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao, mặc áo ba lỗ mùa hè ôm sát người, cơ thể săn chắc. Khi ấy Kiều Mộ Đông còn chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy anh trai của Hồng Tiểu Miêu rất đẹp trai, đặc biệt là phần eo và mông, đẹp đến mức khiến người ta muốn chạm vào. Còn khuôn mặt của Lê Đường thế nào, anh lại không nhớ rõ. Nên hôm gặp lại ở nhà hàng “Thực Hữu Vị”, anh mới không nhận ra.
Thành ra giờ hỏi anh có quan hệ gì với Lê Đường, anh cũng chẳng biết trả lời sao. Chỉ vì Hà Dụ nhờ anh giúp, nhất thời bốc đồng, mà tính khí Hà Dụ trước giờ hiếm khi nhờ ai nên anh càng phải nắm lấy cơ hội. Thậm chí nếu Hà Dụ bảo muốn Kiều Mộ Đông giao cả Lăng Vân cho mình, rất có thể anh cũng sẽ đồng ý trong phút bốc đồng ấy.
Cuối cùng, Kiều Mộ Đông chậm rãi nói: “Dù sao thì cũng là anh em một nhà, anh nhẫn tâm nhìn bọn họ g**t ch*t Lê Đường à?”
Hồng Mẫn Hàng khoanh tay trước ngực: “Tôi không tin có người dám giấu tôi mà giết Lê Đường.” Dứt lời, anh quay sang hỏi chú Vương: “Lê Đường ở đây à?”
Chú Vương lắc đầu: “Không có.”
Kiều Mộ Đông nói: “Có người thấy các anh đưa anh ta đến đây.”
Chú Vương cười: “Có đến một lần, nghe nói hôm nay là ngày giỗ của Hướng Phong, chắc đi đốt hương với mấy anh em rồi.”
Hồng Mẫn Hàng làm vẻ hiểu ra: “Hôm nay là giỗ ba tôi, xem ra Lê Đường vẫn nhớ tình nghĩa, đặc biệt đến cúng bái.”
Hà Dụ không nhịn được nói: “Lê ca cần phải đập nát nhà hàng của mình chỉ để cúng ba anh à?”
Hồng Mẫn Hàng nhìn về phía Hà Dụ.
Kiều Mộ Đông siết chặt tay cậu, nói: “Được thôi, vậy thì cùng đi cúng chú Hồng một chút, tiện thể xem thử Lê Đường có ở đó không.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
