Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 14
Bảo vệ cầm đèn pin, dù trong bãi xe vốn đã có đèn nhưng ánh sáng khá yếu, anh ta vẫn chiếu đèn loang loáng về phía Kiều Mộ Đông và Hà Dụ.
Hà Dụ cảm thấy mất mặt không chịu nổi, liền đẩy mạnh Kiều Mộ Đông ra.
Kiều Mộ Đông cũng thuận theo thả tay, bước lên vài bước về phía bảo vệ: “Có chuyện gì?”
Bảo vệ nhìn rõ mặt Kiều Mộ Đông dọn tới đây chưa lâu, anh ta không nhớ tên nhưng biết người này là chủ hộ trong khu, nên thái độ lập tức trở nên kính trọng hơn hẳn: “Xin lỗi, thưa anh, tôi tưởng ở đây xảy ra xô xát nên đến xem thử, không biết anh có cần giúp gì không?”
Kiều Mộ Đông nói: “Tôi với bạn đùa giỡn thôi, không sao, giờ lên nhà đây.”
Bảo vệ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Kiều Mộ Đông quay lại bên Hà Dụ, kéo tay cậu, hạ giọng nói: “Đừng quậy nữa, theo tôi lên.”
Hà Dụ không chịu nhúc nhích: “Tôi muốn về.”
Kiều Mộ Đông cố dằn cơn bực: “Về đâu?”
Hà Dụ mấp máy môi nhưng lại không thể nói được. Cậu còn có thể về đâu? Chỉ có thể về nhà Phó Thần Sơn. Mà nơi đó, không phải nhà của cậu. Người phụ nữ kia giờ đã là chủ nhân thật sự của căn nhà đó rồi.
Thấy Hà Dụ ngẩn người, Kiều Mộ Đông chau mày hỏi: “Giờ cậu ở đâu?”
Hà Dụ quay đầu tránh ánh mắt hắn, bình thản nói: “Nhà một người bạn.”
“Bạn?” Kiều Mộ Đông hừ lạnh khinh miệt, kéo cậu đi về phía thang máy “Ở nhà bạn chi bằng ở với tôi.”
Lần này Hà Dụ không phản kháng quyết liệt nữa, bước đi lảo đảo mặc cho anh ta lôi kéo.
Kiều Mộ Đông bấm thang máy, quay đầu lại nhìn Hà Dụ: “Đừng có làm mặt như sắp chết tới nơi thế chứ!”
Hà Dụ quay đi, thấy chẳng thể giao tiếp được với kiểu người này.
Thang máy đến, Kiều Mộ Đông kéo cậu vào, bấm tầng 23, là tầng cao nhất.
Trong thang máy chỉ có hai người, Kiều Mộ Đông ép Hà Dụ vào tường, lại định hôn cậu.
Hà Dụ lấy tay che miệng anh ta lại, nhắc nhở: “Có camera.”
Kiều Mộ Đông khựng lại, buông cậu ra, xoay người đấm vào vách thang máy một cú, mắng một tiếng tục.
Hà Dụ ngửa đầu dựa vào tường, không nhịn được cười thầm. Kiều Mộ Đông đúng là một gã thiếu gia có đầu óc côn đồ, nhìn thế nào cũng thấy lệch lạc.
Tới tầng 23, Kiều Mộ Đông kéo Hà Dụ ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà, một tay lục chìa khóa trong túi, một tay vẫn giữ chặt tay cậu.
Hà Dụ giãy nhưng không thoát, đành nói: “Đến đây rồi, tôi đâu có chạy nữa, buông ra đi.”
Nhưng Kiều Mộ Đông không chịu, mở cửa xong liền kéo mạnh cậu vào nhà, dùng chân đá cửa đóng lại.
Đèn phòng khách sáng lên, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp gian phòng.
Căn hộ của Kiều Mộ Đông rất rộng, phòng khách gọn gàng, màu sắc nhã nhặn, phong cách trang trí mang hơi hướng gia đình, không giống nhà của một người độc thân. Do ở tầng cao nhất nên là căn hộ thông tầng, phòng ngủ chính ở tầng trên, còn có cả một khu vườn trên mái.
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn quanh, hỏi: “Anh ở đây từ trước à?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Không, mới ra tù thì được ông già sắp xếp cho.”
Hà Dụ đứng trước cầu thang, tay vịn lan can nhìn lên tầng hai: “Có ba giàu đúng là sướng.”
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng, không phủ nhận.
Hà Dụ còn đang quan sát xung quanh thì Kiều Mộ Đông không kiên nhẫn nữa, bất ngờ túm cổ áo cậu, nhấc bổng ném thẳng lên sofa.
Sofa da rộng và mềm mại, qua lớp vải vẫn cảm nhận được chút lành lạnh, Hà Dụ còn chưa hoàn hồn thì Kiều Mộ Đông đã đè hẳn người lên.
Hà Dụ cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng hoàn toàn không lắc nổi gã đàn ông đang đè lên mình. Kiều Mộ Đông giữ chặt vai cậu, cúi đầu cắn lấy môi cậu.
Ban đầu Hà Dụ còn vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã kiệt sức, nằm mềm nhũn trên sofa, thậm chí còn chủ động mở miệng để mặc cho Kiều Mộ Đông xâm nhập.
Cảm giác môi lưỡi đối phương quấn lấy, Hà Dụ thấy choáng váng. Một cảm giác quen thuộc. Nước bọt dư thừa tràn ra mép. Hơi thở cậu dần trở nên dồn dập, vô thức vòng tay ôm lấy vai anh, một chân còn khẽ ma sát g*** h** ch*n Kiều Mộ Đông.
Nụ hôn nóng bỏng trượt từ môi xuống cổ và xương quai xanh. Áo khoác bị xé tung, để lộ áo thun bên trong. Kiều Mộ Đông ng*m l** ng*c qua lớp áo mà m*t mạnh, khiến Hà Dụ không kiềm được cong lưng run rẩy.
Nhưng Kiều Mộ Đông đột nhiên dừng lại.
Hà Dụ mắt mơ màng, khẽ cọ lên đùi anh: “Sao thế? Nhanh lên đi…”
Kiều Mộ Đông có chút biểu cảm kỳ quái.
Hà Dụ không hiểu, đưa tay sờ xuống phần đã c**ng c*ng của anh.
Kiều Mộ Đông lại tránh đi, cúi đầu ngửi ngửi cổ áo cậu, rồi đột ngột đứng dậy, túm cậu ném xuống đất: “Đi tắm đi!”
Hà Dụ suýt ngã sấp mặt xuống thảm, loạng choạng đứng vững, ngửi áo mình, mùi dầu mỡ bốc lên nồng nặc.
Không nhịn được, cậu bật cười.
Kiều Mộ Đông nhìn Hà Dụ đứng đó cười ngớ ngẩn, còn mình thì tức muốn phát điên, giơ chân đá vào mông cậu: “Cười cái gì! Lăn đi tắm!”
Hà Dụ bị đá lảo đảo vài bước, nhưng vẫn vừa cười vừa chỉnh lại áo: “Tắm cái rắm! Ông không chơi nữa!”
Nói xong quay người bỏ đi.
Kiều Mộ Đông từ sofa nhảy xuống, ôm lấy cậu từ sau lưng kéo về phòng tắm.
Hà Dụ vùng vẫy, nhưng thể lực thua xa, không thoát được. Kiều Mộ Đông chưa kịp c** đ* đã mở vòi sen.
Thấy anh đẩy mình vào dưới vòi nước, Hà Dụ la lên: “Điện thoại với ví tiền!”
Kiều Mộ Đông rảnh tay lôi ví trong túi cậu ra, ném ra ngoài, rồi lấy luôn điện thoại.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Không thèm nhìn ai gọi, Kiều Mộ Đông bắt máy gầm lên: “Không rảnh!”
Rồi cũng ném luôn điện thoại theo ví.
Hà Dụ chưa kịp ngăn, chỉ thấy màn hình lóe lên rồi tắt ngóm. Điện thoại đã tắt nguồn.
Tức điên, cậu đá mạnh vào đầu gối anh ta một cái.
Kiều Mộ Đông ráng chịu đựng, lột từng lớp quần áo ướt sũng trên người cậu, rồi đẩy cậu hẳn vào vòi sen.
Nước nóng trút xuống, Hà Dụ gần như không còn sức lực. Cậu đã vật lộn cả đêm, giờ mệt lử, suýt nữa khụy gối ngã quỵ.
Kiều Mộ Đông quỳ xuống định c** q**n, nhưng quần bò ướt dính chặt vào người, Hà Dụ lại không chịu nhấc chân, cực kỳ khó gỡ.
Tóc ướt dính bệt vào mặt, nước không ngừng dội xuống. Hà Dụ gần như không mở nổi mắt, thở hổn hển hỏi: “Nhà anh không có bồn tắm à?”
Kiều Mộ Đông vẫn loay hoay với quần cậu, ngẩng lên đáp: “Tầng trên có.”
Hà Dụ ngả người lên lưng anh, nói: “Hết đi nổi rồi, cõng tôi lên đi.”
Kiều Mộ Đông liền bỏ cuộc, cõng cậu lên lưng, tắt vòi sen rồi bước lên tầng.
Hai người đi đến đâu, sàn nhà ướt nhẹp đến đó.
Tầng hai bên cạnh phòng ngủ chính là một phòng tắm lớn, có bồn sục tròn, lát gạch trắng. Điều làm Hà Dụ ngạc nhiên là trần phòng tắm bằng kính, có thể nhìn rõ bầu trời.
Hà Dụ được đặt lên sàn gạch, cậu thật sự không còn sức mà chạy trốn. Áo đã bị c** s*ch, quần bò ướt sũng dính vào người, cả q**n l*t cũng ướt. Ngồi trên gạch lạnh, cảm giác càng thêm khó chịu.
Kiều Mộ Đông ngồi bên bồn, mở nước.
Hà Dụ muốn giơ chân đá anh một cái nhưng chẳng còn sức, thấy mình như kẻ say rượu làm loạn một trận rồi cạn kiệt sức lực, chẳng buồn nhúc nhích.
Nước đã đầy, Kiều Mộ Đông quay lại tiếp tục gỡ quần bò của cậu.
Vì đang ngồi nên dễ hơn, mà bản thân Hà Dụ cũng thấy khó chịu nên chịu phối hợp, nâng chân để anh cởi.
Kiều Mộ Đông tiếp tục cởi luôn q**n l*t.
Hà Dụ cũng mặc kệ, nhấc mông cho anh l*t s*ch, rồi bị bế thả vào bồn.
Nước ấm, chế độ sục nhẹ nhàng, Hà Dụ suýt ngủ gật vì thoải mái.
Kiều Mộ Đông cũng c** đ*, bước vào bồn.
Bồn rất rộng, hai người ngồi thoải mái. Anh ngồi bên, kéo Hà Dụ dựa vào lòng, hai chân kẹp lấy cậu, hai tay ôm trước ngực.
Hà Dụ nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiều Mộ Đông nhẹ nhàng xoa rửa người cho cậu, cậu cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đến khi tay anh lần xuống g*** h** ch*n, Hà Dụ lười biếng nói: “Anh còn sức mà làm à?”
Kiều Mộ Đông đưa ngón tay tìm đến nơi đó.
Hà Dụ cựa nhẹ, tìm tư thế dễ chịu hơn, mắt vẫn nhắm: “Làm được thì làm đi, tôi hết sức rồi.”
Kiều Mộ Đông dừng tay, sờ thử phần giữa chân cậu, thấy mềm nhũn không có phản ứng gì, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
