Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 65


Cánh cửa đầy rỉ sắt mở ra trước mặt hắn.


Trong một khoảnh khắc, cảnh tượng này giống như mở ra cánh cửa đi thông với thế giới bên kia.


Độ sáng trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, Hách Dã sững sờ mất hai giây mới có thể thấy rõ những thứ bên trong. Trong không khí trôi nổi đầy một loại bụi bặm không biết là gì, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng ống thông gió đang hoạt động. Nhưng mà lúc này Hách Dã không rảnh để ý đến những thứ khác, hắn bận tập trung nhìn vào chính giữa căn phòng.


Nơi đó có một người, ngồi trên ghế, vì ngược sáng nên Hách Dã không thể thấy rõ được khuôn mặt của người nọ, chỉ có thể thấy được một dáng người mơ hồ.


Người nọ đang thưởng thức một cái điện thoại trong tay, thấy Hách Dã bước vào thì ngẩng đầu nhìn hắn. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, đồng tử Hách Dã co rụt lại, ngay lúc này, hắn nhận ra người đó.


“Là cậu …” Hách Dã nghe giọng mình thốt lên mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là hạnh phúc. Hắn hô lên từng chữ trong cái tên của đối phương —


Ninh Tiêu!


Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, tắt điện thoại.


“Tôi chờ anh đã lâu.” Cậu đứng lên. “Hôm nay có phải nên tính sổ vài chuyện không?”


Vừa dứt lời, cậu búng tay một cái, trong chớp mắt, tất cả đèn đuốc trong phòng đều được bật lên.



Ánh đèn sáng ngời chiếu lên khuôn mặt Ninh Tiêu, cậu nhìn Hách Dã:


“Bắt đầu tính từ ba năm trước đi.”



Thời gian lùi đến ba tiếng trước.


Từ Thượng Vũ bị Trương Thất khống chế bằng súng, không thể nhúc nhích. Hai người nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần ngoài cửa, trong mắt Trương Thất là vẻ chờ đợi và phấn khích không thể kiềm chế nổi, mà Từ Thượng Vũ vẫn luôn cúi đầu như không còn ôm hy vọng gì nữa.


Cuối cùng, người ngoài cửa càng lúc càng đến gần, gần đến nỗi hai người trong phòng đều có thể nghe được tiếng hít thở của người nọ. Người nọ đặt tay lên cửa, đẩy nhẹ khiến cánh cửa dần mở ra, để lộ một góc có thể thấy được bóng dáng của mình.


Trương Thất buột miệng hô to: “Hách …” Nhưng ngay sau đó, gã phát hiện không ổn, ánh mắt chờ mong hóa thành kinh hãi, “Sao lại là cậu?”


Ngay vào lúc gã thẫn thờ, Từ Thượng Vũ bị khống chế trở tay đánh bay cây súng trên tay gã, tiện thể đá gã vào góc tường. Trương Thất ôm bụng, vất vả bò dậy lại thấy Từ Thượng Vũ chạy thẳng ra cửa, cánh cửa đóng lại trước mặt gã, còn có tiếng dây xích khóa.


Đến lúc này, nhớ đến khuôn mặt thoáng qua ở ngoài cửa, nếu Trương Thất còn chưa nhận ra mình bị lừa thì đúng là đồ ngu.


“Chúng mày gạt tao! Chúng mày …” Khuôn mặt gã vặn vẹo dữ tợn, như giận mà cũng như đang cười, cuối cùng là cười to: “Ha ha ha ha, hay, được lắm Từ Thượng Vũ! Tôi còn tưởng cậu đã vứt bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, không ngờ cậu lại lừa tôi, cố ý làm tôi mắc mưu! Đúng là một kế hoạch chu đáo!”


Ngoài cửa, Từ Thượng Vũ xoa cái gáy bị đánh.



“Ha ha, nhưng mà còn kịp không? Vì lừa gạt sự tin tưởng của tôi mà cậu đã phạm phải một sai lầm không thể sửa được! Cậu tưởng cậu còn có thể quay lại được à?!”


Nghe tiếng gào tức giận đến nỗi phát điên của người bên trong, Từ Thượng Vũ nhìn người hợp tác với mình ở bên cạnh, một lát sau lại nhướng mày, cười. Nụ cười này như tháo hết gánh nặng đeo trên lưng hắn mấy hôm nay xuống, lại một lần nữa trở về làm viên cảnh sát tự tin, bình tĩnh trước đây.


Từ Thượng Vũ lười biếng nói: “Nếu đã biết là vì lừa gạt cậu thì sao tôi không thể làm thêm vài trò nữa?”


Trương Thất bên trong ngơ ngẩng rồi như hiểu ra điều gì đó, biến sắc. Là giả? Từ Thượng Vũ giả vờ phản bội cục cảnh sát, chẳng lẽ việc giết người cũng là già? Sao có thể như thế được? Người của bọn họ tận mắt thấy thi thể bị Từ Thượng Vũ bỏ lại trong xe kia mà? Không, không, không, cho dù lùi lại một vạn bước, cho dù tất cả những chuyện trước đó đều là Từ Thượng Vũ làm ra để lừa gã, nhưng việc bọn họ đến nơi này theo gã thì không thể nào sai được.


Nghĩ đến đó, Trương Thất lạnh lùng cười: “Tôi không biết cậu đang chơi trò gì, nhưng cậu đã theo tôi đến đây thì không thể có đường lui được. Sắp đến 11 giờ rồi, một khi Hách Dã đến thì các cậu đừng hòng bình yên quay về!”


Địa điểm gặp mặt này chỉ có gã và Hách Dã biết, cho dù Từ Thượng Vũ có thần thông quảng đại thế nào thì cũng không thể liên lạc với cảnh sát để mai phục trước. Chỉ cần Hách Dã đến thì Từ Thượng Vũ sẽ không còn đường lui!


Lúc này, người vẫn luôn đứng bên cạnh Từ Thượng Vũ cuối cùng cũng lên tiếng.


“11 giờ?” Người nọ cười khẽ, “Mày nhìn sắc trời bên ngoài xem bây giờ là mấy giờ?”


Trương Thất nghe người nọ nói, sống lưng lạnh toát, gã từ từ quay đầu lại nhìn ra cửa sổ thông gió duy nhất trong phòng, có thể thấy được một góc của bầu trời bên ngoài. Tờ mờ sáng, chỉ thấy được một chút ánh mặt trời. Đó rõ ràng là dấu hiệu mặt trời mới vừa lên, làm gì trông như trời chuyển mưa như Từ Thượng Vũ đã nói?


“Bây giờ mới là 8 giờ.” Người đứng ngoài cửa nhìn đồng hồ trên tay mình, nói với người bên trong: “Hách Dã mà mày đang chờ còn ba tiếng nữa mới đến được.”


Trương Thất cứng đờ. Lúc này gã cuối cùng cũng hiểu tại sao khi mình thấy sắc trời không đúng, Từ Thượng Vũ lại trả lời là trời chuyển mưa. Tại sao khi ra khỏi thành phố Từ Thượng Vũ không đi đường lớn mà cố tình chọn đường nhỏ. Mà thế cũng có nghĩa là vụ cúp điện đêm qua cũng là kế hoạch của đám người này! Tất cả đều là vì che giấu thời gian chính xác!



— Tất cả đều dùng để tạo ảo giác cho Trương Thất, biến 8 giờ sáng thành 11 giờ một cách thần không biết quỷ không hay, trộm đi ba tiếng đồng hồ của gã!


Mà ngay trong khoảng thời gian này, cảnh sát đã đủ thời gian để mai phục người, một lưới bắt hết bọn họ.


Gã hoàn toàn bị hai người ngoài cửa đánh lừa. Từ Thượng Vũ và — Ninh Tiêu.


Ninh Tiêu mất tích mấy ngày lúc này đang đứng bên cạnh Từ Thượng Vũ, không nói gì cũng biểu hiện rõ sự ăn ý giữa hai người, hoàn toàn không giống một Ninh Tiêu mấy hôm trước đưa ra suy đoán Từ Thượng Vũ là nghi phạm.


“Quả nhiên, không hổ là Ninh Tiêu.” Trương Thất nói: “Lừa được tôi, cũng lừa được Hách Dã. Uổng công Hách Dã còn …”


Ninh Tiêu ngắt lời gã, lạnh lùng nói: “Có thời gian lo lắng cho kẻ khác, chẳng thà tự lo cho mình đi.”


Trương Thất sững sờ, lập tức cảm nhận được không khí xung quanh không ổn, ống thông gió không biết đã được mở từ bao giờ, một ít bụi bặm không biết tên tản ra trong không khí, dần bao phủ cả căn phòng. Trương Thất hoảng sợ cảm nhận được một dự cảm không tốt. Mà người ở bên ngoài vào lúc này lại cho gã một đòn quyết định.


“Như mày đang thấy đó.” Ninh Tiêu nói: “Căn phòng này trông có quen không? Trông có giống như căn phòng mày bày trí ở quán ăn hôm đó không?”


Trương Thất đã không còn nghe được Ninh Tiêu đang nói gì, gã hoảng sợ nhìn những hạt bụi bị thổi vào phòng giống như thấy một con ác ma giết người. Trong mắt gã, đó không phải chỉ là bụi bặm vô hại, mà là một đống bom đủ để khiến một con người nổ thành thịt nát.


Bụi bom!


“Khi mật độ bột mì và vài loại bột phấn khác đạt đến một tỉ lệ nhất định trong không khí, gặp lửa sẽ phát nổ.” Lúc này, Ninh Tiêu vẫn đang rất thanh thản nói: “Sức mạnh của vụ nổ đủ để khiến con người nổ thành một đống thịt nát, cũng không dễ dàng để lại dấu vết gì. Mà hung thủ có thể dùng đủ cách để tạo ra lửa.” Cậu vuốt kíp nổ thông vào trong phòng, cười khẽ: “Sao hả Trương Thất, bị giết bằng chính cách mình nghĩ ra là cảm giác thế nào?”



“Tại sao lại không?” Ninh Tiêu hỏi ngược lại: “Mày có thể dùng chính nghĩa của mày để g**t ch*t người khác một cách tùy tiện thì tại sao tao lại không được?”


Cảm thấy mình không thể thuyết phục được Ninh Tiêu, Trương Thất vội gào lên: “Từ Thượng Vũ! Từ Thượng Vũ, cậu là cảnh sát mà? Cậu có thể trơ mắt nhìn cậu ta giết tôi à? Tôi là công dân, cho dù có phạm pháp cũng phải được pháp luật chế tài, các người không được lạm dụng tư hình!”


Từ Thượng Vũ như đang nghe được một câu chuyện cười vô cùng khôi hài: “Pháp luật? Lúc không cần thì mắng như cái giày rách, khi cần cứu lại lấy ra xem như bùa hộ mạng? Trương Thất, Ninh Tiêu nói rất đúng. Cậu có thể dùng chính nghĩa của mình để giết người khác thì tại sao chúng tôi lại không thể dùng chính nghĩa của mình để giết cậu?”


“Cậu, cậu làm thật đấy à?”


Từ Thượng Vũ không trả lời, ngay lập tức, Trương Thất cảm nhận được hai người bên ngoài không hề nói đùa. Gã nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì trong mắt đã đầy tơ máu.


“Muốn gì … Các người muốn tôi làm gì mới có thể tha cho tôi?”


Bên ngoài, Từ Thượng Vũ và Ninh Tiêu nhìn nhau, thấy được ý cười trong mắt đối phương.


“Cách liên lạc với Hách Dã.” Ninh Tiêu nói: “Nói cách mày liên lạc với hắn tao nghe thử.”


Cậu phải dụ dỗ Hách Dã đích thân đến đây.


Mấy tiếng sau, Hách Dã nhận được tin xác nhận của “Trương Thất” gửi đến, đứng dậy đi vào chỗ hẹn.


Mà Ninh Tiêu nhìn tin nhắn đã gửi trên điện thoại của Trương Thất, cười, cậu đợi đã lâu, cuối cùng cũng bày ra được ván cờ cuối cùng này —


Bắt ba ba trong rọ.

 

Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 65
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...