Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 61
Trương Vĩ Vĩ cầm một quyển sách trên tay.
Một quyển tiểu thuyết.
Đó là quyển thứ năm cậu nhóc đã đọc, toàn bộ đều là tiểu thuyết trinh thám của cùng một tác giả. Tác giả này không có bút danh mà dùng tên thật. Bởi thế nên Trương Vĩ Vĩ phát hiện mình biết người này.
Ninh Tiêu, là người ở chung với người giám hộ của cậu. Trương Vĩ Vĩ có ấn tượng rất sâu với anh trai trắng trẻo đó. Tuy bọn họ chưa ở chung được bao lâu nhưng Trương Vĩ Vĩ mãi mãi nhớ rõ, lúc có chuyện là Ninh Tiêu bảo vệ cậu trong lòng.
Ninh Tiêu là người tốt.
Mà cái chú bắt cóc cậu là người xấu.
Tư duy của một đứa trẻ hơn mười tuổi rất đơn giản, người đối xử tốt với mình là người tốt, người ức h**p mình là người xấu, đơn giản mà cũng không dễ gì thay đổi. Nhưng mấy hôm nay Trương Vĩ Vĩ lại bắt đầu cảm thấy hoang mang. Người xấu đã bắt cóc cậu không làm gì cậu như trong tưởng tượng mà còn chăm sóc cậu rất chu đáo. Ngoài yêu cầu cậu phải đọc hết mấy quyển tiểu thuyết này thì người xấu đó không có yêu cầu gì khác hết.
Tất cả tạo cho Trương Vĩ Vĩ một ảo giác rằng thật ra mình không phải bị bắt cóc mà là bị thầy giáo dạy văn nhốt lại.
Cậu đọc xong hết mấy quyển sách, đứng dậy đi tìm người xấu. Dựa theo yêu cầu của hắn, mỗi ngày đọc xong một quyển, Trương Vĩ Vĩ phải tự thuật lại cảm tưởng của mình. Quy định kỳ lạ này không hề thay đổi từ quyển đầu tiên đến tận bây giờ.
Cậu đẩy mở cửa phòng, ló đầu nhìn hành lang trống trải, cẩn thận đi về phía mục tiêu. Nơi này rộng một cách thần kỳ, cả hành lang gần như chỉ có tiếng bước chân của một mình cậu. Cậu đi được chừng năm phút mới đến được nơi.
Đó là một gian phòng như phòng học bậc thang, nhìn cách bố trí cửa sổ và cửa chính là có thể thấy được không gian bên trong vô cùng rộng lớn. Trương Vĩ Vĩ đứng trước cửa, đang do dự có nên đẩy cửa vào không.
“… Dựa theo kế hoạch … Từ Thượng Vũ …”
Đúng vào lúc đó, cậu nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, trong đó còn nhắc đến một cái tên quen thuộc! Lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, Trương Vĩ Vĩ ngừng thở trốn ngoài cửa nghe lén.
Một giọng nói xa lạ như đang báo cáo điều gì đó.
“Không thấy hắn đâu, Ninh Tiêu cũng đã quay về.” Người nọ nói: “Đúng như kế hoạch của chúng ta, liên minh giữa bọn họ đã tan rã, sẽ không còn là hòn đá cản đường chúng ta nữa.”
“Đừng xem thường bọn họ.”
Một giọng khác vang lên, Trương Vĩ Vĩ phân biệt ra được đó là người xấu đã bắt cóc cậu.
“Từ Thượng Vũ không phải người bình thường. Nếu cần … chắc chắn phải làm cho hắn không có đường lui.”
“Ý của cậu là …”
Đoạn này rất mơ hồ, không nghe rõ được, Trương Vĩ Vĩ lo lắng áp vào sát hơn, nhưng mà vì quá hồi hộp nên bất cẩn không để ý đến một bàn tay xuất hiện từ sau lưng.
“Nhóc con!”
Một giọng nói âm trầm phát ra từ sau lưng. Ngay sau đó, Trương Vĩ Vĩ cảm thấy cổ áo bị ai đó túm lên, cả người cũng bị bay lên không trung.
Một khuôn mặt trắng bệch như đã lâu không được tắm dưới ánh mặt trời kề sát vào, đôi mắt tối đen trừng nhìn cậu, khóe miệng treo một nụ cười, nói: “Nhóc trốn ở đây làm gì?”
Cổ họng bị áo chặn ngang, Trương Vĩ Vĩ khó chịu đến nỗi không nói được gì, gần như không thở được, cậu cố gắng giãy dụa, vung vẩy tay muốn đánh người đột ngột xuất hiện này nhưng vẫn bị gã giữ lại một cách dễ dàng. Cũng bởi vì động tác như khiêu khích này của cậu nên sắc mặt người nọ sầm xuống, càng dùng sức mạnh hơn bóp cổ Trương Vĩ Vĩ.
“A Thanh!”
Trong phòng bỗng truyền ra một tiếng quát lớn.
Thanh Phù hơi khựng lại, từ từ thả lỏng tay đang túm Trương Vĩ Vĩ. Gã ngẩng đầu nhìn cánh cửa không biết đã mở từ lúc nào, cười nói với người bên trong: “Đã lâu không gặp, lão Đại.”
Gã tùy tiện vứt Trương Vĩ Vĩ xuống đất, sát ý vừa nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong phòng, Hách Dã và vài người trẻ tuổi khác đang nhìn gã. Trong đó, một cô gái trẻ hơi nhíu mày nhìn Thanh Phù, dường như cảm thấy rất bất mãn đối với hành vi vừa nãy của gã.
“Một thằng nhóc cũng xuống tay cho được.” Cô ta lẩm bẩm.
Thanh Phù giật ngón tay, không nhìn cô ta.
Thanh Phù cười nhạt quay lưng đi mất, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn thằng nhóc dưới chân mình thêm một cái nào.
Trương Vĩ Vĩ liều mạng ho sặc sụa, khóe mắt liên tục ch** n**c mắt. Một phần là vì đau đớn, phần còn lại là bởi vì sợ hãi. Nhưng mà trong phòng có nhiều người như thế lại không ai đến đỡ cậu nhóc dậy. Ngay cả cô gái vừa nãy trách cứ Thanh Phù cũng không ra tay giúp đỡ. Chờ cậu ổn định lại, tự đứng dậy thì Trương Vĩ Vĩ mới thấy người xấu đã bắt cóc mình ngồi ở đối diện, cười với cậu.
Một nụ cười trước sau như một, lúc này lại làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.
“Đọc xong sách rồi à?” Hách Dã dịu dàng hỏi, thấy Trương Vĩ Vĩ hơi run rẩy gật đầu thì xoay người lấy một quyển sách khác, “Vậy thì đọc tiếp quyển này đi.”
Trương Vĩ Vĩ run rẩy nhận sách, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi, hỏi: “Tôi, tôi phải đọc trong bao lâu?”
“Bao lâu?” Hách Dã nhìn cậu nhóc, nụ cười trên môi càng rực rỡ hơn.
“Yên tâm.” Hắn nói: “Đây là quyển cuối cùng.”
Trương Vĩ Vĩ cầm quyển sách trên tay, nhìn mấy chữ trên bìa.
Người có tội
Ấn phẩm đầu tay của tác giả đang hot nhất: Ninh Tiêu.
(Lượng tiêu thụ: 222222 quyển).
—-
Nếu không phải tin chắc rằng mình đã chui vào đường cống ngầm thì không chừng Từ Thượng Vũ sẽ nghĩ mình đang ở một quán cà phê theo chủ đề nào đó.
Mùi cà phê dịu nhẹ quanh quẩn bên mũi, hắn nhìn người đang bận rộn pha cà phê ở đằng kia, cúi đầu nhìn cái tách trong tay mình. Trong đó là một lớp bọt cà phê được tạo hình tinh xảo gần như tràn ra khỏi miệng tách.
Đó là một chữ — “Chính” rất to.
Lại nhìn sang tách cà phê đang được vẽ, hắn đã gần như có thể thấy được dáng vẻ khi nó được hoàn thành, chữ “Nghĩa”.
Đúng thế, hai tách cà phê được vẽ ghép lại thành hai chữ “chính nghĩa”. Điều này cũng chẳng là gì cả, hắn nhìn bày trí của căn phòng bí mật này, khắp trên vách tường là đủ loại poster phim ảnh, nhìn kỹ lại sẽ thấy đó đều là các loại siêu anh hùng, Batman, Superman, đội trưởng X, vân vân. Trên bàn làm việc ngoài ba màn hình máy tính đang chạy còn bày đủ loại mô hình siêu anh hùng. Mà rõ ràng nhất là vách tường ở đối diện bàn làm việc, một hàng chữ được phun bằng sơn đen làm cho mỗi một người bước vào đây đều không thể bỏ qua nó được.
Vì chính nghĩa.
Nói ngắn gọn, bày trí trong cả căn phòng này làm cho người ta chỉ cần nhìn một cái cũng đủ hiểu chủ nhân của căn phòng là một người cuồng siêu anh hùng, sùng bái đến độ si mê hết thuốc chữa. Nếu điều này đặt ở một thời điểm khác thì cùng lắm là bị cười nhạo vài câu xem như là sở thích đặc biệt của một trạch nam. Nhưng Từ Thượng Vũ biết, không thể nào xem người đàn ông gầy yếu đang pha cà phê này như một người bình thường.
Trên tay gã đã dính hai mạng người.
Gã không phải là người mến mộ cuồng nhiệt các siêu anh hùng bình thường, gã biến quan niệm chính nghĩa vặn vẹo của mình thành hành động bằng một cách thức đặc biệt.
“Sao thế, cà phê tôi làm không ngon à?”
Người thanh niên chính nghĩa nọ xoay người lại, thấy Từ Thượng Vũ chỉ cầm tách cà phê mà không uống. Gã đánh giá sắc mặt của Từ Thượng Vũ, cười: “Hay là không có tâm trạng?”
Từ Thượng Vũ buông tách.
“Tôi đến đây không phải để uống cà phê.”
“Ồ, tôi hiểu, tôi hiểu!” Thanh niên chính nghĩa giơ tay đầu hàng, “Tôi biết anh muốn nói chuyện chính, nhưng chúng ta cứ nghỉ ngơi một lúc đã. Con người lúc nào cũng phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức để làm việc.”
Từ Thượng Vũ giật mi mắt.
“Cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Đương nhiên là làm việc nên làm.” Người thanh niên nọ nhấp một ngụm cà phê, thấy hắn tỏ ra không tán thành thì cười, nói: “Đừng nói với tôi là đến bây giờ cậu lại đổi ý đấy. Từ Thượng Vũ, lúc đó cậu đâu có như thế? Cậu đến chỗ tôi để bày tỏ lòng chân thành, tôi cũng đã đồng ý nói tung tích của Hách Dã cho cậu biết. Đừng nói là đến tận bây giờ cậu mới bắt đầu hối hận?”
Gã ngả ngớn nói: “Có phải là cậu sợ bị đồng nghiệp khi xưa đuổi bắt không? Đường đường là đội trưởng đội hình sự mà lại hợp tác làm bậy với tội phạm giết người. À, không, không, tôi nói sai.” Thanh niên chính nghĩa hơi ngừng một lát, trên mặt là ác ý rõ ràng, “Cậu vốn là đứa con của tội phạm giết người, sao có thể nói là hợp tác làm bây được? Ha ha ha ha, trong người cậu chảy dòng máu dơ bẩn đó cơ mà!”
Người nọ cười càn rỡ, thấy Từ Thượng Vũ bày tỏ sự đau đớn, khó chịu thì gã càng cười vui vẻ hơn. Khó khăn lắm mới cười cho đủ, gã chậm rãi nói: “Đương nhiên là tôi cũng biết cậu đang muốn nói gì.”
“Lỗi của cha mẹ không liên quan gì đến tôi.”
“Cũng bởi vì như thế nên mới đi làm cảnh sát, bởi vì muốn bắt càng nhiều tội phạm hơn nữa —“
“Để chuộc tội.”
Gã gằn từng tiếng nói, không quên quan sát mỗi một biểu cảm của Từ Thượng Vũ.
“Nhưng mà cậu nghĩ, làm cảnh sát là có thể chuộc tội thật sao?”
Người nọ cười lạnh, “Bao gồm cả cha mẹ cậu, mỗi năm có bao nhiêu tội phạm vì vô số nguyên nhân buồn cười mà không phải chịu hình phạt đáng phải chịu? Cái gì mà tội phạm đã phải chịu trừng phạt thích đáng, cái gì mà chủ nghĩa nhân đạo? Trong mắt tôi, đó toàn là những điều vớ vẩn! Vào lúc tội phạm thực hiện hành vi phạm tội thì đã không xứng được gọi là người rồi!”
“Cho nên cậu giết hết bọn họ.” Từ Thượng Vũ cuối cùng cũng mở miệng.
“Không, tôi đang tha thứ cho bọn họ.” Người nọ cười nói: “Chỉ có chết đi mới có thể khiến một người có được cuộc sống mới, cũng chỉ có cái chết mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người bọn họ. Đó là lễ rửa tội, không phải mưu sát.”
Luận điệu nghe có vẻ quen thuộc này, Từ Thượng Vũ hơi nhíu mày.
Người nọ vẫn luôn quan sát biểu cảm của hắn cũng thấy được, ác độc nói: “Cậu hối hận à? Hối hận vì đã đồng ý với điều kiện của tôi?”
“… Không.” Từ Thượng Vũ cúi đầu tránh né tầm mắt của đối phương, “Chỉ cần chấp nhận điều đã thỏa thuận thì tôi sẽ làm việc cho cậu.”
“Yên tâm đi. Buông tha cho mẹ cậu, nói tung tích của Hách Dã cho cậu.” Người nọ nói: “Cậu hợp tác với tôi, giúp đỡ tôi trừng trị kẻ ác thì tôi sẽ cẩn thận hoàn thành thỏa thuận.”
Gã vẫy tách cà phê: “Nhưng mà lỡ như sau khi xong việc cậu phản bội tôi thì sao? Bất đắc dĩ tôi phải có một thứ để bảo đảm, để cậu không cắn ngược tôi một cái.”
“Thứ gì?”
Từ Thượng Vũ ngẩng đầu nhìn gã.
Chỉ thấy người nọ đứng trước vách tường dán đầy poster, bày ra một tư thế kinh điển của Superman.
Sau đó gã nói một câu.
“Tôi muốn cậu — đi giết người.”
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 61
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 61
