Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 18

Tối hôm đó khi Hà Dụ trở về nhà Phó Thần Sơn, cậu cảm thấy có chút kiệt sức. Không hẳn vì công việc mệt mỏi mà là sự mệt mỏi về tinh thần khiến cậu không thể nào thả lỏng được. Có lẽ vì đã căng thẳng quá lâu, đến giờ vẫn chưa thể thở phào.

Trong phòng không bật đèn, Hà Dụ cũng không biết Phó Thần Sơn có ở nhà hay không. Cậu khép cửa lại, dựa người vào đó để thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, giơ tay lên xoa mặt.

Cửa phòng Phó Thần Sơn bỗng mở ra, ánh đèn màu cam vàng từ bên trong hắt ra, Hà Dụ nghe thấy tiếng bước chân của Phó Thần Sơn.

“Cậu ở nhà à,” Hà Dụ cúi người cởi giày.

“Ừ.” Phó Thần Sơn đứng trước mặt cậu, đánh giá bộ quần áo rộng thùng thình mà Hà Dụ đang mặc, rõ ràng là đồ của người đàn ông khác.

Hà Dụ mang dép, đi vào trong, vừa đi vừa cởi áo sơ mi ngoài ra, nói: “Tôi đi tắm trước đã.”

Phó Thần Sơn nắm lấy cánh tay cậu khi cậu đi ngang qua.

Hà Dụ dừng lại, nhìn anh: “Gì vậy?”

Phó Thần Sơn siết chặt tay hơn, rồi lại thả lỏng, hỏi: “Đêm qua cậu ở đâu? Có phải ở chỗ Kiều Mộ Đông không?”

Trong đầu Hà Dụ thoáng chốc trống rỗng, chỉ nghĩ: Tại sao Phó Thần Sơn lại nghĩ đến Kiều Mộ Đông? Lẽ nào hôm nay Lăng Chỉ Lộ nhận ra cậu rồi?

Phó Thần Sơn thấy Hà Dụ cúi đầu, sắc mặt hơi tái, môi mím chặt, liền giật mạnh tay cậu lên: “Người trong văn phòng của Kiều Mộ Đông hôm nay thật sự là cậu đúng không? Lăng Chỉ Lộ nói với tôi, ban đầu tôi còn không tin! Tiểu Dụ, cậu đang làm gì vậy?”

Cánh tay bị siết đau, Hà Dụ cố sức giãy ra.

Phó Thần Sơn vẫn nắm chặt không buông, giọng trầm xuống: “Cậu nhất định phải như vậy sao?”

Lửa giận dâng lên trong lòng Hà Dụ: “Tôi làm sao?”

Phó Thần Sơn nói: “Cậu đi dan díu với cái thằng họ Kiều đó? Cậu thật không biết tự trọng!”

Hà Dụ không ngờ Phó Thần Sơn lại nói ra những lời nực cười như vậy, tức đến mức bật cười: “Không biết tự trọng? Tôi yêu ai là quyền của tôi, liên quan gì đến cậu?”

Giọng Phó Thần Sơn bỗng lớn hẳn: “Trước khi mẹ cậu mất, tôi đã hứa với bà ấy sẽ chăm sóc cậu thật tốt!”

Tim Hà Dụ đau nhói, vung nắm đấm đấm vào mặt anh ta: “Cậu đừng nhắc đến mẹ tôi! Cậu có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi?”

Cú đấm ấy rất mạnh, trong tù Hà Dụ đã làm không ít việc tay chân, sức tay chẳng phải thứ mà người ngồi văn phòng ba năm như Phó Thần Sơn có thể sánh được.

Anh ta bị đấm lùi hai bước, loạng choạng bám vào tường mới đứng vững lại. Hà Dụ buông tay, bỗng thấy khẽ run lên, ngẩng đầu mới thấy nửa khuôn mặt Phó Thần Sơn đã đỏ ửng, gò má còn bị trầy xước.

Phó Thần Sơn cúi đầu tựa vào tường, giọng anh dịu hẳn: “Cậu nói đúng, là tôi có lỗi với cậu và dì, tôi không có tư cách nhắc đến bà.”

Hà Dụ th* d*c nhẹ, lùi lại ngồi lên tay ghế sofa, đưa tay xoa trán.

Phó Thần Sơn đứng thẳng dậy, nói với cậu: “Cậu đi tắm trước đi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Rồi quay vào phòng mình, đóng cửa lại từ bên trong.

Hà Dụ đi tắm xong, lục trong tủ thuốc trong nhà vệ sinh ra hai miếng băng cá nhân. Cậu đi đến cửa phòng Phó Thần Sơn, gõ nhẹ vài cái, không chắc anh đã ngủ chưa.

Ai ngờ mới gõ hai cái, cửa đã mở ra từ bên trong.

Thấy mặt anh vẫn còn đỏ, Hà Dụ giơ hai miếng băng cá nhân lên lắc lắc trước mặt anh.

Phó Thần Sơn nghiêng người: “Vào đi.”

Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, chăn gối trên giường đã được dọn sẵn, Phó Thần Sơn mặc đồ ngủ ca rô, ngồi bên mép giường.

Hà Dụ đứng bên cạnh anh, một chân quỳ lên giường, cúi đầu dán băng cá nhân cho anh.

Vì đèn khá mờ nên Hà Dụ cúi sát người, hơi thở gần như phả lên mặt anh. Động tác của cậu rất nhẹ, vừa mới tắm xong, trên người mang theo hơi ấm và ẩm ướt dễ chịu.

Sau khi dán xong vết thương, khi cậu định rút tay ra thì bị Phó Thần Sơn nắm lấy.

Hà Dụ định rút lại nhưng anh lại nắm chặt hơn.

Phó Thần Sơn hỏi: “Tiểu Dụ, cậu quen Kiều Mộ Đông thế nào?”

Giọng điệu anh bình thản, như chỉ đang trò chuyện, khiến Hà Dụ không thể nổi giận, chỉ biết im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Cậu quen Kiều Mộ Đông trong tù, nhưng chuyện Kiều Mộ Đông từng ngồi tù chắc chắn Lăng Cường sẽ cố che giấu, đến cả Lăng Chỉ Lộ và Phó Thần Sơn cũng chưa chắc đã biết.

Quả nhiên, ngay sau đó Phó Thần Sơn nói: “Kiều Mộ Đông không phải mới từ nước ngoài về mấy tuần trước sao? Nghe nói hồi đại học đã được gửi sang Pháp, vậy làm sao mà cậu quen gã được?”

Pháp? Hà Dụ không nhịn được muốn bật cười lạnh. Lăng Cường đúng là dám bịa chuyện, cậu dám cá Kiều Mộ Đông đến tiếng Anh còn không hiểu, nói gì du học Pháp? Mà nghe giọng Phó Thần Sơn thì chắc cả Lăng Vân đều tin thật rồi.

Những lời nói dối như vậy có thể che giấu được bao lâu? Hà Dụ thật sự không hiểu nổi. Có lẽ đến cuối cùng, khi ai cũng chấp nhận thân phận thiếu gia họ Kiều, Lăng Vân cũng đã được anh ta yên ổn tiếp quản, lúc ấy dẫu có lộ ra sự thật cũng chẳng ai để tâm nữa.

Phó Thần Sơn khẽ siết tay, kéo lại sự chú ý của Hà Dụ: “Tiểu Dụ, cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

Họ lớn lên cùng nhau, bạn bè của nhau đều biết rõ. Phó Thần Sơn không tin Hà Dụ lại có cơ hội quen một người như Kiều Mộ Đông.

Hà Dụ suy nghĩ rồi đáp: “Lúc học đại học.”

Mặc dù học cùng trường với Phó Thần Sơn, nhưng vì khác chuyên ngành nên hiếm khi gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng một hai tháng đi ăn một bữa. Khi đó Hà Dụ không dám quấn lấy anh quá nhiều, sợ anh nhận ra nên cũng kết giao với nhiều bạn bè khác, thử tiếp xúc với vài người trong giới. Đáng tiếc sau đó dần xa cách, cuối cùng ra trường đi làm, vẫn là gắn bó với Phó Thần Sơn.

Cậu nói quen Kiều Mộ Đông hồi đại học, như vậy Phó Thần Sơn sẽ khó truy hỏi thêm, vì dù anh ta có đi Pháp thì cũng có thể từng về nước, còn chuyện cậu quen ai thì bản thân Phó Thần Sơn cũng không rõ.

Có lẽ Kiều Mộ Đông vốn chỉ nên là khách qua đường trong cuộc đời họ, nhưng vì đột nhiên trở thành con riêng của Lăng Cường, đã khiến quan hệ giữa ba người thay đổi.

Phó Thần Sơn vẫn còn nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không tiện mở miệng. Vì có một chuyện cả hai đều hiểu rõ mà không ai muốn nhắc đến: Hà Dụ là gay và trong một thời gian dài, người cậu yêu chính là Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn không đáp lại tình cảm của Hà Dụ, nên anh không có tư cách chất vấn: Cậu chẳng phải thích tôi sao? Sao lại đi với người khác? Bởi ba năm trước, anh ta đã lợi dụng tình cảm đó để khiến Hà Dụ thay mình ngồi tù, nên lại càng không có tư cách thay mẹ Hà Dụ mà hỏi: Sao cậu lại thích đàn ông? Sao không tìm cô gái nào để sống yên ổn?

Phó Thần Sơn buông tay Hà Dụ ra, nói: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

Hà Dụ gật đầu, trước khi rời khỏi phòng, cậu nói: “Xin lỗi.”

Phó Thần Sơn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.

Hà Dụ nói: “Những lời tôi nói khi nãy cậu đừng để tâm. Mẹ tôi là bị tôi làm cho tức chết, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến cậu.”

“Tôi…” Phó Thần Sơn đứng dậy.

“Ngủ đi,” Hà Dụ ngắt lời anh, rồi giúp anh đóng cửa phòng lại, “Chúc ngủ ngon.”

Đêm đó, Hà Dụ lại nằm mơ. Cậu mơ thấy mình và Phó Thần Sơn cùng đứng trong một căn phòng không có cửa sổ cũng chẳng có cửa ra vào, Phó Thần Sơn nói với cậu: “Tiểu Dụ, tôi sẽ đợi cậu ra ngoài, rồi chúng ta có thể sống bên nhau thật tốt.” Sau đó Phó Thần Sơn bước ra khỏi một cánh cửa sắt đột nhiên xuất hiện và khi cánh cửa đó khép lại, căn phòng lại trở về trạng thái không có lối ra.

Hà Dụ ngồi một mình trong đó, không biết đã bao lâu, tưởng chừng như cả đời người, có người mở cửa. Phó Thần Sơn và mẹ cậu cùng đứng ở đó chờ, mỗi người đưa tay ra: “Tiểu Dụ, về nhà thôi.” Hà Dụ rất vui, bước tới nắm lấy tay họ, chợt nhận ra bàn tay ấy lạnh buốt, lạnh tới tận cánh tay. Cậu giật mình, tỉnh dậy trên giường.

Lúc này Hà Dụ mới nhận ra một tay mình đã chui ra ngoài chăn từ lúc nào. Giấc mơ vốn là một cái kết đẹp, vậy mà lại tỉnh dậy đầy mồ hôi lạnh.

Cậu trở mình, cuộn chăn chặt hơn, nhưng mãi vẫn không ngủ lại được.

Trời vừa hửng sáng, Hà Dụ đã dậy, đang rửa mặt trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng cửa phòng Phó Thần Sơn mở. Anh đứng ở cửa, vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói: “Tôi đưa cậu đi làm.”

Hà Dụ nhổ nước súc miệng, đáp một tiếng: “Được.”

Phó Thần Sơn lái xe, Hà Dụ ngồi ghế phụ. Vì ra khỏi nhà khá sớm nên đường phố chưa tắc lắm.

Khi dừng đèn đỏ, Phó Thần Sơn nói: “Tiểu Dụ, Kiều Mộ Đông không phải người tốt, cậu nên tránh xa gã một chút.”

Hà Dụ không đáp, chỉ nhìn thẳng phía trước.

Phó Thần Sơn lại nói: “Gã chưa chắc có thể ở lại nhà họ Lăng được lâu.”

Hà Dụ từ tốn đáp: “Chuyện của tôi, tôi tự biết, cậu không cần lo.”

Lúc này đèn xanh đã bật, Phó Thần Sơn đạp ga cho xe chạy tiếp, không nói thêm gì nữa.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 18
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...