Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 12
Lê Đường đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần, nói với Hà Dụ: “Tôi chưa đồng ý cho cậu nghỉ phép đâu nhé.”
Hà Dụ gật đầu: “Em biết, cũng không định đi với anh ta.”
Lê Đường đi ngang qua Hà Dụ, nói: “Giữa trưa cậu gây ra cái chuyện to tướng như thế, mấy hôm tới cứ an phận mà làm việc cho tốt vào. Đây là chỗ làm ăn đàng hoàng, không phải trung tâm tiếp nhận người tái hòa nhập cộng đồng.”
Hà Dụ cúi đầu: “Lê ca, em hiểu mà.”
Lê Đường vào quán, đi thẳng lên lầu.
Hà Dụ nhìn theo bóng lưng Lê Đường, thầm nghĩ chắc anh ấy hơi không vui. Tuy không quen biết lâu nhưng Hà Dụ có thể cảm nhận được Lê Đường không phải kiểu người dễ tính. Anh ta có thể nhẫn nhịn cậu bấy lâu nay, có lẽ cũng vì nể mặt chú Phương.
Hà Dụ cũng tự biết rõ, dạo gần đây vì đủ thứ chuyện linh tinh mà lãng phí quá nhiều thời gian, giờ nên nghiêm túc làm việc trở lại.
Buổi chiều, chưa thấy Kiều Mộ Đông đến tìm thì Phó Thần Sơn đã đến trước.
Con đường nhỏ hẹp, xe của Phó Thần Sơn đỗ chắn ngang trước cửa Thực Hữu Vị, gần như chiếm nửa con phố.
Hà Dụ đứng trước cửa, chờ Phó Thần Sơn bước xuống xe, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi đã nói sẽ đến đón cậu đi ăn tối.”
Hà Dụ nhún vai: “Tôi không đi được. Lại về sớm nữa là ông chủ giận đấy.”
Phó Thần Sơn ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu của Thực Hữu Vị, vì ngấm dầu mỡ lâu ngày mà sáng bóng một cách nhờ nhợ, anh khẽ thở dài: “Công việc kiểu này đừng làm nữa, đi với tôi đi.”
Hà Dụ sợ nhất là phải nói mấy chuyện kiểu này với anh, thấy Phó Thần Sơn định đưa tay kéo mình, liền lui về sau một bước: “Không làm thì tôi làm gì? Cậu nuôi tôi à?”
Phó Thần Sơn lập tức nói: “Tại sao tôi không thể nuôi cậu?”
Hà Dụ bất đắc dĩ: “Giờ cậu nuôi tôi, sau này lấy vợ rồi còn nuôi tiếp không? Đến lúc tôi có người yêu, có gia đình rồi, cậu cũng tiếp tục nuôi tôi?”
Phó Thần Sơn nhìn cậu, không biết đáp thế nào, chỉ có thể nói: “Ít nhất tôi có thể tìm cho cậu một công việc tốt hơn.”
Hà Dụ nói: “Công việc hiện tại của tôi cũng tốt mà.”
Phó Thần Sơn định nói tiếp, nhưng đúng lúc ấy Lê Đường từ tầng hai mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống, gõ mạnh vào kính, chỉ vào xe của Phó Thần Sơn rồi nói với Hà Dụ: “Bảo cậu ta dời xe đi, đằng kia có bãi đậu xe. Ở đây cấm đỗ xe.”
Hà Dụ ngẩng đầu đáp: “Biết rồi.” Rồi quay sang Phó Thần Sơn: “Cậu đi trước đi, tối về nhà nói chuyện sau.”
“Mấy giờ cậu tan ca?” Phó Thần Sơn hỏi, “Tôi tới đón.”
Hà Dụ lắc đầu: “Không cần đâu, cậu đi ăn tối, đi hẹn hò đi, khỏi lo cho tôi.”
Lời vừa dứt, điện thoại của Phó Thần Sơn vang lên. Anh nhìn màn hình, sắc mặt thay đổi đôi chút, rồi bắt máy: “Chỉ Lộ?”
Hà Dụ nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Thần Sơn khi nghe điện thoại, tuy không nghe được giọng Lăng Chỉ Lộ nhưng đoán được là cô nàng đang nói chuyện với giọng điệu kiểu tiểu thư kiêu kỳ.
Phó Thần Sơn nói: “Được, anh tới ngay, chờ anh một lát.”
Cúp máy, Phó Thần Sơn khẽ thở dài: “Vậy tôi đi đây, có chuyện gì gọi tôi.”
Hà Dụ mỉm cười: “Ừ.”
Phó Thần Sơn lên xe, trước khi nổ máy còn hạ cửa kính nhìn Hà Dụ. Ánh mắt anh ta có chút phức tạp, Hà Dụ vội quay mặt đi, nghe tiếng xe khởi động rồi chầm chậm lăn bánh rời đi.
Lúc này, Hà Dụ mới dám ngẩng đầu nhìn theo đuôi xe.
Tầng hai, Lê Đường vẫn ngồi bên cửa sổ, thấy xe Phó Thần Sơn khuất bóng, còn Hà Dụ thì vẫn đứng đơ người, liền nhắc: “Làm việc đi!”
Hà Dụ ngẩng đầu lên, giơ tay làm động tác chào lính: “Yes sir!”
Vào trong quán, thấy Hạ Tiểu Hà đang rướn cổ nhìn ra ngoài, gương mặt không giấu được vẻ phấn khích: “Hà ca, bạn anh hả?”
Hà Dụ không trả lời, chỉ đi rót trà cho khách.
Hạ Tiểu Hà vẫn bám theo hỏi: “Bạn anh giàu lắm hả? Đi xe BMW đấy!”
Hà Dụ tranh thủ đáp một câu: “Cậu ấy làm tài xế.”
Hạ Tiểu Hà “hả?” một tiếng, có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng phấn chấn lại: “Không giống đâu, anh ta đẹp trai thế, ăn mặc vậy chẳng giống tài xế chút nào.”
Hà Dụ bó tay, đành nói: “Sao? Có hứng thú à?”
Hạ Tiểu Hà xụ mặt, về lại quầy thu ngân: “Có hứng thì sao chứ? Người ta chắc gì đã để ý đến em.”
Bàng ca đầu bếp già trong bếp thò đầu ra: “Ai mà không để ý Tiểu Hà nhà ta chứ? Xinh xắn thế cơ mà!”
Hà Dụ cười: “Hôm qua coi phim Hàn, nữ chính không bằng em đâu, người ta còn tìm được anh nhà giàu đẹp trai thì em sợ gì? Cứ chờ đi, bạch mã hoàng tử đang trên đường tới rồi.”
Câu này khiến Hạ Tiểu Hà nửa cười nửa mơ màng, mắt nhìn quầy thu ngân, không biết đang nghĩ gì.
Lê Đường từ trên lầu xuống, chỉ vào Hà Dụ: “Đừng đùa với con gái nhà người ta, làm việc đàng hoàng đi.”
Nhưng Hà Dụ quả thực không làm việc nổi.
Buổi tối khách dần tới, cậu phải giúp bê đồ và rót trà. Thấy ấm trà sắp cạn, cậu ra ngoài đổ hết nước cũ, định đun ấm mới. Lúc đó, một chiếc Infiniti QX chạy tới, chắn gần hết cửa.
Hà Dụ nghĩ: Chắc Lê Đường sắp nổi đoá rồi.
Cửa xe mở ra, người xuống xe là Kiều Mộ Đông.
Kiều Mộ Đông đúng là kiểu người mâu thuẫn — vai rộng eo thon, cao ráo như người mẫu, mặc bộ vest vừa vặn như bước ra từ quảng cáo TV, vậy mà chiều gần tối lại đeo kính râm che nửa mặt.
Trong mắt Hà Dụ, Kiều Mộ Đông chẳng khác gì một tay trọc phú.
Kiều Mộ Đông cũng thấy cậu, không như Phó Thần Sơn nhẹ nhàng, anh ta chẳng kiên nhẫn, bước tới nắm tay Hà Dụ kéo đi.
Hà Dụ còn đang cầm ấm nước, sao chịu đi? Cậu vùng vẫy: “Buông ra!”
Kiều Mộ Đông coi như không nghe thấy.
Hà Dụ cầm ấm nước nện vào vai anh ta.
Kiều Mộ Đông ngừng lại, giọng đầy bực bội: “Làm loạn gì đấy! Đi với tôi!”
Hà Dụ giật tay lại, lùi hai bước, cũng nổi cáu: “Dựa vào đâu tôi phải đi với anh?”
Kiều Mộ Đông tháo kính râm xuống, thô lỗ nói: “Không cần lý do! Tôi bảo đi là đi!”
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt Kiều Mộ Đông rất sáng. Hà Dụ nhớ rất rõ ngày xưa trong tù, anh ta hay thò chân từ giường trên xuống lắc lư, Hà Dụ khó chịu ngẩng đầu quát: “Anh làm gì thế?”
Lúc đó, Kiều Mộ Đông sẽ thò nửa người xuống nhìn cậu, đôi mắt sáng long lanh, Hà Dụ còn thấy rõ hình ảnh của mình trong đó.
Kiều Mộ Đông không ưa mềm mỏng, Hà Dụ quá rõ tính anh ta rồi. Ngày trước cứ chống đối nhau, làm cả hai đều khó chịu. Nhưng giờ Hà Dụ chỉ muốn sống yên ổn, nên dịu giọng: “Anh đừng ngang ngược, có chuyện thì nói đàng hoàng được không?”
Kiều Mộ Đông vẫn cứng nhắc: “Tôi bảo người nhắn cậu rồi.”
“Tôi biết.” Hà Dụ đáp.
Kiều Mộ Đông nổi giận: “Biết rồi mà không chuẩn bị sẵn sàng đi theo tôi?”
“Tôi chỉ nói biết, đâu có nói đồng ý? Giờ tôi đang làm việc, anh tìm tôi cũng phải hỏi ý tôi chứ?”
“Ý kiến cái cớt chó!” Kiều Mộ Đông gầm lên.
Bỗng có người đứng cạnh xe anh ta, gõ nhẹ vào cốp xe.
Cả hai quay lại nhìn, thấy Lê Đường đứng đó, khoanh tay, nói: “Dời xe đi, đừng chắn cửa tôi.”
Hà Dụ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lê ca, em sẽ bảo anh ta dời ngay.”
Kiều Mộ Đông lại hỏi: “Ai vậy?”
Hà Dụ kéo tay anh ta: “Ông chủ tôi. Đừng gây chuyện nữa, đi đi.”
Kiều Mộ Đông đâu chịu đi, ngược lại nắm tay Hà Dụ: “Cậu cũng lên xe.”
Hà Dụ bực quá, hét lên: “Anh không hiểu tiếng người à? Tôi bảo đang làm việc, không đi được! Chín giờ tan ca, tới lúc đó tìm tôi! Xe đừng đỗ đây, chắn đường làm ăn đấy!”
Kiều Mộ Đông hỏi: “Chín giờ đúng không?”
“Đúng, chín giờ!”
Cuối cùng, Kiều Mộ Đông buông tay, mở cửa xe, chỉ vào cậu: “Đợi đấy!”
Rồi ngồi vào xe, nổ máy lái đi.
Hà Dụ nhìn theo, bất chợt thấy mệt mỏi. Tưởng ra tù rồi là có thể thoát khỏi người này, nào ngờ lại bị xoay vòng quanh anh ta.
Hà Dụ quay lại nhìn bảng hiệu Thực Hữu Vị, bắt đầu do dự: Mình có nên tiếp tục làm ở đây nữa không? Nếu chỉ có Lăng Vân, chỉ có Phó Thần Sơn thì còn được, giờ thêm Kiều Mộ Đông nữa, cậu thật sự thấy khó xử.
Lê Đường vẫn đứng ở vệ đường, hỏi: “Hà Dụ, đứng chơi đấy à?”
Hà Dụ vội vàng xin lỗi, nhớ ra cái ấm nước còn trong tay, liền đi về phía bếp.
Đổ nước, đun sôi, thả ít trà, chưa kịp bưng ra thì lại có khách mới đến. Hà Dụ quay đầu nhìn theo thói quen, là một bóng dáng cao lớn đang bước vào.
Cậu sững lại, lập tức đi ra, người đó chính là Kiều Mộ Đông.
Có vẻ anh ta đậu xe lại ở Lăng Vân rồi đi bộ qua đây. Vào cửa, anh ta chọn một bàn trống ngồi xuống.
Lê Đường lần này không nói gì, thậm chí thấy ai cũng bận liền tự tay cầm sổ ra đứng bên cạnh Kiều Mộ Đông, chờ anh gọi món.
Kiều Mộ Đông cầm quyển thực đơn dính dầu mỡ, mặt không biến sắc, xem một lúc rồi gọi một phần cơm rang và hai món xào.
Lê Đường ghi lại, xé tờ giấy ra, đưa cho Hà Dụ: “Đưa vào bếp.”
Hà Dụ nhận lấy, lại nhìn Kiều Mộ Đông thêm một lần nữa, rồi mới quay người đi vào.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
