Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 19

Phó Thần Sơn đưa Hà Dụ đến đầu phố Nhân Tín rồi lái xe về Lăng Vân.

Hà Dụ đi được một đoạn, còn chưa đến quán Thực Hữu Vị thì đã thấy phía trước tụ tập một đám người, náo nhiệt vây quanh trước cửa quán.

Cậu lập tức tăng tốc, đến nơi thì thấy cửa chính của Thực Hữu Vị đã bị đóng chặt, trên cửa không biết bị ai tạt sơn đỏ, chảy dài từng vệt xuống trông như máu tươi, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình. Ngoài cửa còn bị khóa một ổ khóa lớn, cả trong lẫn ngoài đều không thể mở ra.

Mấy người làm trong quán cũng đã đến, lão Bàng ngửa đầu hét lớn: “Ông chủ Lê!”

Hà Dụ vội giữ lấy tay lão Bàng, hỏi: “Bàng ca, chuyện gì xảy ra vậy?”

Lão Bàng cũng lo lắng: “Không biết nữa, đến là thấy thế này rồi. Gọi ông chủ không ai đáp, gọi điện cũng không ai bắt máy, không biết có ở trên lầu không!”

Lão Bàng vốn có chìa khóa của nhà hàng, nhưng giờ cũng không mở được cửa, mọi người chỉ có thể đứng ngoài mà lo. Cả dãy phố đều kéo đến xem náo nhiệt, hai nhà sát vách có người nói nửa đêm nghe thấy động tĩnh, nhưng muộn quá không ai dám ra xem nên không rõ xảy ra chuyện gì.

Hà Dụ nhìn qua là biết có người cố ý gây chuyện với nhà hàng, mà phần lớn là nhằm vào Lê Đường.

Cậu hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”

Lão Bàng lúc này mới phản ứng, liền hỏi lớn: “Ai gọi 110 chưa?!”

Hà Dụ nóng ruột, bảo: “Anh gọi cảnh sát đi, em tìm cách lên xem sao.”

Lão Bàng giữ lấy tay cậu, hỏi: “Làm sao mà lên được?”

Hà Dụ nói: “Em đi mượn cái thang.”

Cậu mượn được cái thang dài ở tiệm mì bên cạnh, dựng vào biển hiệu của Thực Hữu Vị rồi trèo lên.

Người dưới đông quá, ai cũng la “Cẩn thận đấy!” khiến tim Hà Dụ cũng đập thình thịch. Hạ Tiểu Hà giữ thang bên dưới, ngẩng đầu lên gọi: “Hà ca cẩn thận nhé.”

Hà Dụ tranh thủ đáp lại: “Không sao đâu, yên tâm.”

Cửa sổ tầng hai đóng chặt, rèm cũng được kéo từ bên trong. Cậu trèo qua biển hiệu, với tay đẩy thử cửa sổ. May là cửa không khóa, rất dễ mở.

Cậu gọi một tiếng “Lê ca!”, không thấy động tĩnh, liền trèo vào trong.

Lê Đường không có trong phòng, cũng không có dấu vết người khác vào, căn phòng vẫn lộn xộn như thường ngày, điện thoại còn để bên gối, chỉ bật chế độ rung, có nhiều cuộc gọi nhỡ. Đèn vẫn sáng, cửa cũng mở. Hà Dụ đoán, có lẽ Lê Đường đang ngủ thì nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên xuống xem, sau đó có thể đã bị người ta bắt đi.

“Tiểu Hà!” lão Bàng gọi dưới lầu.

Hà Dụ thò đầu ra đáp: “Lê ca không có trên lầu, tìm cách phá khóa đi!”

Sau đó cậu xuống tầng một, phát hiện bàn ghế trong đại sảnh bị lật đổ, có dấu vết ẩu đả. Kệ rượu cũng bị xô ngã, vỡ không ít chai, rượu đổ đầy sàn. Tuy nhiên máy tính tiền không bị động tới, trên lầu cũng không bị lục lọi. Hà Dụ đoán không phải ăn trộm, mà là nhắm thẳng vào Lê Đường.

Chẳng bao lâu, cảnh sát và thợ phá khóa đến, ổ khóa lớn ngoài cửa bị cạy mở, lão Bàng và mấy người khác vội vàng mở cửa.

Cảnh sát kiểm tra hiện trường, hỏi sơ qua tình hình rồi yêu cầu mấy người trong quán đến đồn công an để lấy lời khai.

Khoảnh khắc ngồi vào xe cảnh sát, Hà Dụ bỗng cảm thấy vô cùng hoảng loạn, theo bản năng định mở cửa xe. Lão Bàng ngồi cạnh vội giữ lấy tay cậu: “Sao vậy?”

Hà Dụ sực tỉnh, mồ hôi lạnh đầy trán, lắc đầu: “Không sao.”

Lời khai được ghi rất chi tiết, Hà Dụ kể rõ toàn bộ những gì mình nghe và thấy từ lúc bắt đầu làm việc ở quán. Cuối buổi, viên cảnh sát trẻ hỏi: “Cậu có biết bình thường Lê Đường có mâu thuẫn với ai không?”

Hà Dụ lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy.”

Cảnh sát lại hỏi: “Cậu có số điện thoại người nhà anh ấy không? Hoặc người nào thân quen hay qua lại?”

Hà Dụ đan hai tay, tì lên môi: “Không có. Tôi mới làm việc chưa lâu, gần như chưa từng thấy Lê ca rời khỏi quán, ngày thường cũng chỉ có một mình, ít khi có ai đến tìm.”

Xong lời khai, viên cảnh sát trẻ bảo cậu ký tên và điểm chỉ. Tay Hà Dụ hơi run, siết chặt nắm tay rồi mới cầm lấy tờ khai, xem kỹ rồi ký, đồng thời hỏi: “Có cách nào tìm được tung tích của Lê ca không?”

Viên cảnh sát nói: “Tạm thời manh mối còn quá ít, đêm qua cũng không có ai làm chứng thấy anh ta rời đi, chỉ còn cách xem camera giám sát quanh khu vực, xem có phương tiện hay người lạ nào xuất hiện. Nếu các cậu có tin gì, nhớ báo ngay cho chúng tôi.”

Phố Nhân Tín là con phố nhỏ, trên đường hoàn toàn không có camera. Chỗ có camera gần nhất là chỗ đèn giao thông ngoài đầu phố, chỉ có thể thấy xe vào phố, không thấy được bên trong.

Ra khỏi đồn công an, lòng Hà Dụ càng lúc càng lo, không biết Lê Đường rốt cuộc đã đắc tội với ai, gặp phải chuyện gì.

Về lại quán, thấy mọi người đang dọn dẹp, Hạ Tiểu Hà cầm cây lau nhà lau sạch rượu dưới sàn. Thấy cậu về, cô hỏi: “Cảnh sát nói sao?”

Hà Dụ lắc đầu: “Họ nói sẽ cố gắng điều tra.”

Hạ Tiểu Hà chu môi: “Tức là vẫn chưa có tin gì? Vậy hôm nay có bán được gì không?”

Lão Bàng xách xô nước từ bếp ra, cầm chổi lau muốn chùi sơn đỏ ngoài cửa, nhưng chùi mãi vẫn không sạch.

Hà Dụ ngăn lại: “Đừng phí sức, đi mua xăng hoặc nước tẩy xem có rửa được không.”

Lão Bàng ném chổi vào xô, thở dài: “Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?”

Nhà hàng của Lê Đường mở gần nửa năm, hầu hết đầu bếp và nhân viên đều được thuê từ khi mở quán, chẳng ai biết trước đây anh ta làm gì. Anh ta sống một mình, không thân với ai, mọi người cũng đã quen. Nay xảy ra chuyện đột ngột, chẳng ai đoán được là ai làm.

Còn Hà Dụ, mối liên hệ duy nhất giữa cậu và Lê Đường là Phương Văn Thái. Phương Văn Thái vào tù còn sớm hơn cậu, đã ngồi gần năm năm. Quan hệ giữa anh ta và Lê Đường rốt cuộc là gì, Hà Dụ chưa từng hỏi kỹ. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ Phương Văn Thái biết Lê Đường từng đắc tội với ai.

Hỏi Phương Văn Thái? Không thực tế. Muốn vào thăm tù, Hà Dụ cũng không có tư cách. Vậy phải làm sao? Ngoài Phương Văn Thái, người cậu có thể nghĩ đến lúc này chỉ có Kiều Mộ Đông.

Có nên tìm Kiều Mộ Đông không?

Lão Bàng thấy Hà Dụ đứng ngẩn ra, bước tới vỗ vai cậu, đưa cho cậu điếu thuốc.

“Cảm ơn Bàng ca.” Hà Dụ nhận lấy.

Lão Bàng nói: “Cậu cũng đừng lo quá. Lê ca là người có chừng mực, không giống người gây chuyện ngoài xã hội, chắc không đến nỗi nào.”

Hà Dụ cười nhẹ: “Hy vọng vậy.” Rồi quay đầu nhìn nhà hàng đã dọn dẹp xong, nói: “Hôm nay chắc không có khách, nhưng cơm trưa vẫn có thể giao.”

Lão Bàng gật đầu đồng ý: “Lê Đường mồm thì độc miệng, nhưng chưa bao giờ bạc đãi anh em mình. Không nói người khác, nhưng có lão Bàng tôi đây thì quán này vẫn sẽ mở.”

Hà Dụ hít một hơi thuốc thật sâu, rồi nói: “Bàng ca, em đi tìm một người bạn xem có giúp được gì không. Trong tiệm nhờ anh trông giúp.”

Cậu vẫn quyết định đi tìm Kiều Mộ Đông. Không biết có ích gì không, nhưng ít nhất cậu phải thử.

Trước tiên cậu gọi điện cho Kiều Mộ Đông, bất ngờ là không ai bắt máy. Đến khi máy tự ngắt, cậu nhìn số gọi đi, đoán có khi Kiều Mộ Đông vẫn còn giận chuyện hôm qua. Không còn cách nào, mình có việc cần, đành đích thân đến Lăng Vân, hy vọng hôm nay anh ta có đi làm.

Chưa đến giờ giao cơm trưa, Hà Dụ tay không đến, không mang túi đựng đồ ăn của Thực Hữu Vị, nên bị bảo vệ chặn lại.

Cậu nói: “Tôi tìm Kiều Mộ Đông.”

Bảo vệ nói: “Tìm ai cũng phải đăng ký ở lễ tân, tôi không thể để cậu tự tiện lên được.”

Cô lễ tân thì lịch sự hơn, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi anh có hẹn trước không?”

Hà Dụ lắc đầu: “Không có hẹn. Cô gọi điện cho anh ấy giúp tôi, nói Hà Dụ tìm, hỏi anh ấy có muốn gặp không.”

Cô lễ tân hơi do dự nhưng vẫn gọi đến văn phòng của Kiều Mộ Đông. Người nghe là Hoàng Hải Sinh, bảo rằng Kiều tiên sinh đang họp, không có thời gian.

Hà Dụ đưa tay: “Cho tôi nói chuyện.”

Cô lễ tân ngần ngại một chút rồi nói với Hoàng Hải Sinh: “Hà tiên sinh muốn nói chuyện.” Rồi đưa điện thoại cho cậu.

Hà Dụ hỏi: “Kiều Mộ Đông đang họp?”

Hoàng Hải Sinh biết Hà Dụ không phải người đơn giản nên không dám lơ là, đáp: “Đúng vậy, ngài ấy để quên điện thoại ở văn phòng. Nếu có việc gì, đợi ngài ấy họp xong tôi sẽ chuyển lời.”

Hà Dụ ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tôi có việc muốn nhờ anh ta giúp. Khi nào họp xong, phiền anh báo lại giúp tôi. Tôi sẽ chờ ở đây.”

Hoàng Hải Sinh ngạc nhiên: “Cậu sẽ chờ luôn ở đây à?”

Hà Dụ nói: “Ừ. Phiền anh rồi.” Rồi đưa điện thoại lại cho cô lễ tân.

Cô lễ tân mỉm cười, cúp máy.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 19
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...