Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 64


“Đã hẹn thời gian rồi.”


Người ngồi trước máy tính quay lại nói: “11 giờ sáng mai tôi hẹn hắn gặp ở ngoại ô, cậu có thể làm chuyện mình muốn làm hay không thì phải dựa vào chính cậu.”


Mà người gã đang nói chuyện cùng vẫn đang ngồi dưới đất, lặng lẽ lau một con dao. Con dao nọ sắc bén, sáng bóng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.


Từ Thượng Vũ gật đầu, không trả lời.


Lão Thất thấy hắn như thế, tò mò hỏi: “Cậu quyết định ra tay với Hách Dã thật đấy à?”


“Không phải tôi, mà là chúng ta.”


Từ Thượng Vũ nói: “Đừng quên, cậu hẹn hắn ra giúp tôi, cậu cũng là đồng phạm. Hay là thật ra cậu đã nghiêng về phía Hách Dã rồi nên không muốn ra tay với hắn?” Nói đến đây, Từ Thượng Vũ dùng ngón trỏ v**t v* lưỡi dao lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn Trương Thất.


Lão Thất chỉ cười đáp trả nghi ngờ của hắn, hỏi ngược lại: “Cậu biết Hách Dã là loại người thế nào không?”


Không chờ Từ Thượng Vũ trả lời, gã tự đáp: “Trí tuệ, bình tĩnh, lý trí, hắn có tất cả những phẩm chất này, nhưng đồng thời hắn cũng điên cuồng, không kiêng nể điều gì. Hắn dùng hết trí tuệ của mình để phạm tội, đủ để khiến mỗi một quốc gia trên thế giới này đều đau đầu. Thật ra, thế giới này không hề ít những người giống như hắn.”


“Điểm chung giữa bọn họ là đủ trí tuệ, cũng đủ vĩ đại, có ‘mị lực’ cá nhân vô cùng xuất sắc. Nhưng quan trọng hơn hết là bọn họ có thể nhìn rõ bản thân mình, biết mình muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mong muốn đó. Người như thế, bình thường chúng ta sẽ gọi là — người lãnh đạo.”


Trương Thất nói: “Hách Dã là người lãnh đạo của một đám tội phạm. Không ai cản được ‘mị lực’ của hắn. Hắn nguy hiểm, nhưng cũng mê người, trong mắt những kẻ tôn sùng cái mạnh, Hách Dã là thần của bọn họ.”


“Cậu nói những thứ này để chứng minh điều gì?” Từ Thượng Vũ hỏi.


“Tôi không muốn chứng minh gì cả.” Lão Thất nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao cậu lại có thể chống lại sự hấp dẫn của một kẻ có nhân cách mê người như thế được? Thậm chí còn muốn giết hắn? Những gì mà tôi điều tra được nói rằng có hai loại người dễ bị Hách Dã hấp dẫn nhất, một là thiếu niên thiếu nữ trong lòng mang ảo tưởng sùng bái kẻ mạnh, loại còn lại là những kẻ bị xã hội bài xích. Quá khứ của cậu cho thấy cậu thuộc loại người thứ hai, vậy thì tại sao —“


Trương Thất hơi ngừng lại, nhìn viết sẹo trên cổ tay Từ Thượng Vũ, cười: “Ba năm trước Hách Dã đã từng gặp cậu, đúng không? Khi đó hình như hắn rất thích dụ dỗ người khác tự sát, nhưng lại đụng phải vách tường ở một người nào đó.”



Từ Thượng Vũ chưa từng giải thích một câu nào về vết sẹo trên cổ tay, nhưng hắn cũng không cảm thấy lạ rằng vì sao Trương Thất lại biết điều này. Trương Thất hợp tác với Hách Dã, mà vết sẹo này là năm đó hắn cắt ra ngay trước mặt Hách Dã.


“Lúc tôi nghe tin hắn thất bại cũng hoảng sợ thật sự. Có một người có thể làm lơ sự xúi giục của hắn, mà ghê gớm nhất là người nọ không chỉ lừa được Hách Dã, giả vờ tự sát trước mặt hắn, mà còn suýt khiến Hách Dã thua một cách triệt để.” Trương Thất cười nói: “Cậu là người đầu tiên có thể trốn thoát khỏi sự tẩy não của kẻ như hắn. Tôi rất tò mò, là thứ gì khiến cậu từ chối cái chết?”


Vào lúc đó, Từ Thượng Vũ vừa mất đi người thân duy nhất trên đời, vừa mất đi mục tiêu mà mình đang cố gắng theo đuổi, trong lòng cũng đang cảm thấy nghi ngờ về giá trị và sự tồn tại của cảnh sát. Hắn trong một hoàn cảnh như thế lại không sa vào sự mê hoặc của Hách Dã. Sau khi biết được điều này, Trương Thất vô cùng tò mò. Hôm nay, gã có thể đích thân hỏi đương sự.


“Bởi vì tôi vẫn chưa muốn chết.”


Chỉ trả lời một câu, Từ Thượng Vũ không nói thêm gì nữa.


Có rất nhiều nguyên nhân có thể khiến một người chết đi, mà chỉ có duy nhất một nguyên nhân khiến một người không chết được — bởi vì không muốn chết.


Trương Thất dường như rất bất mãn với câu trả lời này, còn định hỏi thêm vài câu thì bị Từ Thượng Vũ ngắt lời.


“Ngày mai cậu đi cùng với tôi.”


Trương Thất nhướng mày: “Cậu lo cho tôi à?”


“…”


Thấy Từ Thượng Vũ cam chịu, gã cũng cười tự giễu: “Bỏ đi, tôi đi theo cậu là được. Dù sao thì tôi cũng …”


Máy tính trên bàn bỗng tắt phụt đi, cả căn phòng tối sầm xuống, Trương Thất nuốt ngược những điều muốn nói vào vì sự cố vừa xảy ra, nói: “Sao lại thế này?”


“Ngắt điện, người làm đấy.” Từ Thượng Vũ nhíu mày, “Bọn họ đang điều tra IP ở khu vực gần đây.”


“Bọn họ” trong lời hắn đương nhiên là người của đội cảnh sát. Từ Thượng Vũ bắt cóc con tin rồi bỏ trốn thành công, rõ ràng là vì có cao thủ máy tính đang giúp hắn dọn dẹp đường đi. Cảnh sát biết được điều này hẳn là sẽ triển khai tìm kiếm khắp thành phố.


“Tôi khuyên cậu đừng dùng máy phát điện.” Từ Thượng Vũ nói: “Nếu bây giờ mở máy tính lên thì có thể giúp bọn họ tra được tung tích.”



“Tôi sẽ để ý thời gian.” Từ Thượng Vũ nhìn đồng hồ, lẳng lặng nhắm hai mắt, “11 giờ ngày mai, đi theo tôi đến gặp Hách Dã.”


Nói xong, Từ Thượng Vũ không hé răng nữa.


Trong phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ mà đáng sợ, hai người đều đang lên kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai.


Ngoại ô, trong một tòa nhà hoang phế.


Hách Dã mới vừa dỗ đứa trẻ đó uống sữa xong, thấy Trương Vĩ Vĩ rất nhanh đã ngủ dưới tác dụng của thuốc ngủ được pha vào trong sữa, hắn đóng cửa một cách nhẹ nhàng, rời khỏi căn phòng.


“Ngày mai phải mang nó theo à?”


Cô gái trẻ tuổi vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa nhíu mày hỏi: “Đưa theo một thằng nhóc cũng tức là thêm một gánh nặng.”


Hách Dã cười.


“Cô có biết ngày mai chúng ta đi gặp ai không?” Hắn hỏi.


Cô gái nói: “Trương Thất à?”


Hách Dã lắc đầu, cười mà không nói.


“Đi gặp một người rất thú vị.”


Cô gái đó cũng không ngốc, đoán được người mà Hách Dã đang nhắc đến.


“Trương Thất phản bội chúng ta à?” Cô ta tức giận nói: “Hắn bán đứng ngài, còn dụ dỗ ngài đi gặp người khác?”


“Vốn cũng chỉ là quan hệ lợi dụng nhau mà thôi, không có thứ gọi là phản bội.” Hách Dã nói: “Hơn nữa, tôi cũng rất muốn gặp lại người nọ.” Hắn sờ lên lồng ngực, vết thương ở đó dường như vẫn còn đau đớn.



Ánh trăng chiếu qua khung cửa cũ kỹ, rách nát, hắt lên sườn mặt Hách Dã, phủ một vầng sáng màu trắng bạc lên hắn. Cô gái nhìn người đàn ông trước mặt mình một hồi lâu, từ từ cúi đầu, cô ta dùng giọng điệu thành kính như đang cầu nguyện với thần linh:


“Tất cả đều vâng theo lời ngài dặn dò.”


Hách Dã nhìn kẻ dưới đang cúi đầu trước mình, hoặc cũng như đang nhìn ra phía xa.


“Mọi chuyện đã đến lúc kết thúc.”


Ánh trăng dịu dàng v**t v* khuôn mặt của hắn, giống như đang nhẹ nhàng hôn lên người đàn ông này. Đêm hôm nay dài một cách lạ kỳ.


Ngày hôm sau, Từ Thượng Vũ thức dậy nhờ tiếng chuông của đồng hồ báo thức trên tay. Hắn đẩy tỉnh Trương Thất, bảo rằng đã đến lúc xuất phát.


Trương Thất mơ hồ nói: “Mấy giờ rồi? Nắng còn chưa lên nữa.”


“9 giờ.” Từ Thượng Vũ nói: “Ở ngoài đang mưa, hôm nay không có nắng.”


Trương Thất thấy hắn nhét một khẩu súng và một con dao vào ngực áo, nói: “Này, cậu có nghĩ đến việc nếu Hách Dã đã có chuẩn bị từ sớm thì cậu nên đối phó với hắn thế nào không?”


“Tôi tính cả rồi.”


Trương Thất hừ lạnh, không thèm hỏi lại.


Khi xuất phát đã là 10 giờ, hai người tránh khỏi đám người đông đúc và đường lớn, lặng lẽ rời ra khỏi thành cũ, đi về phía ngoại ô.


10 giờ 40 phút, Hách Dã lật xem tin tức mới nhất.


10 giờ 55 phút, tay súng bắt tỉa Thanh Phù vào vị trí.


11 giờ kém 9 phút, Hách Dã đọc xong tin nhắn cuối cùng, đứng trước tòa nhà đã hẹn, nhấc chân, bước vào.



Từ Thượng Vũ bị ép phải rút súng, từ từ quay đầu nhìn lại người ở phía sau. Chỉ thấy Trương Thất đang thảnh thơi và căn phòng trống rỗng, hoàn toàn không có bóng dáng Hách Dã.


Từ Thượng Vũ hạ giọng: “Cậu phản bội tôi, hợp tác với Hách Dã?”


Trương Thất cười: “Không phải phản bội, tôi và Hách Dã vốn đã có quan hệ hợp tác. Mà cậu cũng là bảng giá trong sự hợp tác của chúng tôi.”


Cộp cộp, ngoài cửa dần truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của một người, có ai đó đang đến gần.


“Tôi nhớ là tôi từng hỏi cậu.” Trương Thất nói: “Nếu Hách Dã đã chuẩn bị trước thì cậu định giải quyết thế nào.”


Từ Thượng Vũ hết sức chăm chú nhìn ra cửa, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần đó, ngừng thở.


11 giờ 10 phút, Quý Ngữ Thu đứng ngồi không yên, hắn không biết kế hoạch của người nọ có thuận lợi không, có thể bình an không. Hắn vòng đi vòng lại trong phòng, cuối cùng vẫn không thể yên tâm nổi, khoác thêm áo chuẩn bị ra ngoài.


“Anh định đi đâu thế, tổ trưởng?”


Phía sau truyền đến một giọng trêu chọc của ai đó, “Đi ăn trưa sớm thế, có thấy nóng vội quá không?”


Quý Ngữ Thu quay đầu lại nhìn người vừa tới.


“… Là cậu.”


Vu Mạnh mỉm cười.


“Thật là ngại quá.” Hắn nói, đồng thời cũng giơ súng trên tay nhắm vào Quý Ngữ Thu, “Tiếp theo đây, tôi không thể để anh phá hỏng kế hoạch của lão Đại được.”


11 giờ 15 phút, Hách Dã đến thu hoạch thành quả theo kế hoạch.


Hắn đi tới trước cửa, dùng hai tay nhẹ nhàng đẩy nó mở ra.


Lúc này, tất cả đều phải chấm dứt.

 

Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 64
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...