Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 17

Khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Mộ Đông gần như phản ứng theo bản năng, lập tức dùng thân thể che mặt Hà Dụ lại, ôm cậu vùi vào bụng mình, thậm chí không kịp k** kh** q**n lên, nghiêng người vơ lấy đồ trên bàn ném về phía cửa:

“Cút ra ngoài!”

Thứ bị ném suýt nữa đập trúng người vừa đứng ngay cửa, rơi xuống đất mới thấy rõ là cái đồ bấm ghim.

Người xông vào chính là Lăng Chỉ Lộ, cô vốn đầy khí thế, vừa mở cửa đã lớn tiếng hét: “Kiều Mộ Đông!”

Nhưng ngay sau đó liền chết lặng, hẳn là không ngờ sẽ bắt gặp cảnh tượng này.

Hoàng Hải Sinh đi theo sau Lăng Chỉ Lộ, vừa luống cuống vừa lúng túng, vội kéo cô ra ngoài: “Lăng Tiểu thư, xin hãy ra ngoài trước ạ.”

Lăng Chỉ Lộ lần này không cố chấp nữa, để cho Hoàng Hải Sinh kéo đi. Sau đó, anh ta cũng thuận tay đóng cửa lại.

Kiều Mộ Đông cúi đầu, thấy mặt Hà Dụ úp sát vào vạt áo mình, sắc mặt cậu tái nhợt. Anh bỗng cảm thấy đau lòng, đưa tay ôm lấy lưng cậu: “Đứng dậy đi.”

Hà Dụ thuận theo lực kéo mà đứng dậy, Kiều Mộ Đông dẫn cậu vào gian phòng nhỏ bên trong, vừa đi vừa trấn an: “Không sao đâu, chắc cô ta không nhìn thấy cậu, dù sao cũng chẳng quen biết.”

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi nghe Hoàng Hải Sinh gọi “Lăng tiểu thư”, Hà Dụ mới nhận ra người phụ nữ xông vào là Lăng Chỉ Lộ. Còn việc cô ta có nhìn rõ mặt cậu hay không thì cậu thật sự không chắc.

Dù có tỏ ra không quan tâm ánh mắt người khác, Hà Dụ cũng không phải kiểu thích phơi bày bản thân, huống chi tình huống riêng tư như vậy, lại bị người yêu của Phó Thần Sơn bắt gặp thì càng không thể chấp nhận nổi.

Phòng nhỏ bên trong có giường, tủ quần áo và nhà vệ sinh riêng.

Kiều Mộ Đông để Hà Dụ ngồi xuống mép giường, chỉnh lại quần áo của mình rồi ra ngoài, tiện tay khóa cửa lại. Việc không khóa phòng từ đầu không phải do sơ suất, anh chỉ gọi Hoàng Hải Sinh đặt đồ ăn để có cớ gặp Hà Dụ thôi. Còn sau đó làm gì, anh thực sự chưa tính đến, dẫu sao cũng không định làm chuyện kia ngay trong văn phòng.

Ra ngoài, anh thấy Lăng Chỉ Lộ đang đứng thẳng lưng, khoanh tay trước bàn làm việc của Hoàng Hải Sinh. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, ánh mắt đầy chán ghét.

Dù là anh em ruột cùng cha khác mẹ, Lăng Chỉ Lộ xưa nay vẫn khinh thường Kiều Mộ Đông. Trước mặt Phó Thần Sơn, cô luôn gọi anh là “đồ con hoang”. Nhưng sự khinh bỉ đó hôm nay đã biến thành ghê tởm. Cô hé đôi môi đỏ, buông ra hai chữ: “b**n th**.”

Kiều Mộ Đông làm như không nghe thấy, rút một điếu thuốc ra, ra hiệu cho Hoàng Hải Sinh châm lửa.

Hoàng Hải Sinh đứng giữa hai người, khó xử vô cùng, một bên là đại tiểu thư nhà họ Lăng, một bên tuy không mang họ Lăng nhưng là đại thiếu gia thật sự. Bên nào cũng không thể đắc tội, chỉ mong được bốc hơi khỏi thế giới này luôn cho rồi.

Anh ta run run châm lửa cho Kiều Mộ Đông, Kiều Mộ Đông chậm rãi hút một hơi rồi nói với Lăng Chỉ Lộ: “Có gì thì nói mẹ nó đi!”

Lăng Chỉ Lộ phập phồng ngực, cố đè nén cơn giận, nói: “Tôi không còn gì để nói nữa. Loại b**n th** như anh, cứ chờ ba đuổi khỏi Lăng Vân đi!”

Nói rồi quay lưng rời đi, dáng vẻ vẫn kiêu sa, tiếng giày cao gót vang vọng hành lang, đến khi đứng trước thang máy mới im lặng trở lại.

Kiều Mộ Đông chẳng thèm để tâm lời đe dọa ấy, quay sang mắng Hoàng Hải Sinh: “Làm ăn kiểu gì thế? Cô ta muốn xông vào là xông à?”

Hoàng Hải Sinh rối rít cúi đầu: “Xin lỗi Kiều tổng, tôi có cản rồi, nhưng Lăng tiểu thư…”

“Đủ rồi!” Kiều Mộ Đông giơ tay ngắt lời. “Nếu còn lần nữa thì cậu cút luôn đi!”

Hoàng Hải Sinh toát mồ hôi lạnh, im lặng không dám nói gì.

Kiều Mộ Đông trở về phòng, lần này khóa cửa lại rồi mới vào phòng nhỏ tìm Hà Dụ.

Hà Dụ vẫn ngồi trên giường với tâm trạng rối bời, không ngừng hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, không biết có bị Lăng Chỉ Lộ nhìn thấy không. Mà kể cả có, cô ta sẽ kể lại với Phó Thần Sơn chăng? Dù có, thì sao? Cậu với Phó Thần Sơn còn liên quan gì nhau?

Kiều Mộ Đông đẩy cửa bước vào, Hà Dụ ngẩng đầu nhìn, rồi đứng dậy nói: “Tôi đi đây.”

Kiều Mộ Đông vội giữ lại.

Hà Dụ bị anh ôm nửa người vào lòng, cũng không còn sức phản kháng, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không có tâm trạng.”

Kiều Mộ ĐS sầm mặt: “Đâu phải tôi định cưỡng h**p cậu.”

Anh kéo Hà Dụ ngồi lại, mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cậu có cảm giác an tâm lạ lùng.

Hà Dụ tựa vào vai Kiều Mộ Đông, hỏi nhỏ: “Cô ta đi rồi à?”

Kiều Mộ Đông gật đầu, rồi bật cười châm biếm: “Chắc đang vội đi mách với lão già rồi.”

Hà Dụ cúi đầu, Kiều Mộ Đông không nhận ra sắc mặt cậu lại càng trắng bệch.

Lăng Cường. Hà Dụ còn nhớ rất rõ người này. Năm đó khi mới vào Lăng Vân, nhóm nhân viên mới từng được ông ta tiếp đón, có hẳn một buổi tiệc chào mừng. Khi ấy, ông ta bắt tay từng người một, còn nói với Hà Dụ: “Thanh niên rất tốt, phải tràn đầy sức sống như vậy. Tương lai của Lăng Vân nằm trong tay các cháu. Các cháu là chủ nhân của Lăng Vân.”

Hà Dụ nhớ kỹ lời đó, cũng bởi khi ấy vẻ mặt của Lăng Cường chân thành, chính trực, như thật sự kỳ vọng nơi cậu.

Khi đó ông ta đã tóc hoa râm, có lẽ vì lập nghiệp tay trắng, lao lực nhiều năm. Nhưng ông lại toát ra khí chất cương nghị, dù đứng hay ngồi đều thẳng lưng, bước đi kiên quyết. Hà Dụ từng nghĩ, nếu là thời phong kiến, hẳn ông sẽ là một vị tướng quân cưỡi chiến mã, xông pha sa trường, điều binh khiển tướng.

Cậu thật sự từng kính trọng Lăng Cường.

Thế mà bây giờ, người đàn ông từng là biểu tượng lý tưởng ấy lại là ba ruột của Kiều Mộ Đông, người mà từng cưỡng ép cậu, thân mật cả thể xác lẫn tâm hồn, Hà Dụ thấy thật khó chấp nhận.

Kiều Mộ Đông có chút khí chất lưu manh, khác hẳn với sự uy nghiêm bẩm sinh của Lăng Cường. Nhưng nhìn kỹ, mũi và cằm của anh cũng mang vài nét giống Lăng Cường, quả là do huyết thống không lừa được ai.

Việc anh bất ngờ có được thân phận đặc biệt khiến Hà Dụ vừa thấy quen thuộc, vừa xa lạ. Nhưng Kiều Mộ Đông chẳng để tâm, chỉ ôm cậu đầy thoả mãn.

Thấy Hà Dụ ngẩn người, anh hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Hà Dụ tỉnh lại, đáp: “Tôi nghĩ nếu không về, chắc Lê ca sẽ đuổi việc tôi mất.”

“Thì nghỉ luôn đi.” Với cả Phó Thần Sơn lẫn Kiều Mộ Đông, công việc đó chẳng ‘ra thể thống gì’.

Hà Dụ nhíu mày: “Nghỉ rồi lấy gì ăn?”

Kiều Mộ Đông nói ngay: “Nếu cậu hứng thú, tôi bỏ tiền cho cậu mở quán, làm ông chủ luôn.”

Hà Dụ bật cười.

Kiều Mộ Đông nói tiếp: “Không thì mở bar, KTV? Cậu thích thì làm cả khu giải trí, tuyển ít trai gái đẹp vào cũng được.”

Hà Dụ giờ thì cười ra nước mắt, đẩy anh ra: “Anh thôi nói vớ vẩn đi!”

Kiều Mộ Đông cau mày: “Tôi nói thật đấy, đừng có kiểu đùa cợt với tôi.”

Hà Dụ chẳng muốn tranh luận ai đùa ai thật, đứng dậy chỉ vào anh: “Kiều thiếu gia, não anh bị sốt hỏng rồi à?”

Kiều Mộ Đông sầm mặt: “Cậu nói gì?”

Hà Dụ đáp: “Trong tù anh nhất định phải ‘làm’ tôi thì tôi hiểu, vì trong đó không có phụ nữ. Nhưng giờ ra rồi, vẫn bám theo tôi làm gì? Ngoài kia đầy trai xinh gái đẹp, trẻ hơn tôi, ngon hơn tôi, tôi thật không hiểu anh muốn gì nữa?”

Kiều Mộ Đông quát: “Không vì gì hết! Tôi chỉ muốn chơi cậu thôi!”

Hà Dụ nhìn thẳng vào mắt anh, cười lạnh: “Kiều thiếu gia, anh yêu tôi rồi à?”

Kiều Mộ Đông bỗng bật dậy, giận dữ hét: “Cút mẹ đi! Cậu tưởng cậu là cái thá gì?!”

Cái vung tay ấy vô tình tát trúng mặt Hà Dụ, khiến gò má cậu đỏ bừng.

Hà Dụ đau quá, tức giận hét: “Kiều Mộ Đông, anh giận quá hóa điên rồi hả?!”

“Rắm!” Kiều Mộ Đông không chịu nhận.

Hà Dụ tức tối quay đi: “Tôi đếch thèm nói nữa!”

“Không được đi!” Kiều Mộ Đông kéo tay cậu giữ lại.

Hà Dụ giận đến đỏ mắt, tung một cú đấm mạnh vào bụng anh. Kiều Mộ Đông đau gập cả người lại, tay siết chặt cánh tay Hà Dụ khiến cậu suýt gãy xương rồi bất ngờ ném cậu ngã ngửa xuống giường.

Nắm đấm của anh suýt đập vào mặt Hà Dụ, cậu theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Nhưng cú đấm đó lại rơi xuống giường, anh không nỡ đánh, chỉ buông tay ra, đứng lên quát: “Cút!”

Hà Dụ ngồi dậy, nhìn Kiều Mộ Đông, thấy anh không ngăn cản nữa mới mở cửa bỏ đi.

Ra khỏi tòa Lăng Vân, Hà Dụ mới sực nhớ: Kiều Mộ Đông còn chưa trả tiền cơm hộp!

Mình vừa chạy cả buổi trưa, cuối cùng mất luôn 18 đồng, đúng là muốn chết luôn cho xong. Hà Dụ thề độc: “Đời này tôi thề, không bao giờ nhận đơn của Kiều Mộ Đông nữa!”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 17
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...