Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 60
Bước chân dẫm lên vũng nước đọng trên mặt đất để lại một dấu vết dính nhớp.
Hắn đẩy cánh cửa sắt đã hoen rỉ, tiếng động vang vọng trong không gian trống trải giống như cánh cửa bước vào địa ngục vừa được mở ra.
Nơi này là một đoạn trong đường cống ngầm của thành phố Lê Minh, rác thải và chuột cống xâm chiếm khắp không gian, chỗ trần cao nhất còn chưa đến một mét rưỡi. Bây giờ, viên cảnh sát vốn nên áo quần ngăn nắp ngồi ở văn phòng lại đang bước đi trong thế giới dưới lòng đất này.
Tách, tách.
Bốn phía liên tục truyền đến tiếng nước rơi tí tách xuống mặt đất đầy chất lỏng đặc sệt, dính nhớp làm ai nhìn cũng thấy ghê tởm. Trên lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa một người đi qua thỉnh thoảng xuất hiện một loài sinh vật gì đó, chúng dùng đôi mắt đỏ đáng sợ nhìn chằm chằm vào vị khách không mời, dường như đang đánh giá hắn.
Nhưng mà viên cảnh sát bây giờ hoàn toàn không rảnh để ý đến điều đó, hắn nhìn đồng hồ, không biết mình có muộn quá không. Hắn đã vứt hết các loại thiết bị liên lạc như điện thoại ngay từ trước khi bước xuống cống ngầm. Hắn không hy vọng bất kỳ ai biết hắn đến đây.
Cuối cùng, sau khi s* s**ng bước trong bóng đêm hơn nửa tiếng đồng hồ, viên cảnh sát nọ đứng trước một miệng cống cũ kỹ. Cái miệng cống này vẫn giữ phong cách của thế kỷ trước, công nghệ thô sơ, lớp sơn đã bong tróc. Hắn sờ lên cái nắp với lớp sơn đã bong, đẩy nhẹ mở nó ra.
Bên trong như một thế giới khác, không gian rộng mở, thế giới trong miệng cống và cống ngầm bên ngoài như một trời và một vực. Mặt đất trải một lớp giấy báo rất dày, bức tường cũng được trang trí tỉ mỉ. Bên trong bày mấy cái kệ cao đựng đầy các loại hồ sơ, tài liệu, trông như thư viện của trường đại học. Mà thứ hấp dẫn sự chú ý nhất là dàn máy tính ở giữa phòng.
Chúng nó là thứ tạo cảm giác công nghệ hiện đại nhất trong căn phòng này, màn hình lập lòe đang chạy, mà người đang thao tác nó bây giờ mới quay đầu lại.
Đó là một thanh niên gầy yếu, bởi vì rất gầy nên trông có vẻ đáng sợ.
“Ồ, là cậu.” Gã nhìn viên cảnh sát, nở một nụ cười vui vẻ.
“Cậu đến rồi.”
Chủ nhân của căn phòng vẫy tay với viên cảnh sát, dùng giọng điệu như chào hỏi một người bạn đã quen từ lâu, nói: “Nhanh lên, tôi chờ cậu lâu lắm rồi.”
“Ừ.”
Viên cảnh sát trả lời nhẹ nhàng, đóng nắp cống phía sau lưng.
—
Lúc này, huyệt thái dương của Hình Phong đang giật điên cuồng, hắn chỉ cảm thấy rất đau đầu. Thân là một cảnh sát, hắn đã quen với cuộc sống ngày nào cũng bận rộn. Dù có là đang lúc ăn cơm mà nhận được tin báo có án phanh thây, hay là đang ôm vợ được một nửa lại nhận tin báo có án bạo hành đến chết. Mười mấy năm trong nghề, hắn tự cho là mình đã quen với cuộc sống luôn phải tập trung cao độ này.
Nhưng mà bây giờ, hắn nhìn người trước mặt mình, rất muốn gào to một câu.
“Cậu đùa tôi đấy à?”
“Không, đương nhiên là không.” Ninh Tiêu phủ định, “Mỗi một câu tôi nói đều là thật lòng, đề nghị đội trưởng Hình xin lệnh bắt giữ hai nghi phạm về quy án.”
Hai nghi phạm, một người đương nhiên là tên hung thủ giết người khiến bọn họ bận đến nỗi đất trời u ám từ sáng đến giờ, mà người còn lại đương nhiên là Từ Thượng Vũ!
“Cậu nghi ngờ Từ Thượng Vũ tham gia vào vụ án này từ bao giờ?” Hình Phong hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Buổi chiều hắn vừa mới trở về cục cảnh sát thì vị cố vấn này đã nói ra những điều khiến ai nấy đều hoang mang. Đầu tiên, cậu ta cho rằng hai vụ án lúc sáng đều do cùng một hung thủ gây ra, là một vụ giết người liên hoàn. Tiếp theo đó, cậu ta còn tuyên bố rằng một người đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 2 lại tham gia vào hai vụ án này!
“Sau khi xem tài liệu về hai nạn nhân, có thể xác định đây là một vụ án giết người liên hoàn.” Ninh Tiêu không để ý đến vẻ kinh ngạc của hắn, lạnh nhạt nói: “Trong một vụ án hình sự, chỉ cần tìm được mối liên hệ mấu chốt nào đó là có thể vạch trần chân tướng của cả vụ án. Và rõ ràng điểm chung của hai nạn nhân này là vụ án trộm cướp của mấy năm về trước. Bọn họ là đồng phạm, bởi vì vài nguyên nhân cho nên hai người không bị trừng phạt nghiêm khắc. Tôi rất có lý do để cho rằng đây là một vụ án giết người mang tính trả thù.”
Ninh Tiêu nhìn chằm chằm Hình Phong: “Bởi vì bất mãn với sự chế tài của pháp luật nên mới tạo ra một vụ mưu sát nhằm vào những tội phạm trong vụ án năm đó.”
“Cậu không thấy nghe rất phiến diện à?” Hình Phong nghi ngờ.
“Phiến diện? Không, đã đủ chứng cứ rồi.” Ninh Tiêu nói: “Anh quên nguyên nhân tử vong của Viên Lệ rồi à?”
Chết đuối, ngạt thở mà chết.
Hình Phong ngạc nhiên nhớ đến điều ghi trong tài liệu, đứa trẻ của chủ hộ gia đình năm đó bị Viên Lệ vô tình g**t ch*t cũng là ngạt thở mà chết. Viên Lệ và Chu Thông cấu kết đi trộm cắp, không ngờ có một đứa trẻ sáu tuổi đang ở nhà ngủ trưa. Viên Lệ sợ hãi nên dùng gối đè mũi miệng đứa trẻ để nó không thể kêu cứu, khiến nó tử vong. Cuối cùng bởi vì Viên Lệ vẫn là trẻ vị thành niên, cũng không cố ý giết người nên chỉ bị phán tù ba năm. Hình phạt này khiến cha mẹ đứa trẻ năm đó rất bất mãn.
Vụ án năm đó cũng từng qua tay Hình Phong, đến tận hôm nay hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tức giận mà tuyệt vọng của người nhà nạn nhân. Lúc này Ninh Tiêu nhắc đến Viên Lệ và đứa trẻ bị cô ta hại chết, cả hai đều có cùng một nguyên nhân tử vong. Trong lòng hắn cũng bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ là người bị hại năm đó quay lại trả thù Viên Lệ và Chu Khang thật à?
“Cho dù Viên Lệ gánh trên lưng một mạng người, nhưng tại sao Chu Khang chỉ tham gia vào vụ trộm cũng bị g**t ch*t?” Hình Phong nói: “Cái này không đúng với mong muốn của người nhà bị hại cho lắm.”
Ninh Tiêu gật đầu: “Cho nên hai vụ án này cũng không phải do người nhà bị hại năm đó gây ra.”
“Cái gì?”
“Viên Lệ ngộ sát một đứa trẻ, người nhà của đứa trẻ hận cô ta là chuyện đương nhiên. Nhưng là một người bình thường thì sẽ không ai giận chó đánh mèo, thậm chí g**t ch*t cả Chu Khang, bởi vì Chu Khang không tham gia vào hành động của Viên Lệ. Đó là với người bình thường, tôi nghĩ thân là người trong ngành như anh cũng sẽ hiểu được điều này. Thật ra vụ án này nếu chỉ xét là trộm cắp thì Chu Khang mới là thủ phạm chính.” Ninh Tiêu nói: “Đúng là hắn xúi giục Viên Lệ, đưa một Viên Lệ vẫn chưa thể khống chế được cảm xúc của bản thân đến hiện trường. Nếu vụ trộm cắp này chỉ có tay già đời như Chu Khang làm thì hắn sẽ không ra tay với đứa trẻ. Nhưng bởi vì có Viên Lệ, cô ta vẫn chưa trưởng thành, không thể khống chế được sự sợ hãi của bản thân, với sự sợ hãi khi phạm tội và cơn hồi hộp khi lần đầu gây án khiến cô ta phạm phải một sai lầm không thể bù đắp được.”
“Người bình thường sẽ không thể nào nghĩ đến những yếu tố này …” Hình Phong biện giải, nói được một nửa thì im bặt.
Ninh Tiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, thản nhiên nói: “Chính xác, người không biết về trinh thám và pháp luật sẽ không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa này. Mà người nghĩ đến nó chắc chắn là một người vô cùng am hiểu quy trình của một vụ án hình sự.”
Ví dụ như, một viên cảnh sát.
Ninh Tiêu tổng kết lại: “Nhìn thủ pháp gây án của hai nạn nhân. Cách hung thủ g**t ch*t Viên Lệ vô cùng tàn nhẫn, mà cách hắn giết Chu Khang lại dùng tri thức phạm tội khác hẳn với người thường. Nếu hung thủ không phải là người nhà của đứa trẻ bị hại năm đó thì điều gì đã khiến hắn làm ra một loạt hành vi như thế?”
Hình Phong không trả lời, Ninh Tiêu cũng không chờ hắn, tự đáp: “Đáp án là, chính nghĩa.”
Đúng thế, hung thủ của hai vụ án này mang một “trái tim chính nghĩa” quên mình vì dân để g**t ch*t Viên Lệ và Chu Khang. Hắn cho rằng nếu pháp luật không thể trừng trị được hung thủ thì bản thân hắn sẽ ra tay thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác.
Dùng một cách thức như thế để bảo vệ chính nghĩa trong lý tưởng của mình, người có thể làm ra những hành vi này, chắc chắn sẽ có một tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt nhưng cũng vặn vẹo.
Hình Phong chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, “Cho dù là thế thì có liên quan gì đến Từ Thượng Vũ?”
“Vốn tôi cũng cho rằng không liên quan gì cả.” Ninh Tiêu cười: “Nhưng xem lại thái độ của hắn khi biết mẹ mình mất tích thì tôi đã không thể rửa sạch mối nghi ngờ với hắn rồi.”
Nhà hàng mà Từ Thượng Vũ hẹn cậu đi ăn vừa hay là địa điểm Chu Khang tử vong. Đó chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hắn cố ý kéo dài thời gian không muốn đi đón mẹ mình, không vì nguyên nhân gì khác sao?
Còn cả lần không nói gì mà bỏ đi này nữa, là do đâu?
“Dù cho hắn có đóng vai trò gì trong vụ án này.” Ninh Tiêu giận dữ nói: “Thì sự thật hắn có tham gia đã là chuyện không thể thay đổi được.”
Ít nhất là Từ Thượng Vũ biết rõ việc mẹ mình sẽ mất tích, thậm chí còn tạo điều kiện cho đối phương làm như thế.
Bây giờ Ninh Tiêu vẫn nhớ rõ cuộc đối thoại của mình và Từ Thượng Vũ trên đường về cục cảnh sát từ trại giam. Một Từ Thượng Vũ luôn không thích nhắc đến chuyện nhà bỗng nói về cha mẹ của mình với cậu. Có lẽ đó cũng là dấu hiệu để hắn rời đi.
Nhưng mà vào lúc đó, Ninh Tiêu vẫn không ngờ Từ Thượng Vũ sẽ làm ra chuyện như thế.
Cậu thở dài nhìn Hình Phong.
“Anh nhanh đi xin lệnh bắt giữ đi.”
Nói xong, Ninh Tiêu đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Ninh Tiêu không tạm biệt bất kỳ ai, một mình ra khỏi cục cảnh sát.
Quý Ngữ Thu đứng trên lầu cùng thực tập sinh Vu Mạnh nhìn cậu càng đi càng xa, đến khi khuất bóng ở cuối đường.
“Lão Từ có chuyện thế này, người khó chịu nhất hẳn là Ninh Tiêu.” Quý Ngữ Thu nói: “Hai người họ mấy hôm nay cứ như hình với bóng, cảm giác bị phản bội như thế chắc là rất khó chịu.”
Vu Mạnh nhìn phía cuối con đường, trong mắt như có điều gì đó, cuối cùng vẫn lặng lẽ gật đầu.
Nhưng vào đêm hôm đó, thành phố Lê Minh lại xảy ra một chuyện lớn hơn nữa.
Thành viên trong tổ chức của Hách Dã đang bị giam giữ phục vụ công tác điều tra, tay súng bắn tỉa Thanh Phù, đã vượt ngục!
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 60
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 60
