Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 15
Sau đó ký ức của Hà Dụ bắt đầu mơ hồ, hình như là lúc nửa tỉnh nửa mê được ai đó bế ra khỏi bồn tắm, lau khô người, rồi cứ thế bị đặt tr*n tr** lên giường. Giường rộng và mềm, cơ thể lập tức chìm vào đó, kế đến là một cơ thể ấm áp khác nằm xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng.
Hà Dụ không tài nào mở nổi mắt, trong cảm giác ấm áp mềm mại ấy, cậu chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Dụ tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học.
Cậu mở mắt trong cơn mơ màng, nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Mộ Đông gần ngay trước mắt, thoáng chốc không rõ mình đang ở đâu. Kiều Mộ Đông vẫn ngủ say, Hà Dụ trở mình cũng không đánh thức được anh.
Cậu giơ tay định với lấy điện thoại xem giờ, mò mẫm hồi lâu trên đầu giường mới nhớ ra tối qua điện thoại bị Kiều Mộ Đông ném mất, không biết giờ còn dùng được không. Quần áo thì bị anh làm ướt hết, chẳng rõ có ai dọn dẹp chưa.
Hà Dụ lập tức thấy tức bực trong người.
Cậu xoa mặt ngồi dậy, vén chăn nhìn xuống cơ thể tr*n tr**ng của mình, tiện thể cũng nhìn thấy Kiều Mộ Đông đang nằm cạnh trong tình trạng tương tự.
Cậu xuống giường, đi về phía phòng tắm. Vừa mở cửa đã thấy quần bò và đồ lót của mình bị ném lung tung trên sàn, vẫn còn ướt nhẹp. Quần áo tầng dưới càng khỏi cần nhắc tới.
Thế là cậu quay lại phòng, tới trước tủ quần áo bên phải giường, bắt đầu lục lọi. Cậu định tìm một cái q**n l*t mới, tiện thể xem có bộ đồ nào của Kiều Mộ Đông mặc tạm được không.
Tủ đồ của Kiều Mộ Đông khá bừa bộn, ngăn đựng đồ lót nhìn qua toàn là đồ đã mặc. Hà Dụ tìm đồ khá ồn, chẳng mấy chốc đã đánh thức Kiều Mộ Đông. Anh đưa tay che mắt, rồi vươn vai.
Hà Dụ đá nhẹ vào hông anh, bảo: “Tìm cho tôi bộ đồ để mặc đi.”
Kiều Mộ Đông mở mắt, thấy “chỗ đó” của Hà Dụ lắc lư trước mặt mình. Buổi sáng vốn dễ nổi lửa, anh lập tức kéo tay Hà Dụ, lật người đè cậu xuống giường.
Nụ hôn cuồng nhiệt ập tới, Hà Dụ gần như không có cơ hội phản kháng, đã bị hôn đến th* d*c. Cả hai đều tr*n tr**ng, đụng là cháy ngay.
Hà Dụ cảm thấy cơ thể nóng lên, bụng dưới căng tức sắp c**ng c*ng. Cậu vội vàng đẩy Kiều Mộ Đông ra, nói: “Tôi phải đi làm.”
Kiều Mộ Đông như không nghe thấy, môi ẩm nóng di chuyển đến tai cậu, thì thầm đầy nhiệt khí: “Chúng ta còn chưa thử thoải mái một lần trên cái giường rộng thế này.”
Hà Dụ quay mặt đi: “Tôi không muốn với anh.”
Kiều Mộ Đông nhấc hông, mạnh mẽ thúc vào cậu: “Cậu con mẹ nó thành ra thế này rồi mà còn không muốn? Đừng xạo nữa!”
Hà Dụ nắm chặt ga giường dưới người: “Có là chó mà bị anh l**m thế thì nó cũng cứng thôi! Tôi nói không muốn, là không muốn với anh!”
Ánh mắt Kiều Mộ Đông lập tức ánh lên sự dữ tợn, anh bóp chặt cằm cậu, trông như muốn đánh người.
Hà Dụ cảm thấy mình sắp chạm tới giới hạn của Kiều Mộ Đông rồi. Cậu thật sự tưởng rằng anh sắp bóp cổ mình. Trong lòng đấu tranh dữ dội: Nên xuống nước hay là liều mạng với anh ta? Không ngờ Kiều Mộ Đông lại buông cậu ra.
Kiều Mộ Đông trở mình nằm bên cạnh, Hà Dụ lập tức ngồi dậy bước xuống giường, tay xoa xoa cằm bị bóp đau.
Kiều Mộ Đông với tay mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp đồ lót mới ném cho Hà Dụ, rồi chỉ vào tủ áo: “Tự tìm đồ mặc đi.”
Hà Dụ mở hộp, mặc đồ lót vào, hơi rộng, nhưng còn tạm. Cậu mở tủ, lục ra một chiếc áo thun và sơ mi trông vừa người nhất, thêm một chiếc quần dài. Quần quá dài nên phải xắn gấu, eo cũng rộng, phải dùng thắt lưng của mình. Áo thì đành mặc lùng thùng vậy.
Lúc cậu quần áo chỉnh tề xong quay lại thì thấy Kiều Mộ Đông đang dang chân tay trên giường… tự xử. Anh ta cao lớn, thân hình rắn rỏi, cơ bụng săn chắc, “cái kia” trong tay vừa to vừa dài. Cảnh tượng ấy khiến Hà Dụ nóng bừng cả mặt.
Cậu nhắm mắt, quay mặt đi: “Tôi đi đây.”
Kiều Mộ Đông hừ lạnh: “Cút!”
Hà Dụ xuống tầng, quần áo ướt sũng vứt thành đống, cậu cũng chẳng buồn dọn, chỉ nhặt ví và điện thoại lên. Bỏ ví vào túi, ấn nút nguồn. May quá, điện thoại còn lên.
Cậu mở cửa ra ngoài.
Tối qua là Kiều Mộ Đông chở đến, lúc đó trời tối, tâm trí cậu rối bời nên chẳng nhớ đường. Ra khỏi cửa, cậu hỏi bảo vệ cổng về trạm xe buýt, thấy biển tên trạm mới xác định được vị trí.
Cậu đợi một chuyến xe về phía công ty Lăng Vân, vừa lên xe, điện thoại reo.
Là Phó Thần Sơn gọi.
Giọng anh trầm, nghe không rõ cảm xúc: “Cuối cùng cậu cũng bật máy rồi.”
Hà Dụ thở dài, tựa người vào tay vịn: “Ừ, xin lỗi, tối qua tôi không về.”
Phó Thần Sơn: “Tôi đã gọi cho cậu.”
Hà Dụ chợt nhớ tới cú điện thoại bị Kiều Mộ Đông tắt máy tối qua. Khi đó không để ý, giờ nghĩ lại, ngoài Phó Thần Sơn còn ai gọi được cho cậu chứ?
Phó Thần Sơn lại hỏi: “Tối qua cậu ở với ai?”
Hà Dụ do dự: “Một người bạn.”
Phó Thần Sơn im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp: “Bạn nào? Tôi có biết không?”
Hà Dụ cảm thấy cuộc gọi này thật mệt mỏi, khẽ nói: “Thần Sơn, tôi là người trưởng thành rồi.”
Tôi đã trưởng thành, chúng ta mỗi người một cuộc sống. Cậu đã có người yêu, lấy tư cách gì can thiệp vào đời tư của tôi?
Nhưng những lời đó, Hà Dụ không định nói ra. Phó Thần Sơn là người thông minh, cậu tin chỉ cần nói đến đó là đủ.
Quả nhiên, Phó Thần Sơn im lặng một hồi, rồi nói: “Tiểu Dụ, tôi lo cho cậu.”
Hà Dụ đáp: “Cảm ơn cậu, đừng lo.”
Phó Thần Sơn thở nhẹ: “Tối nay cậu có về không?”
Hà Dụ: “Chắc chắn sẽ về.”
Bộ quần áo của Kiều Mộ Đông mặc thật khó chịu, nếu không phải vội đi làm ở chỗ Lê Đường thì cậu đã về thay đồ trước rồi.
Lúc Hà Dụ đến nơi, tiệm “Thực Hữu Vị” đã có khách ăn sáng.
Lê Đường liếc nhìn cũng chẳng thèm nhìn lâu, vừa ăn cháo vừa nói: “Ngày nào cậu cũng đi trễ về sớm thế này có ổn không?”
Hà Dụ cũng đói, ngồi xuống cạnh anh ta: “Em chưa ăn sáng.”
Lê Đường lạnh nhạt: “Tự vào bếp mà nấu.”
Hà Dụ đành vào sau. Bếp trưởng lão Bàng thấy cậu liền xua tay: “Ra ngoài đi, có khách đang đợi đấy, không ai rảnh cho cậu loay hoay đâu.”
Hà Dụ cười nịnh: “Làm phiền Bàng ca, nấu cho em bát mì nhé?”
Lão Bàng gật đầu xua tay: “Ra ngoài đã.”
Hà Dụ quay lại ngồi cạnh Lê Đường. Lê Đường ngẩng lên nhìn bộ đồ cậu mặc, cười nhạt: “Tối qua vui vẻ quá nhỉ?”
Hà Dụ xoa mặt thở dài: “Đừng đùa em, Lê ca.”
Lê Đường đưa cậu điếu thuốc, Hà Dụ nhận lấy. Lê Đường hỏi: “Cậu với cậu ta là quan hệ kiểu đó à?”
Hà Dụ ngẩng đầu: “Kiểu đó là kiểu nào?”
Lê Đường ngậm điếu thuốc, cười mỉm.
Hà Dụ mượn bật lửa, châm thuốc, hút một hơi, cúi đầu nói nhỏ: “Em thích đàn ông.”
Giọng cậu rất thấp, chỉ có Lê Đường ngồi gần mới nghe được.
Hà Dụ hỏi: “Anh có đuổi em vì chuyện đó không?”
Lê Đường đáp: “Tạm thời thì không. Nhưng sẽ theo dõi. Nếu cậu quấy rối lão Bàng hay ai khác mà bị than phiền, thì tôi sẽ xem xét lại.”
Hà Dụ cười: “Em mà đụng nổi Bàng ca à?”
Đúng lúc lão Bàng bê bát mì bò ra, “cạch” một tiếng đặt trước mặt cậu: “Nói xấu tôi gì đấy?”
Hà Dụ cười toe toét: “Khen anh dáng đẹp đấy.”
“Xéo đi! Thằng nhóc thối!” Lão Bàng chửi, rồi quay lại bếp.
Đợi lão đi rồi, Hà Dụ cầm đũa, hỏi: “Anh thật sự không để ý à?”
Lê Đường: “Tôi quan tâm làm gì, miễn cậu đừng làm loạn là được.”
Hà Dụ gật đầu, gắp mì ăn.
Lê Đường chợt hỏi: “Là thằng họ Kiều tối qua à?”
Hà Dụ cười, suýt phun cả mì: “Lê ca suýt làm em sặc chết!”
Lê Đường phả khói thuốc vào mặt cậu.
Hà Dụ đảo đũa trong tô: “Anh ta chỉ chơi đùa thôi. Em càng không cho, anh ta càng hăng. Chơi chán là thôi.”
Lê Đường hỏi: “Cậu không để tâm?”
Hà Dụ lắc đầu: “Còn gì để mất đâu mà để tâm. Kiều thiếu gia thích chơi thì cứ chơi, em không sợ.”
Lê Đường lại hỏi: “Thế còn người bạn kia? Thấy thương cậu đấy.”
“Anh nói Phó Thần Sơn?” Hà Dụ cười nhạt “Chỉ là bạn thôi, cậu ta có bạn gái rồi.”
Lê Đường ngửa đầu, thong thả nói: “Vậy cậu là trai độc thân, không lo làm ăn, suốt ngày gây chuyện.”
Hà Dụ vội vàng: “Oan cho em, chuyện tìm em chứ em đâu có tìm chuyện.”
Lê Đường hừ một tiếng: “Cậu chỉ giỏi ngụy biện. Ăn mì đi.”
Buổi sáng vắng khách, Hà Dụ đứng cửa quạt ruồi.
Hạ Tiểu Hạ lại gần: “Tiểu Hà ca hôm nay mặc đồ chất ghê ha~”
Hà Dụ từ trong ra ngoài toàn là đồ vơ tạm ở nhà Kiều Mộ Đông. Một ống quần tụt xuống, bị giẫm dơ mất rồi. Áo thun lùng thùng, khoác thêm sơ mi cũng lùng thùng, trông khá kỳ quặc.
Hà Dụ cúi xuống xắn lại ống quần.
Hạ Tiểu Hạ ngồi xổm bên, hai tay ôm má, hỏi với vẻ hồn nhiên: “Tiểu Hà ca, bạn anh tối qua làm nghề gì vậy?”
Hà Dụ đứng dậy xắn nốt tay áo: “Ý em là gã cao to ấy hả?”
Hạ Tiểu Hạ gật đầu: “Ừa, anh đó đó.”
Hà Dụ cười: “Hợp với em đấy, muốn thử không?”
Hạ Tiểu Hạ mắt sáng rỡ, líu ríu hỏi: “Ảnh làm gì vậy?”
Hà Dụ cúi xuống, ghé tai cô thì thầm: “Thái tử gia xã hội đen đấy.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
