Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 20
Lúc này Kiều Mộ Đông đang họp, là cuộc họp định kỳ hàng tháng của Lăng Vân, toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều phải tham dự, tổng kết công việc trong tháng. Tuy không phải cuộc họp quá quan trọng, nhưng vì có Lăng Cường tham dự nên không khí khá nghiêm túc.
Lăng Cường vốn nổi tiếng nghiêm khắc trong từng chi tiết, trong lúc họp có thể phát biểu thoải mái, nhưng không được thì thầm to nhỏ; nếu có điện thoại thì phải để chế độ rung, tự giác ra ngoài nghe, không được làm gián đoạn người khác.
Kiều Mộ Đông đến họp khá vội vàng, để quên điện thoại trên văn phòng, giờ ngồi nghe chẳng tập trung, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm cây bút trên bàn, đầu óc để tận đâu đâu.
Lăng Cường thấy Kiều Mộ Đông thất thần thì cũng bất đắc dĩ. Kiều Mộ Đông không phải hoàn toàn dốt nát với công việc ở Lăng Vân, nhưng ít ra thì 7/10 phần là mù mờ. Ông từng có ý cho anh đi học lại mấy năm, nhưng Kiều Mộ Đông gạt phắt: “Sắp ba mươi tuổi rồi, giờ mà quăng tôi vào trường học thì tôi chỉ có nước chém vè.”
Thế nên chuyện chọn người kế thừa Lăng Vân giờ là mâu thuẫn lớn nhất của Lăng Cường: Nếu giao cho Kiều Mộ Đông thì sợ tự rước họa. Nếu bỏ anh, thì chỉ còn con gái Lăng Chỉ Lộ, mà con bé chỉ biết mua sắm, tiêu tiền. Giao công ty cho nó tức là giao cho Phó Thần Sơn. Một khi ông qua đời, Lăng Vân cũng không còn mang họ Lăng nữa.
Lúc ấy Hoàng Hải Sinh xuất hiện trước cửa phòng họp, lén lút nhìn vào trong. Anh ta vừa lưỡng lự xong, cuối cùng vẫn quyết định đến báo tin Hà Dụ chuyển lời cho Kiều Mộ Đông, vì bị đuổi việc vẫn còn nhẹ hơn là đắc tội với Lăng Cường. Biết thói quen của Lăng Cường, Hoàng Hải Sinh không gõ cửa, đẩy nhẹ cửa bước vào, lặng lẽ đến sát tai Kiều Mộ Đông thì thầm: “Hà Dụ tiên sinh có chuyện muốn gặp ngài, đang đợi ở sảnh.”
Kiều Mộ Đông lập tức quay đầu nhìn anh ta.
Hoàng Hải Sinh gật đầu xác nhận.
Kiều Mộ Đông lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Hoàng Hải Sinh đi theo ra ngoài nói chuyện. Hai người ra hành lang, Kiều Mộ Đông hỏi: “Cậu ấy nói có chuyện gì không?”
Hoàng Hải Sinh: “Chỉ nói là nhờ giúp đỡ, không nói rõ việc gì.”
“Nhờ giúp đỡ?” Kiều Mộ Đông suy nghĩ, rồi nở một nụ cười “Tôi xuống đó ngay.”
“Ơ? Kiều tiên sinh…” Hoàng Hải Sinh còn chưa kịp ngăn, anh đã lao thẳng về phía thang máy.
Chờ đợi luôn là việc dài lê thê. Hà Dụ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía thang máy, rồi lại cúi xuống nghịch điện thoại. Đúng lúc đó, “ting” cửa thang máy mở ra, Kiều Mộ Đông bước ra.
Hà Dụ đứng bật dậy, nhìn anh bước thẳng đến trước mặt mình: “Có chuyện gì?”
Hà Dụ hỏi: “Anh rảnh không?”
Kiều Mộ Đông hơi mất kiên nhẫn: “Có gì thì nói thẳng đi.”
Hà Dụ thở dài, rồi kể: “Bạn tôi gặp chuyện rồi, là Lê Đường, ông chủ của quán Thực Hữu Vị. Không biết có đắc tội ai không, sáng nay tôi thấy quán bị đập phá, còn anh ấy thì mất tích, giống như bị bắt đi."
“Lê Đường?” Kiều Mộ Đông nhíu mày, như đang cố nhớ.
Hà Dụ sực nhớ Lê Đường có nói đã từng nghe tên Kiều Mộ Đông, có lẽ họ từng quen? Bèn nói tiếp: “Là người chú Phương giới thiệu tôi đến làm, Phương Văn Thái, anh còn nhớ không?”
Kiều Mộ Đông cau mày suy nghĩ: “Người quen của Phương Văn Thái? Là Lê Đường đó hả?”
“Anh quen anh ấy hả?” Hà Dụ vội hỏi, cảm thấy mình đã tìm đúng người.
Kiều Mộ Đông bắt đầu tìm điện thoại, mới nhớ ra để quên, buột miệng chửi: “Mẹ nó!”
Hà Dụ vội móc điện thoại mình ra: “Dùng của tôi này.”
“Tránh ra!” Kiều Mộ Đông gạt phắt, cáu kỉnh “Không có số thì gọi con mẹ gì!”
Hà Dụ nhịn lắm mới không nổi đóa, thầm rủa trong bụng.
Kiều Mộ Đông đi đến quầy lễ tân, bảo nhân viên gọi điện cho Hoàng Hải Sinh. Khi nối máy, anh nói gọn: “Mang điện thoại, ví và chìa khóa xe xuống gara gặp tôi.”
Hoàng Hải Sinh vội kêu lên: “Lăng tiên sinh đang tìm ngài đấy, ngài…”
Kiều Mộ Đông không buồn nghe hết, tắt máy luôn, rồi kéo tay Hà Dụ, đi về hướng thang máy.
Xuống đến gara, hai người còn đến trước cả Hoàng Hải Sinh. Đợi chừng hai phút thì thấy anh chàng vừa thở hổn hển vừa chạy tới, đưa cho Kiều Mộ Đông điện thoại, ví và chìa khóa.
“Lăng tiên sinh bảo ngài đến văn phòng trước giờ trưa.”
Kiều Mộ Đông ngồi vào xe, hạ kính xuống gọi Hà Dụ: “Lên xe!”
Hà Dụ đành mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Lúc này Kiều Mộ Đông mới nói: “Bảo ông ấy tôi bận, mai gặp.”
“Không được đâu! Kiều tiên sinh…” Hoàng Hải Sinh đau khổ.
Kiều Mộ Đông nổ máy, bóp còi bảo tránh đường.
Hoàng Hải Sinh nhường ra, bất đắc dĩ nhìn xe chạy đi, không quên dặn: “Ngài nên về sớm gặp Lăng tiên sinh thì hơn.”
“Biết rồi.” Kiều Mộ Đông nói, rồi nhấn ga phóng đi.
Hà Dụ thắt dây an toàn. Kiều Mộ Đông lái xe bằng một tay, tay kia cầm điện thoại bấm gọi. Hà Dụ không biết anh gọi cho ai, chỉ nghe loáng thoáng mấy cái tên:
“Lê Đường”, “Hồng Hướng Phong”, “Hồng Mẫn Hàng”, “ngày giỗ”…
Anh vừa dập máy, Hà Dụ lo lắng hỏi: “Lê ca thật sự gặp rắc rối rồi sao?”
Kiều Mộ Đông hừ lạnh: “Lê Đường vốn là cái rắc rối lớn! Phương Văn Thái giao cậu cho gã là cố ý muốn chỉnh cậu đấy!”
“Chú Phương không có ý đó đâu.” Hà Dụ cau mày nói.
Điện thoại lại đổ chuông, Kiều Mộ Đông nghe máy: “Phố Hương Chúc à? Biết rồi.”
Sau đó lại lục tìm danh bạ.
Hà Dụ thấy thế vội ngăn tay anh: “Cẩn thận, phía trước có cảnh sát giao thông.”
Sắp đến ngã tư, một anh cảnh sát đứng chễm chệ giữa đường.
Kiều Mộ Đông ném điện thoại cho Hà Dụ: “Tìm giúp tôi số Hồng Mẫn Hàng.”
Hà Dụ mở danh bạ, kéo xuống nhanh chóng tìm được. Xe vừa tới giao lộ, Kiều Mộ Đông bảo: “Gọi đi.”
Điện thoại vang lên hai tiếng “tút——” rồi có người bắt máy. Một giọng đàn ông vui vẻ vang lên: “Ồ, Kiều thiếu gia gọi cho tôi à? Thật hiếm lắm đó nhé!”
Hà Dụ đưa máy cho Kiều Mộ Đông. Anh bật loa ngoài: “Hồng Tiểu Miêu, lâu rồi không gặp. Dạo này thế nào?”
Bên kia cười lớn: “Ổn lắm. Còn anh thì sao? Nghe nói anh đánh gãy chân người khác, vào tù rồi? Ra sớm thế, có ai lạm dụng quyền hành không đấy?”
“Cút mẹ đi!” Kiều Mộ Đông cười lạnh “Bớt nói nhảm đi.”
Hồng Mẫn Hàng vẫn đùa: “Tại anh hỏi trước mà. Rồi rồi, nóng nảy thế. Tìm tôi có việc gì?”
“Có phải người của cậu bắt Lê Đường không?”
Hồng Mẫn Hàng im lặng vài giây: “Tôi nhớ cậu với anh ta đâu có quen nhau?”
“Bạn tôi nhờ hỏi.”
“Tôi không sai người đi tìm anh ta. Chắc bên dưới làm mà không báo. Nhưng nghe nói anh ta rành chuyện lắm, biết nhiều hơn tôi luôn ấy chứ?”
“Có người nói thấy gã bị đưa tới phố Hương Chúc, tôi đang đến đó.”
“Phố Hương Chúc à? Được, anh đợi tôi ở đó, tôi đến liền.”
Cúp máy rồi, Hà Dụ hình như nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ ở phía bên kia hoặc chỉ là ảo giác.
Hà Dụ hỏi: “Phố Hương Chúc ở đâu?”
“Ngoại ô phía Bắc, gần nhà máy điện cơ cũ.”
Ngày trước, khu phía Bắc thành phố Sùng Phong có nhà máy điện cơ quy mô rất lớn, doanh nghiệp quốc doanh nhưng phá sản từ thập niên 90. Nhiều công nhân bị thất nghiệp, như mẹ Hà Dụ vậy. Giới trẻ nay chẳng ai nhắc đến, chỉ người già còn nhớ.
Hà Dụ tò mò hỏi: “Anh rành chỗ đó à?”
“Tôi lớn lên ở gần đó.” Kiều Mộ Đông vừa lái vừa nói.
Bắc thành vốn nổi tiếng phức tạp và bẩn thỉu, có bến tàu hỏa, bến xe lớn, người ra vào hỗn tạp. Nhà máy sụp đổ, chợ phụ tùng và chợ hàng hóa nhỏ mở lên, càng khiến nơi đó đầy tội phạm.
Nhà họ Lăng đương nhiên không phải sống ở đó, nhưng một đứa con rơi như Kiều Mộ Đông thì hoàn toàn hợp lý. Đến giờ, Hà Dụ vẫn không biết mẹ của anh là người thế nào, có thể từng là một người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng?
Nhưng Hà Dụ không hỏi. Mối quan hệ giữa cậu và Kiều Mộ Đông vốn rất rõ ràng, cậu không muốn biết quá nhiều, vì một khi hiểu quá sâu, tình cảm sẽ biến dạng.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
