Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 13

Kiều Mộ Đông với dáng vẻ này, rõ ràng nên ngồi ở những khách sạn hạng sang cụng ly cùng đối tác, hoặc là trong ánh nến mờ ảo của nhà hàng phương Tây uống rượu vang với người yêu. Tóm lại, anh ta hoàn toàn không hợp để ngồi trong cái quán ăn nhỏ bé ồn ào, nồng nặc mùi dầu mỡ này và càng không hợp để dùng muỗng xúc cơm rang ăn như vậy.

Hạ Tiểu Hà vừa thu tiền, vừa liên tục liếc nhìn Kiều Mộ Đông bằng khóe mắt. Hà Dụ đoán chắc cô đã quên mất Phó Thần Sơn rồi.

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới có 6 giờ rưỡi, còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến chín giờ.

Kiều Mộ Đông ăn rất nhanh, đây là thói quen rèn từ trong tù, Hà Dụ cũng vậy. Đĩa cơm trước mặt anh ta đã sạch bóng, nhưng anh ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không có ý định trả tiền rồi rời đi. Có vẻ anh ta định ngồi đây đợi Hà Dụ tan ca lúc chín giờ.

Kiều Mộ Đông ngồi quay mặt vào trong, còn Hà Dụ đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh ta mà ngẩn người.

Lê Đường đứng sau lưng Hà Dụ, nói: “Sao hả? Cậu công tử Hà lại không có tâm trí làm việc à?”

Hà Dụ bất đắc dĩ quay lại: “Em vẫn đang làm việc nghiêm túc mà.”

Lê Đường cũng nhìn bóng lưng Kiều Mộ Đông một lúc, rồi hỏi: “Người cậu nói hồi sáng chính là cậu ta?”

Hà Dụ không đáp.

Lê Đường lại hỏi: “Cậu nói cậu ta tên gì ấy nhỉ?”

Hà Dụ: “Kiều Mộ Đông.”

“Kiều Mộ Đông…” Lê Đường trầm ngâm, một tay xoa cằm “Cái tên này hình như tôi từng nghe qua.”

Hà Dụ ngạc nhiên nhìn anh.

Lê Đường vỗ vai Hà Dụ, ra hiệu đừng lo lắng: “Nghe qua thôi, không nhớ rõ nữa. Đại khái là cũng có chút thân thế.”

Hà Dụ thì thào: “Chỉ không biết sao anh ta lại ở Lăng Vân.”

Lê Đường đáp: “Cậu hỏi cậu ta là biết ngay thôi! Nhưng tôi nhắc trước, cậu giao du với loại người đó thì tôi không quản, nhưng nếu ảnh hưởng tới việc làm ăn của tôi, tốt nhất cậu xách đồ cút đi cho sớm.”

Hà Dụ nói: “Lê ca yên tâm, em biết chừng mực.”

Sau tám giờ, thấy trong tiệm không còn khách, Lê Đường gọi mọi người ăn tối.

Kiều Mộ Đông vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ, lườm Hà Dụ ăn cơm.

Không khí có phần im ắng và nặng nề.

Hạ Tiểu Hà ban đầu ngồi chéo góc với Hà Dụ, vừa vặn che khuất tầm nhìn của Kiều Mộ Đông. Cô luôn cảm thấy phía sau lưng có gì đó lành lạnh, cuối cùng không chịu nổi liền xê dịch chỗ, để lộ mặt bên của Hà Dụ.

Hà Dụ vốn không để ý ánh mắt Kiều Mộ Đông nhưng thấy mọi người có vẻ không thoải mái, trong lòng cũng bực bội, bèn đặt mạnh bát cơm xuống bàn.

Mọi người giật mình.

Lê Đường dùng đũa gõ vào bát Hà Dụ: “Ăn đàng hoàng đi.”

Hà Dụ lúc này mới từ từ bưng bát lên, húp một miếng to như trút giận.

Ăn xong, Hà Dụ đứng dậy dọn bát đĩa.

Lê Đường uống trà, vươn vai nói với cậu: “Cậu có thể về rồi.”

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Vẫn chưa đến giờ đóng cửa, để thêm lát nữa đi.”

Lê Đường đáp: “Thôi đi, nhà cậu xa. Lỡ trên đường lại bị cướp bị chém, ông chủ là tôi chẳng phải lại phải cho cậu nghỉ nữa à?”

Kiều Mộ Đông rõ ràng nghe thấy lời Lê Đường, đã đứng dậy, hỏi Hà Dụ: “Đi được chưa?”

Hà Dụ đành nói với Lê Đường một câu “Cảm ơn Lê ca”, rồi lấy áo khoác treo sau tủ rượu, khoác lên người, nói với Kiều Mộ Đông: “Đi thôi.”

Hai người một trước một sau rời khỏi quán.

Lúc này là giờ đóng cửa, cả con phố các quán ăn đều đang dọn dẹp. Bà chủ tiệm bên kia đường xách thùng nước bẩn đổ ra đường.

Hà Dụ theo phản xạ kéo Kiều Mộ Đông tránh sang bên.

Kiều Mộ Đông thuận theo động tác ấy, sát gần bên Hà Dụ, rồi nói: “Đi lấy xe trước đã.”

Hà Dụ dừng bước, ngẩng đầu hỏi: “Đi đâu?”

Kiều Mộ Đông hỏi ngược lại: “Cậu muốn đi đâu?”

Hà Dụ duỗi tay ra, lười nhác đáp: “Tôi mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Kiều Mộ ĐS sầm mặt: “Đi thôi.”

Hà Dụ khó hiểu không biết anh ta có nghe ra ý mình không. Nhưng mình đã hứa là sau chín giờ sẽ đi với anh ta, giờ cũng không tiện lật lọng.

Xe của Kiều Mộ Đông đỗ ở tầng hầm tòa nhà Lăng Vân.

Trước đây khi Hà Dụ còn làm ở Lăng Vân, không đủ tiền mua xe, Phó Thần Sơn lúc đó cũng không có xe nên rất ít khi xuống tầng hầm, chỉ đôi lần đi nhờ xe đồng nghiệp.

Giờ đã muộn, phần lớn xe trong bãi đã đi hết, nên chiếc xe việt dã của Kiều Mộ Đông nổi bật hẳn lên.

Hà Dụ đi theo đến chỗ xe, không kìm được đưa tay sờ vào đầu xe, than thở: “Xe này chắc hơn một trăm vạn hả?”

Kiều Mộ Đông liếc nhìn cậu: “Cậu hiểu xe à?”

Hà Dụ thầm trợn mắt, tự nhủ không thèm so đo với đồ nhà giàu mới nổi, rồi vòng sang ghế phụ mở cửa ngồi vào.

Kiều Mộ Đông chầm chậm lái xe ra khỏi bãi.

Bên ngoài trời tối đen, không rõ do thời tiết hay khói bụi mà mờ mịt, cả thành phố như chìm trong sương, ánh đèn loang loáng phản chiếu lên gương, khiến khuôn mặt hai người trong xe cũng mờ ảo.

Hà Dụ luôn tay nghịch dây an toàn, sau một lúc im lặng mới hỏi: “Sao anh lại ở Lăng Vân?”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng.

Âm thanh này đầy ẩn ý, Hà Dụ cũng không cố đoán, tiếp tục hỏi: “Không phải anh còn một năm tù à?”

Cuối cùng Kiều Mộ Đông quay sang liếc nhìn cậu, nói: “Muốn ra tù thì có gì khó? Ông già tôi chạy vạy các mối, lo xin cho tôi tạm tha chữa bệnh, cậu nghĩ sao?”

Hà Dụ đáp: “Tôi không nghĩ gì cả.”

Nghĩ một chút, lại hỏi: “Ông già là ai?”

Kiều Mộ Đông liếc lên cầu vượt phía trước, lạnh lùng nói: “Lăng Cường.”

Quả nhiên là Lăng Cường. Hà Dụ nghĩ, Kiều Mộ Đông có địa vị ở Lăng Vân như vậy, nhất định là nhờ ông ta.

Cậu hỏi tiếp: “Lăng Cường… là gì của anh?”

Kiều Mộ Đông đột nhiên đập mạnh tay lên vô-lăng: “Cậu lắm chuyện thế? Hỏi mãi không chán à?”

Hà Dụ vốn không định moi móc gì, nhưng bị chọc giận lại hỏi tiếp: “Sao? Nổi khùng à? Lăng Cường là cha ruột anh chắc?”

Đôi môi Kiều Mộ Đông mím chặt thành một đường lạnh lùng.

Hà Dụ kinh ngạc, chẳng lẽ đoán đúng rồi?

Ngay khi cậu đang lưỡng lự không biết có nên tiếp tục khích anh ta không thì Kiều Mộ Đông lên tiếng: “Tôi là con rơi của ông ta.”

Hà Dụ kinh ngạc, im lặng chờ anh ta nói tiếp.

Kiều Mộ Đông nói: “Cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta.”

Lăng Cường chỉ có một cô con gái là Lăng Chỉ Lộ, điều này ai cũng biết. Khi Hà Dụ làm ở Lăng Vân, cấp bậc thấp, chưa từng gặp Lăng Cường trực tiếp, nhưng từng nghe người ta nói: Lăng Cường là người truyền thống, cho dù con gái có giỏi mấy cũng không muốn giao công ty cho, ông ta nghĩ phụ nữ nên lo sinh con nấu cơm; huống chi Lăng Chỉ Lộ vốn là tiểu thư được nuông chiều, chẳng thể đảm đương nổi Lăng Vân. Vì vậy, cuối cùng Lăng Vân sẽ rơi vào tay chồng cô ấy, tức con rể của nhà họ Lăng.

Nhưng cho dù là con rể thì sinh con rồi lấy họ Lăng đi nữa, thì cũng chỉ là người ngoài. So với con rơi chính hiệu như Kiều Mộ Đông, khác biệt quá rõ. Dù anh ta không mang họ Lăng nhưng máu trong người là họ Lăng. Nếu muốn, Lăng Vân sớm muộn gì cũng thuộc về anh ta.

Hà Dụ lại nghĩ đến Phó Thần Sơn. Hôm nay anh ta đi phía sau Kiều Mộ Đông, lúc đó Hà Dụ không để ý nhưng giờ nhớ lại thấy thái độ có phần kính nể. Phó Thần Sơn cũng biết Kiều Mộ Đông là con trai Lăng Cường, là anh vợ tương lai của mình. So với thân phận ấy, Phó Thần Sơn ở Lăng Vân chẳng đáng là gì.

Thật tiếc cho Phó Thần Sơn đã dày công lấy lòng Lăng Chỉ Lộ, giờ e rằng công dã tràng.

Hà Dụ chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, đến khi hoàn hồn thì thấy Kiều Mộ Đông đã lái xe vào một khu dân cư.

Xe chạy xuống tầng hầm, Hà Dụ hạ kính nhìn ra ngoài: “Không phải anh đưa tôi về sao? Đây là đâu?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Tôi biết nhà cậu ở đâu mà đưa? Đây là nhà tôi.”

Hà Dụ quay sang nhìn anh ta: “Tới nhà anh làm gì?”

Kiều Mộ Đông đáp cụt lủn: “Làm cậu.”

Sắc mặt Hà Dụ lập tức đổi, đưa tay kéo cửa: “Thả tôi xuống!”

Kiều Mộ Đông làm như không nghe, bình tĩnh đậu xe vào chỗ rồi mới mở khóa cửa.

Hà Dụ lập tức đẩy cửa nhảy xuống, bước nhanh về hướng ngược lại.

Kiều Mộ Đông cũng xuống theo, sải chân đuổi tới, túm lấy Hà Dụ kéo lại: “Đi lên với tôi!”

Hà Dụ giằng mãi không thoát, liền vung chân đá thẳng chỗ hiểm.

Kiều Mộ Đông rủa: “Đm, lại thế hả?”

Lần này anh ta phản ứng nhanh hơn, túm lấy chân Hà Dụ, nhấc cao lên ép ngược lại.

Lưng Hà Dụ đập vào một chiếc xe, không còn lùi được nữa. Phía trước, Kiều Mộ Đông đè một chân cậu, thân thể áp sát, chuẩn bị hôn lên môi cậu.

Đúng lúc ấy, có tiếng quát to từ cửa hầm xe vọng vào: “Ai đó?!”

Hai người đồng thời giật mình.

Thì ra camera giám sát đã báo động cho bảo vệ khu dân cư, họ lập tức phái người tuần tra tới kiểm tra, vừa khéo bắt gặp cảnh này.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 13
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...