Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 62


7 giờ 15 phút sáng, Lục Phi ra khỏi nhà như bình thường.


Lên cầu vượt, đón xe buýt số 19, đi qua năm trạm dừng mới đến được cục cảnh sát.


Sáng nay, hắn bước vào văn phòng đúng 8 giờ như thường lệ, nhưng không khí trong này lại khác hẳn bình thường, không ai ăn sáng, cũng không ai tụ tập tám chuyện. Tất cả mọi người đều nghiêm túc tự ngồi vào chỗ làm việc, chẳng mấy khi trao đổi với nhau.


Bầu không khí có vẻ nặng nề.


Lục Phi cố gắng nở một nụ cười để làm sinh động bầu không khí. Nhưng mà hắn nghĩ cả buổi, tâm trạng của chính hắn cũng chìm xuống. Hắn hiểu được tâm trạng của các đồng nghiệp, lúc này có nói gì cũng như không, Người duy nhất có thể tháo bỏ được nỗi lòng hoang mang của bọn họ bây giờ đang mất tích.


Không, chính ra mà nói thì hẳn là đang bỏ trốn.


Hình đội đã xin lệnh bắt giữ từ sớm, hắn đưa đội viên ra ngoài bắt người, đội viên của đội 2 lúc này không chỉ như rắn mất đầu mà trong lòng còn hoang mang chẳng biết phải làm sao.


Lúc Quý Ngữ Thu dẫn Vu Mạnh vào, chỉ thấy cả căn phòng toàn những người mang tâm sự nặng nề. Hắn đứng ở cửa cả buổi cũng không ai để ý đến, chỉ có thể gõ hai cái lên cửa.


“Ai ra nhận báo cáo nghiệm thi cái đi.” Hắn nói.


Nhưng mà người trong phòng vẫn im lặng mất vài giây, Lục Phi nhìn về phía cái bàn nào đó theo bản năng, lúc này mới chợt nhớ ra rằng người trước đây thường xuyên giành xem báo cáo nghiệm thi đã không còn ở đó nữa rồi.


“Đưa cho tôi đi.”


Triệu Vân đứng dậy, cả ba người cùng đi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Vu Mạnh đưa báo cáo cho hắn rồi lại nhìn vào trong.


“Từ hôm qua đến giờ là không khí trong đội các anh cứ như thế đấy hả?” Cậu ta thản nhiên hỏi.



Triệu Vân gật đầu, rõ ràng là không muốn nói thêm gì.


“Chỉ mới vừa mất đi trụ cột mà các anh đã luống cuống tay chân thế rồi.” Vu Mạnh nói: “Nếu sau này phải đối đầu với Từ đội thì có ai xuống tay được không?”


“Không thể nào!”


Triệu Vân còn chưa trả lời thì sau lưng bọn họ đã truyền đến một tiếng gào tức giận bất bình. “Từ đội sẽ không bao giờ làm ra chuyện trái pháp luật đâu, giả thiết của cậu không thành lập!”


Vu Mạnh bị hắn gào cho lùi vài bước, nhưng vẫn buộc miệng cãi lại: “Cũng, cũng chưa chắc, ngay cả Ninh Tiêu cũng nói Từ đội của các anh đáng nghi, anh nghi ngờ suy đoán của Ninh Tiêu à?”


Từ sau mấy vụ án lần trước, Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đã trở thành hai người có tiếng nói nhất trong đội. Lúc này Vu Mạnh dùng Ninh Tiêu để chặn miệng Lục Phi là chọc vào đúng chỗ đau.


Quả nhiên, Lục Phi nghẹn lời.


“Có thể … là do cố vấn Ninh hiểu lầm gì đó …”


“Ninh Tiêu thông minh như thế, sẽ không suy đoán một cách tùy tiện đâu. Khi anh nói ra điều này, bản thân anh có tin không?”


“Được rồi.” Thấy Lục Phi giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, Quý Ngữ Thu hơi mất kiên nhẫn ngắt lời Vu Mạnh: “Có biết nhìn tình hình không? Cậu làm sao đấy? Sao mà cứ thích xát muối lên vết thương của người ta thế?”


Vu Mạnh rụt cổ không nói tiếng nào.


Quý Ngữ Thu nhìn Triệu Vân, nói: “Tóm lại là trước khi tra ra chân tướng, các cậu cũng đừng làm gì sai lầm, chờ Hình đội điều tra rõ rồi nói tiếp.”


Triệu Vân gật đầu.


“Phải rồi, mấy hôm nay không thấy Ninh Tiêu, cậu ta đâu rồi?”



Nhờ Triệu Vân nói Quý Ngữ Thu mới chợt nhớ, nghề nghiệp chính của Ninh Tiêu không phải là cố vấn mà là viết sách, suốt ngày cậu cứ chạy theo cảnh sát, khó tránh khỏi sẽ có lúc trễ nãi công việc. Lúc này nhìn vào văn phòng yên tĩnh của đội 2, vị trí Từ Thượng Vũ thường ngồi cũng trống không, ngay cả Ninh Tiêu cũng không ở đây. Nhớ đến cảnh hai người hợp tác phá án, rồi lại so sánh với cảnh tượng tiêu điều này, Quý Ngữ Thu bỗng thấy cảm thán, hắn không còn hứng thú ở lại lâu, vẫy tay tạm biệt rồi đưa thực tập sinh của mình đi.


Mà trong buổi sáng này, không khí u ám của đội 2 ảnh hưởng cả cục cảnh sát. Quý Ngữ Thu ngơ ngẩn ở văn phòng của tổ giám định cả buổi, qua giữa trưa mới có một tin báo về.


Thành phố Lê Minh xảy ra một vụ bắt cóc bằng súng! Trước mắt đã có một viên cảnh sát bị đối phương bắn bị thương, vài con tin bị kẻ bắt cóc khống chế. Mà tin tức mới nhất là căn cứ theo kết quả khám nghiệm, viên đạn khiến viên cảnh sát nọ bị thương b*n r* từ loại súng tiêu chuẩn của cảnh sát!


 Quý Ngữ Thu vừa nghe được tin này, choáng váng.


“Tổ trưởng, sao thế?” Vu Mạnh đỡ sau lưng hắn.


“Không sao.” Quý Ngữ Thu nắm chặt tay, trong lòng có một dự cảm rất không tốt. Hắn không thể ngồi yên được nữa, khoác thêm áo chuẩn bị ra ngoài.


“Vu Mạnh!”


“Có!”


“Đến hiện trường với tôi!”


“Hả? À, vâng!”


Đợi đến khi hai pháp y đến được hiện trường thì dân chúng xung quanh đã được sơ tán hết, một đám cảnh sát được trang bị vũ trang bao vây bên ngoài tòa nhà. Có người đang cầm một cái loa kêu gọi kẻ bắt cóc bên trong đầu hàng. Cảnh sát biết cách kêu gọi đối phương đầu hàng, để không ép buộc kẻ bắt cóc quá mức, bọn họ sẽ giả vờ như đồng ý với điều kiện của hắn khiến hắn thả con tin ra trước, sau đó mai phục bắn tỉa và người truy đuổi trên tuyến đường bỏ trốn rồi bắt người. Nhưng hôm nay, kẻ bắt cóc trong đó dường như không dễ đối phó như thế.


Đàm phán viên chịu trách nhiệm nói chuyện với kẻ bên trong đã đổ đầy mồ hôi nhưng lại chẳng thể lừa đối phương nói được một câu nào.


Hắn lùi lại, đổi người.


“Kẻ này không dễ giải quyết đâu!” Hắn nói: “Hình như hắn rất rõ cách làm việc của chúng ta, không hề mắc mưu.”



“Hết cách rồi.” Viên cảnh sát phụ trách nói: “Chỉ có thể chấp nhận điều kiện của hắn thôi, tính mạng của con tin quan trọng hơn.”


Trong không khí hồi hộp và đầy mùi thuốc súng, cảnh sát và kẻ bắt cóc vẫn đang giằng co. Thời gian liên tục trôi đến 5 giờ chiều, vì lo lắng cho an nguy của con tin bên trong nên cảnh sát chỉ có thể lùi lại từng bước. Cuối cùng, khi biết một người phụ nữ mang thai trong số các con tin đã có dấu hiệu vỡ ối, viên cảnh sát phụ trách cắn răng: “Làm theo lời hắn đi, cho bắn tỉa lui lại!”


“Nhưng mà …”


“Không nhưng nhị gì hết, có chuyện tôi gánh!”


Cuối cùng, người thắng trong ván cờ là kẻ bắt cóc. Hắn đòi cảnh sát chạy một chiếc xe có trang bị kính chống đạn đến trước cửa tòa nhà, mà cảnh sát phải lùi xe ra xa. Thông minh hơn nữa là từ đầu đến cuối, kẻ bắt cóc đều cần bắt một con tin theo, dùng con tin chắn trước người cản hết những góc có lợi cho bắn tỉa. Mãi cho đến khi kẻ bắt cóc lên xe thì cảnh sát vây xung quanh mới có thể nhìn thấy hắn.


Dáng người cường tráng, thủ đoạn khống chế con tin rất thành thạo, ánh mắt liếc về phía này làm đội cảnh sát đều cảm thấy quen thuộc.


Quý Ngữ Thu giật mình.


“Không thể nào …”


Chẳng chờ đến lúc những người ở hiện trường tỉnh táo lại, chiếc xe chống đạn đã chạy vọt đi.


“Đuổi theo!” Người phụ trách ra lệnh.


Nhưng mà lần này bọn họ thật sự gặp phải một kẻ có kinh nghiệm. Kẻ nọ đổi xe ở giữa đường, còn có người tấn công vào hệ thống camera theo dõi ven đường làm camera mất tác dụng. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể tìm được chiếc xe ở bờ biển.


Lục Phi cũng là một trong số những người truy đuổi, hắn thấy bộ cảnh phục quen thuộc trong xe, trái tim đập thình thịch.


“Lục Phi! Đừng làm bậy!”


Tiếng gọi của đồng nghiệp đã không thể cản được hắn, Lục Phi xông thẳng tới trước, mở cửa xe!



Bên cạnh có một cây súng lục rất quen thuộc, cùng với súng là một cái huy hiệu cảnh sát. Máu dính lên trên huy hiệu lúc này khiến nó chói mắt một cách lạ kỳ.


“Lục Phi!”


Triệu Vân phía sau đuổi đến: “Cậu không sao chứ?”


“… Tôi … Triệu Vân.” Giọng Lục Phi khàn đi, đôi mắt đỏ bừng, hắn bỗng quay người lại túm hai vai Triệu Vân: “Đó không phải là đội trưởng! Không phải là đội trưởng! Không phải là đội trưởng!”


Từng tiếng từng tiếng một, khàn cả giọng, chất chứa vô số nỗi chua xót và đau buồn.


Thi thể đó không phải là Từ Thượng Vũ, Lục Phi cảm thấy may mắn.


Đồng thời, người chết không phải Từ Thượng Vũ nhưng đồ vật của Từ Thượng Vũ lại xuất hiện trong xe, vậy thì chỉ có thể nói lên một điều rằng …


Hung thủ, là Từ Thượng Vũ.


Triệu Vân nhìn vào trong xe, ánh mắt dừng trên huy hiệu bị dính máu một lúc lâu.


Mãi cho đến khi những người đến sau bao vây cả xe, hai người họ cũng không nói thêm một câu nào.


Quý Ngữ Thu ở phía xa nghe được tiếng gào của Lục Phi, trong lòng cũng thấy rất khó chịu. Đối với thành viên của đội 2, bọn họ thà thấy người gặp chuyện không may hôm nay là Từ Thượng Vũ, chứ cũng không muốn thấy đội trưởng ngày xưa của bọn họ trở thành kẻ thù.


Trên bờ biển, ánh chiều tà đang dần lặn xuống.


Quý Ngữ Thu nhìn mặt trời chỉ còn có một nửa ở phía chân trời, như đang chứng kiến một thứ đã từng huy hoàng nay dần trượt xuống dốc.


Từ Thượng Vũ chính thức trở thành tội phạm bị truy nã.


Tác giả có lời muốn nói: Tui hổng có nói gì hết nghe.


Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 62
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...