Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 63
Lão Thất ngậm một cái bánh quẩy, ngón tay lướt trên bàn phím không ngừng một giây nào.
Bỗng, trên màn hình xuất hiện một cửa sổ thông báo, nhìn mấy chữ đỏ tươi trong đó, lão Thất vừa lòng nở một nụ cười. Đúng lúc này, gã nghe được tiếng mở cửa phía sau lưng.
“Cuối cùng cũng về rồi đấy à?” Gã cũng chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Lần này cậu làm tốt lắm. Phải rồi, tôi bảo cậu mua khô bò, cậu mua chưa?”
“Hử?”
Đợi một hồi không nghe trả lời, lão Thất quay lại nhìn, chỉ thấy người mới vừa vào đang ngồi bệt dưới đất với khuôn mặt vô cảm, xoa ngón tay một cách máy móc, giống như có thứ gì vốn ở đó nhưng bây giờ đã biến mất không thấy đâu.
“Ồ! Cậu đang buồn!”
Thấy hắn như thế, lão Thất không an ủi mà cười nói: “Có gì đâu mà buồn? Không phải tôi đã điều tra rõ người hôm nay cậu giết rồi sao? Hắn vốn là một kẻ ác, 14 năm trước đã từng cưỡng h**p con gái nhà người ta, cuối cùng chỉ bị bỏ tù vài năm. Mà cô gái đó thì sao? Không chỉ tự sát vì xấu hổ với sự trong sạch đã bị vấy bẩn, mà cha mẹ của cô ta bây giờ già yếu cũng không có ai chăm sóc.”
Lão Thất nghiền ngẫm, nói: “Mà người đã cưỡng h**p cô ta ngồi trong tù vài năm thì đã sao? Chẳng lẽ hắn thật lòng cảm thấy ăn năn à? Cậu nhìn việc hắn đang làm lúc này là biết rồi, không nghề ngỗng, chỉ sống qua ngày nhờ ăn trộm ăn cắp. Nói một lúc nào đó hắn lại phạm một tội ác lớn hơn nữa cũng không quá một chút nào. Tôi bảo cậu giết hắn chẳng lẽ không gọi là thay trời hành đạo được à?”
Từ Thượng Vũ không nói gì.
Lão Thất nhìn hắn vài lần, hiểu ra vấn đề: “Ồ, suýt thì quên mất. Thành phố Lê Minh này không lớn, hôm nay cậu ra ngoài gặp phải bạn cũ đúng không?” Gã cười một cách đầy ác ý.
“Vốn đường đường chính chính là một đội trưởng đội cảnh sát, bây giờ lại trở thành tội phạm bắt cóc, giết người, cả cậu và đám bạn cũ đó của cậu đều không vui vẻ gì, đúng không? Thế thì không bao lâu nữa sẽ có lệnh truy nã cậu. Đến lúc đó cậu sẽ trở thành một con chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh.”
Lão Thất nói xong cũng hạ khóe miệng.
“Thế giới này kỳ lạ lắm đúng không? Rõ ràng là đã làm chuyện tốt, trừ gian diệt ác nhưng lại bị xem là tội phạm truy nã. Mà kẻ ác chân chính lại nhận được sự trừng phạt chẳng đau chẳng ngứa, có thể sống thoải mái nhẹ nhàng. Này, cậu nói xem.” Trong mắt lão Thất xuất hiện vẻ âm trầm.
“Thế giới này có bệnh gì à?”
Từ Thượng Vũ không biết thế giới này ra sao. Hắn chỉ biết những việc hôm nay mình làm đã khiến hắn không còn đường lui nữa. Từ Thượng Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão Thất.
“Đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi.”
“Đương nhiên, đương nhiên! Bây giờ cậu đã trở thành đồng bạn của chính nghĩa rồi, đương nhiên là tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.” Lão Thất cười hì hì, nói: “Tôi đã thả mẹ cậu ra, về sau, dùng những hành động của cậu để đền bù lại tội ác bà ta đã làm đi.”
“Hách Dã thì sao?”
Nghe thấy cái tên này, khóe miệng lão Thất cong lên: “Quả nhiên, mục tiêu số một của cậu vẫn là hắn. Vì trả thù hắn, thậm chí cậu còn không tiếc rời khỏi cục cảnh sát. Nhưng tôi rất tò mò, Hách Dã này có thâm cừu đại hận gì với cậu?”
Từ Thượng Vũ không trả lời, nhưng ánh mắt hắn nhìn lão Thất đã chứa đầy vẻ cảnh cáo, thấy thế, lão Thất vội đưa tay đầu hàng.
“Ok, tôi không hỏi nhiều.” Gã nói: “Nể mặt cậu vừa mới hoàn thành một chuyện lớn, bây giờ tôi sẽ liên lạc với hắn giúp cậu.”
“Cậu có thể liên lạc với hắn bất cứ lúc nào?” Từ Thượng Vũ hỏi.
Hành tung của Hách Dã rất bí mật, cả hệ thống cảnh sát trong nước từ trên xuống dưới cũng khó mà tìm được tin tức về hắn. Nhưng hình như lão Thất có cách riêng.
“Đương nhiên.” Lão Thất cười một cách kỳ lạ, từ từ nói: “Dù sao thì tôi cũng là đối tượng hợp tác của hắn mà.”
Lão Thất, tên đầy đủ là Trương Thất. Cái tên này là thật hay giả đã là chuyện không thể tra xét được. Nhưng Từ Thượng Vũ biết gã có một thân phận khác. Là người trợ giúp kỹ thuật cho tổ chức của Hách Dã, trong rất nhiều vụ án, kế hoạch của Hách Dã được Trương Thất giúp đỡ hoàn thành. Nhưng hai người vào lúc đó cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Dùng cách của Trương Thất để nói thì quan hệ giữa bọn họ là lợi dụng lẫn nhau.
“Tôi rất thích vài cái quan điểm của Hách Dã nên mới đồng ý làm việc giúp hắn. Nhưng bản thân Hách Dã cũng là một tên tội phạm với tội ác tày trời, nghĩ kỹ lại thì tôi muốn tự tay bắt hắn hơn.” Đó là những lời Trương Thất đã nói với Từ Thượng Vũ ở lần đầu tiên liên lạc.
“Tôi có cách có thể bắt được Hách Dã, cậu có muốn hợp tác với tôi không?”
Từ Thượng Vũ có lý do để buộc phải bắt được Hách Dã, không chỉ là bắt hắn mà còn muốn giết hắn, hoàn thành chuyện đêm hôm đó ở Bạch Lộ Sơn Trang chưa làm được.
“Hách Dã …” Hắn nghiền ngẫm thật kỹ cái tên này, đến nỗi hai tay nổi cả gân xanh.
Vài năm trước, thành phố Lê Minh từng xảy ra một vụ án bắt cóc tương tự.
Kẻ bắt cóc năm đó nắm giữ năm, sáu con tin, cảm xúc đã trên bờ vực sụp đổ, có thể tạo ra sai lầm không thể bù đắp bất cứ lúc nào. Cảnh sát vừa xoa dịu hắn vừa sắp xếp tay súng bắn tỉa. Nhưng ngay vào lúc đó, người phụ trách kiên quyết phản đối việc sử dụng súng bắn tỉa, cố hết sức đàm phán với kẻ bắt cóc. Trải qua đàm phán suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng khiến kẻ bắt cóc buông vũ khí đưa tay chịu trói.
Vốn vụ án này đã có thể chấm dứt một cách viên mãn, nhưng mọi chuyện lại cứ trùng hợp như thế đấy. Trong số các con tin có một người phụ nữ mang thai vì gần đến ngày sinh mà còn bị hoảng sợ, cuối cùng sinh non. Người nhà của người phụ nữ đó kích động kéo theo đồng bọn tấn công xe áp giải của cảnh sát. Cuộc xung đột khiến một cảnh sát bị thương, không thể cứu chữa được nữa.
Chuyện đến nước này, người đâm chết viên cảnh sát đó đương nhiên phải bị bắt về quy án. Khi được hỏi tại sao không trả thù kẻ bắt cóc mà lại ra tay với cảnh sát, người nọ trả lời: nếu ra tay với tội phạm sẽ có thể bị trả thù, nhưng đâm cảnh sát sẽ chỉ được xem là xả cơn giận, không cần phải lo bị trả thù.
Mà châm chọc hơn là viên cảnh sát bị đâm chết hôm đó cũng là người phụ trách đã phản đối sử dụng súng bắn tỉa. Viên cảnh sát này biết tình trạng gia đình của kẻ bắt cóc, biết gã còn cha mẹ già, còn con thơ nhưng lại bị chủ thầu quỵt mất tiền lương, thậm chí còn không có tiền để chữa bệnh cho mẹ, mà cướp bóc và bắt cóc đều chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là hành vi phạm tội của kẻ bắt cóc có tình tiết có thể dung thứ, được giảm trách nhiệm hình sự nhưng lại phải gánh một số tiền bồi thường lớn vì trách nhiệm dân sự. Cho dù gã có tự sát thì người nhà của gã cũng sẽ phải gánh số tiền bồi thường này. Khi vào tù, kẻ bắt cóc chỉ nói một câu.
Tại sao lúc đó không giết tôi?
Nếu chết rồi thì mọi chuyện đều có thể giải quyết xong hết, nhưng còn sống lại phải nhận hết gánh nặng không thể chịu đựng nổi.
Viên cảnh sát vì lòng tốt giữ mạng cho kẻ bắt cóc, cuối cùng không chỉ dâng tặng tính mạng mình mà còn bị cả hai bên ghi hận cả đời. Không ai nhớ đến lúc đó hắn chỉ không muốn phí hoài một mạng người, cũng không ai nhớ khi kẻ bắt cóc mất kiểm soát, hắn là người đầu tiên xông tới cứu con tin.
Viên cảnh sát chết oan chết ức này, sau khi chết đi cũng không được vinh danh.
Trương Vĩ Vĩ đọc xong quyển sách này, trái tim nặng nề vô cùng.
Là ai đang đeo tội ác trên lưng? Là tội phạm, là xã hội này, hay là mỗi một người trong chúng ta?
“Đọc xong rồi à?”
Ngay vào lúc Trương Vĩ Vĩ đang sững sờ, trên đầu có một giọng nói truyền xuống.
Hách Dã nhận quyển sách trong tay cậu nhóc, v**t v* bìa sách như đang v**t v* người tình.
“Đây là quyển sách mà chú thích nhất.”
Bởi vì trong quyển sách này, hắn thấy được Ninh Tiêu là đồng loại với hắn. Thứ Hách Dã thích nhất là Ninh Tiêu khi viết quyển sách này. Tiếc là vì kết thúc quá u ám nên lượng tiêu thụ trong lần đầu xuất bản của quyển sách này không cao. Mọi người đều khát vọng sự tốt đẹp và tươi sáng, sẽ bài xích những câu chuyện mang đậm màu sắc tuyệt vọng thế này theo bản năng.
Nhưng mà, cũng vì thiếu thứ gì nên sẽ khát khao thứ đó, cũng vì trong hiện thực vốn chẳng có bao nhiêu điều tốt đẹp, thiện lương, cho nên những con người ngu muội ngoài kia mới càng khát vọng những câu chuyện giả dối. Mà quyển sách chân chính miêu tả bản chất của xã hội này lại bị bọn họ vứt vào trong góc.
Hách Dã không cam lòng nhìn quyển sách này bị mọi người quên lãng.
Người có tội , quyển tiểu thuyết đầu tay của Ninh Tiêu, cũng là vụ án đầu tiên được Hách Dã biến thành sự thật, hắn đã phí rất nhiều công sức mới làm được điều đó, nhưng mặc dù Ninh Tiêu là người đích thân viết ra nó, hay là Hách Dã tạo ra một vụ án giống hệt cũng không thể ngờ được có một ngày, người liên quan đến vụ án trong quyển sách này lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ba năm trước, Hách Dã tìm mọi cách khiến tất cả diễn ra đúng như những gì hắn hy vọng.
Ba năm trước, Ninh Tiêu bị k*ch th*ch kịch liệt, mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn.
Ba năm trước, Từ Thượng Vũ mất đi cha nuôi.
Nhưng sự khác biệt là trong hiện thực, cha nuôi của Từ Thượng Vũ không bị người nhà nạn nhân đâm chết, mà là bị một kẻ hắn đích thân cứu g**t ch*t.
“Tôi hận ông! Tôi hận ông! Tại sao không giết tôi đi? Tại sao không giết tôi đi?”
Mãi cho đến khi hắn chết, bên tai chỉ nghe được tiếng rống hận thù của người mình đã vất vả cứu sống.
Vì sao à? Bởi vì mỗi người đều có quyền được sống, đến con kiến còn như thế huống chi là một thằng nhóc như con?
Ba, sao ba lại chọn làm cảnh sát? Nguy hiểm thế cơ mà?
Con không làm, ba không làm, vậy lỡ đâu có người làm chuyện xấu thì ai cản đây? Ừ, nếu mà nói thật ra thì chắc là một cảm giác gánh vác sứ mệnh, rằng chuyện này chỉ có người như ba mới làm được.
Ba, bớt tự tin lại …
Tiếng cười trong ký ức đã càng lúc càng xa xôi, nhưng vẫn có những thứ khắc sâu vào trong trí nhớ của Từ Thượng Vũ, đó là vào ngày hôm ấy, hắn thấy — thấy người đã nói mãi mãi sẽ không ngã xuống, sẽ che mưa chắn gió cho hắn cả đời đó, nằm trong một vũng máu.
Ba của hắn thích công việc cảnh sát này, lúc nào cũng nghiêm túc cho rằng trách nhiệm của mình là bảo vệ mọi người, cho dù là một kẻ đã từng phạm tội.
Nhưng mà, thế giới này trả lại cho hắn những gì?
Ba năm sau, Từ Thượng Vũ nghe nói Ninh Tiêu đã ẩn cư ở thành phố Lê Minh.
Ba năm sau, Từ Thượng Vũ đến cục cảnh sát của thành phố Lê Minh nhận chức.
“Ủa đội trưởng, anh biết nghi phạm Ninh Tiêu này hả?”
“Không.” Từ Thượng Vũ vờ như không thèm để ý, vẫy tập tài liệu hồ sơ vụ án trong tay, “Đi thôi, đi bắt người.”
Vào khoảnh khắc Ninh Tiêu mở cửa ra, Từ Thượng Vũ có thể cảm nhận được có một thứ gì đó đã bắt đầu chuyển động.
Cuộc trả thù của hắn với thế giới này, bắt đầu rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thất à, vai phụ mà cưng muốn đây, lại đây, cầm cho chắc vào.
Khụ khụ, mấy cưng có muốn nói gì không?
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 63
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 63
