Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 16
Câu Hà Dụ nói Kiều Mộ Đông là thái tử gia xã hội đen thật ra chỉ là lời nói đùa, nhưng trong một thời gian dài, cậu thực sự từng nghĩ anh ta là một tên xã hội đen chính hiệu. Vì đánh nhau chém giết mà bị bắt vào tù, dựa vào thế lực bên ngoài mà được quản ngục ưu ái, có thể vô tư bắt nạt các phạm nhân khác. đặc biệt là kiểu sinh viên yếu ớt, trắng trẻo như Hà Dụ.
Nhưng thỏ con bị dồn đến đường cùng cũng biết cắn người. Trong lòng Hà Dụ luôn có một sợi dây, khi nó bị kéo căng đến cực hạn, dù chỉ là động một chút cũng sẽ đứt. Mà Kiều Mộ Đông chính là người đã giật đứt sợi dây đó. Khoảnh khắc ấy, Hà Dụ bỗng thấy mình chẳng còn gì để sợ nữa, thì sao chứ? Bị “làm” thì đã sao? Vốn dĩ mình là đồng tính, cứ xem như đang hưởng thụ cũng được. Hai mươi mấy năm sống sạch sẽ chẳng đổi được gì tốt đẹp cả. Nghĩ thêm nữa, cùng lắm là cái chết, chi bằng chơi tới bến, sống cho đã một lần.
Không thể không thừa nhận, cái tính ngông của Kiều Mộ Đông vẫn có chút dè chừng Hà Dụ lúc liều mạng. Có lẽ từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ cưỡng ép một chiều giữa hai người bắt đầu thay đổi.
Khi chú thỏ nhỏ Hà Dụ rời khỏi trại giam đã chẳng còn là chú thỏ nữa. Dù cậu có muốn quay về quá khứ cũng không thể được. Sự thay đổi ấy, Kiều Mộ Đông ở bên cạnh từng chút từng chút chứng kiến nên không hề nhận ra. Nhưng Phó Thần Sơn thì thấy rõ ràng hơn ai hết.
Buổi trưa, vẫn là đi giao cơm hộp, hai túi dành cho tòa Lăng Vân, đích thân Lê Đường đưa cho Hà Dụ, lạnh lùng nói: “Nếu làm mất một hộp, khỏi cần quay lại, tự biết đường biến đi.”
Hà Dụ cũng thấy bất lực. Cậu biết chuyện hôm qua mình làm có phần bốc đồng. Lê Đường không phải vì mấy hộp cơm mà giận, mà là vì uy tín của “Thực Hữu Vị” không thể bị ảnh hưởng. Anh ấy còn muốn làm ăn lâu dài, mà mấy tòa văn phòng bên kia chiếm phần lớn khách hàng. Quán ăn thì đầy rẫy, chẳng ai bắt buộc phải ăn ở quán này, nên không thể đắc tội.
Vừa đi, Hà Dụ vừa xem lại mấy địa chỉ giao hàng cô nhân viên nhỏ ghi trên giấy, toàn là của tòa Lăng Vân, mấy tầng lận. Nhưng có một cái địa chỉ khiến cậu đặc biệt chú ý: Phòng 512 ở tầng 15. Tòa Lăng Vân có 16 tầng, từ tầng 13 trở lên đều là văn phòng cấp cao. Tầng 15? Ít nhất cũng là một vị quản lý hoặc thư ký, trợ lý gì đó. Nhưng Hà Dụ thầm nghĩ khả năng là một gã phó tổng nhàn rỗi quậy phá thì cao hơn.
Cậu nhét lại giấy vào túi, đi về phía tòa Lăng Vân.
Bảo vệ ở cửa thấy cậu thì không biết nên chặn lại hay không, chỉ trừng mắt nhìn.
Hà Dụ đành nói rõ: “Tôi đến giao cơm thôi, không làm loạn đâu.”
Bảo vệ thẳng người, cuối cùng im lặng cho cậu vào.
Hà Dụ không liếc ngang ngó dọc, bước vào thang máy, bấm tầng theo giấy ghi, đi từ dưới lên.
Ra khỏi thang ở tầng 5, Hà Dụ bất ngờ chạm mặt một người đàn ông lùn, vốn đang định xuống lầu, thấy cậu thì khựng lại, ngơ ngác một lúc rồi mới cẩn thận gọi:
“Hà Dụ?”
Hà Dụ quay đầu nhìn kỹ mặt người đó, rồi cười: “Mã sư huynh, lâu quá không gặp.”
Người đàn ông thấp bé tên là Mã Thiên, học chung trường đại học với Hà Dụ và Phó Thần Sơn, vào công ty Lăng Vân sớm hơn một năm. Trước kia anh từng rất quan tâm đến hai sư đệ, khi Hà Dụ xảy ra chuyện còn đến tận nhà hỏi thăm, tìm cả cấp trên lúc ấy để giúp.
Mã Thiên nhìn Hà Dụ từ trên xuống dưới một lượt.
Hà Dụ biết mình giờ trông rất thê thảm, mặc nguyên một bộ đồ không vừa người như ăn xin vậy. Dù là đồ hiệu, người ta cũng không nhận ra nổi.
Bị nhìn như thế, Hà Dụ có chút lúng túng.
Con người là vậy, khi bị người ta lạnh nhạt châm biếm, ta còn có thể ngẩng đầu bảo mình không để tâm; nhưng đối diện với ánh mắt cảm thông, lại không nhịn được thấy thương cho chính mình.
Mã Thiên hỏi: “Giờ cậu…?”
Hà Dụ giơ túi cơm lên: “Em đi giao cơm.” Rồi cố gắng nặn ra một nụ cười. “Xin lỗi anh, giờ không tiện nói chuyện lâu.”
Mã Thiên vội gật đầu hiểu ý, cũng không muốn nói thêm chuyện xấu hổ, chỉ hỏi: “Có số điện thoại không? Lúc nào rảnh đi uống vài ly.”
Hà Dụ đáp: “Dạ, được ạ.” Rồi lấy điện thoại ra, trao đổi số với anh.
Mã Thiên lúc đi còn vỗ vai: “Không sao, từ từ rồi sẽ ổn.”
Hà Dụ gật đầu, chấp nhận lời an ủi đó.
Giao xong mấy tầng dưới, Hà Dụ lại bấm tầng 15.
Trong thang máy có một cô gái mặc váy công sở, mang giày cao gót. Lúc Hà Dụ bước vào, cô ta vô thức lùi lại một bước. Khi cậu xách túi hộp cơm tới gần, cô ấy đưa tay bịt mũi.
Hà Dụ nhìn hình bóng phản chiếu trên cửa thang máy, nghĩ bụng: Cơm trưa của phó tổng nhà mấy người đấy, ghê tởm lắm à?
Cô gái cũng đi tầng 15, thấy cậu đi ra cùng, bèn hỏi: “Anh giao cho văn phòng nào?”
Hà Dụ nhìn lại giấy: “512.”
“Nhầm rồi chăng?” Cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hà Dụ hỏi: “Phòng 512 là của Kiều tiên sinh, đúng không?”
“Phải, nhưng mà…”
Hà Dụ ngắt lời: “Vậy đúng rồi.”
Phòng 512 ở cuối hành lang, là văn phòng lớn, bên trong có phòng nghỉ riêng, bên ngoài là khu làm việc của trợ lý Kiều Mộ Đông.
Hà Dụ gõ cửa, mở cửa vẫn là thanh niên tên Hoàng Hải Sinh. Giờ trưa vẫn ngồi trực, thấy Hà Dụ thì nét mặt hơi phức tạp, rồi gõ cửa trong: “Kiều tổng, cơm ngài đặt tới rồi ạ.”
“Vào đi.” Giọng Kiều Mộ Đông vang ra qua cửa gỗ, trầm đục.
Hà Dụ đưa túi cơm cho Hải Sinh: “Cảm ơn, 18 đồng. Anh nhận giúp được chứ?”
Hoàng Hải Sinh còn đang do dự thì… Rầm! Cửa trong bị ai đó đẩy mạnh, cả hai giật nảy mình. Kiều Mộ Đông đứng ngay ngưỡng cửa, chỉ vào Hà Dụ: “Cậu, vào đây.”
Hà Dụ hết cách, nghĩ chắc anh ta mà không “làm” mình một lần là không cam tâm, bèn xách túi cơm vào văn phòng.
Cánh cửa sau lưng bị đóng sầm lại.
Văn phòng đúng như Hà Dụ tưởng tượng: Rộng rãi sang trọng, khoe rõ sự giàu có của Lăng Vân. Cậu đặt túi cơm lên bàn làm việc bóng loáng rồi không nhịn được đi vòng qua ngồi thử ghế xoay da thật của anh ta.
Kiều Mộ Đông đứng cạnh bàn, khoanh tay nhìn, không nói gì.
Hà Dụ quay ghế, tựa vào kính sau lưng, gần như dán mặt vào, ngắm bầu trời xanh bên ngoài.
Tầng 15, trong thành phố cao ốc chằng chịt như thế này, không tính là quá cao, tầm nhìn cũng chẳng mấy xa. Nhưng ba năm trước, Hà Dụ từng khao khát có thể từng bước đi lên trong tòa nhà này, một ngày nào đó có được một vị trí thuộc về mình ở tầng 14, 15,..hoặc cao hơn.
Trán cậu dán vào lớp kính lạnh toát, hơi thở phả ra mờ mịt. Trời thành phố không xanh bằng bầu trời nhỏ bé mà cậu từng ngắm qua khung sắt nhà tù, nhưng con người vẫn luôn mơ mộng, nơi cao hơn, ắt có cảnh đẹp hơn.
Bất ngờ, Kiều Mộ Đông ôm chầm lấy cậu từ phía sau. Anh khom người, vòng tay qua nách ôm chặt ngực cậu, lòng bàn tay áp lên lồng ngực, nơi có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim của Hà Dụ.
Hà Dụ hơi bất ngờ. Kiều Mộ Đông không phải vừa vào là nên lột quần người ta sao? Tự nhiên lại có hành đ*ng t*nh cảm thế này?
Kiều Mộ Đông cũng chẳng biết bản thân làm sao. Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy Hà Dụ giống như sắp nhảy khỏi cửa sổ mà biến mất. Thế là trước khi đầu óc kịp suy nghĩ, thân thể đã hành động, anh ôm chặt lấy cậu, như thể không muốn để cậu biến mất khỏi tầm mắt mình.
Hà Dụ đưa tay ra sau vuốt nhẹ gò má anh, khẽ hỏi: “Sao thế? Giờ muốn làm à?”
Kiều Mộ Đông chưa hiểu, hỏi lại: “Làm gì?”
Hà Dụ cười nhẹ: “Làm gì cũng được.”
Rồi kéo tay anh ra, xoay người đối diện, chậm rãi k** kh** q**n của anh xuống.
Kiều Mộ Đông hơi do dự, nhưng không ngăn lại.
Hà Dụ móc thứ kia ra, cầm lấy, l**m nhẹ đ** kh*c, ngước lên nhìn anh, nói: “Hôm nay anh muốn làm gì cũng được. Làm xong rồi thì đừng dây dưa nữa, được không?”
Đôi mắt Kiều Mộ Đông chợt nheo lại, sắp nổi giận thì… RẦM!
Cửa phòng bị ai đó từ ngoài đạp mạnh mở ra.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
